Ta Là Chí Tôn

Chương 846: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (1)

Trong sơn lâm mở tối, truyền đến một tiếng thở dài.

Lại mấy bóng người màu vàng phiêu nhiên bay đến, chuyển sáu bộ hài cố dưới đất vào trong Cửu Tôn miếu, an trí thích đáng.

Sau đó, đám người mới từ trong miếu bước ra, lãnh đạm cười cười:

- Vân Tôn đại nhân không hổ là Trí Tôn, quả là trí kế vô song, đao trên tay kia cũng không tầm thường, trợ lực rất lớn.

Nói gần nói xa, để là đang chỉ trích Vân Dương mượn binh khí mới chém được bảy người, thậm chí, còn muốn khích Vân Dương, mong Vân Dương thiếu niên đắc chí, vừa đại thắng sẽ có thể bỏ lợi khí mà không cần!

Lại nghe Vân Dương thản nhiên nói:

- Lần ước chiến này là do ta khởi xướng, giờ lại đối măt với cục diện vây công, sao ta có thể không có chuẩn bị, có lợi khí chính là số phận của ta, các hạ nói như thế, chẳng nhẽ đang chất vấn quý lâu chủ không công bằng?

Vân Dương đáp lại, dùng dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn, ngươi nói ta dùng lợi khí thủ thắng, hòng dao động tâm cảnh ta, ta liền nói chủ công ngươi vây công, loạn đạo tâm ngươi, xem ai không duy trì nổi trước!

Người kia lạnh lùng nói:

- Vân Tôn cần gì nói bừa, chuyện sinh tử với chúng ta đã sớm phai nhạt. Có điều nợ máu trước mắt, lại cần đòi lại.

Vân Dương mỉa mai nói:

- Tốt cho một câu nợ máu trước mắt, lại cần đòi lại, hiện ta chính là đang làm chuyện mà ngươi nói kia.

- Chỉ tiếc Vân Tôn đại nhân cũng chỉ có thể may mắn như vậy một lần thôi. Hy vọng đại nhân còn có may mắn khác, nếu không tiếp đó chính là tai tinh xuất hiện, máu đổ năm bước.

Người kia hừ lạnh một tiếng, lách mình trở lại núi rừng.

Trên mặt đất vẫn máu me đầm đìa, loang lổ chói mắt, người sống ở đây, lần nữa chỉ còn lại hai người Vân Dương cùng Kế Linh Tê.

Nhưng hai người cũng biết, từ giờ, mới xem như bắt đầu đại chiến chân chính.

Trận chiến mở màn vừa rồi, chỉ là Niên tiên sinh dùng tính mệnh bảy người Xuân Thiên, triệt để xóa tan khinh thị của đám người Tứ Quý lâu với Vân Tôn.

Kết quả này, cố nhiên là do vị Xuân Thiên kia không phục mà dẫn đến, nhưng xét cho cùng, nếu không để người ta xuất thủ thử một lần, nhìn rõ ngọn ngành, khó tránh khỏi khiến mọi người không phục, dù sao tu vi của Vân Dương có tinh tiến nhanh đến mấy, thực lực có cao thế nào, nhưng cũng không đủ chiến tích đối xứng, lại bị hãm trong Khống Linh đại trận, chư tướng thần thông đã không thể thi triển, bị khinh thường thì cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng nếu tùy tiện lấy tâm thế đối phó với sâu kiến như thế mà đối đầu với Vân Tôn, Vân Dương cùng Niên tiên sinh đều có thể khẳng định: Dù Vân Dương có sống hay chết, thì tổn thất của Tứ Quý lâu tuyệt đối phải lớn hơn bảy người này rất nhiều!

Một chút sơ sẩy, đỉnh cấp chiến lực của Tứ Quý lâu e là toàn bộ lập úp tại đây!

Hiện tại, nhìn từ ngoài thì thấy Tứ Quý lâu mất thất đại cao thủ, nhưng lại thành công khiến mọi người thu lại khinh ý!

Thực sự đáng giá, chết có ý nghĩa!

Hiện tại, mặc kệ là ai, khi đối đầu với Vân Tôn, đều tuyệt phải xuất toàn lực ra ứng phó.

Hiện tại, trong mắt đám người tqp… Vân Dương còn vượt qua Lăng Tiêu Túy năm đó!

Tình thế trước mắt đã rõ ràng, mặc dù đao thứ nhất đắc thủ, Vân Dương lợi dụng kỳ đao, xuất bất kỳ ý tấn công bất ngờ, nhưng sau đó khi đối mặt với ba người, Vân Dương vẫn vững vàng áp chế, khống chế toàn cục!

Thậm chí, sau khi chém giết ba người, bản thân Vân Dương vẫn hoàn toàn hoàn hảo, không chút thụ thượng, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn bình thường!

Điều này, cũng có nghĩa… sau một phen kịch chiến vừa rồi, tiêu hao của Vân Dương cực kỳ có hạn, cho dù không phải là rất nhỏ bé, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chiến đấu tiếp sau!

Đạt được kết luận này, nếu đám người Tứ Quý lâu còn không nhận ra sự đáng sợ của Vân Dương, như vậy bọn hắn có thể trực tiếp tìm một cây cao cao nào đó, xếp hàng treo cổ tự vẫn là được rồi.



Trên bầu trời, khinh vân lơ lửn, gió bắc quấn quanh, ánh nắng xiên từ cao xuống, bánh xe thời gian đã dần lăn đến giữa trưa.

Nhưng trong núi rừng Thiên Huyền, lại tràn đầy vẻ lờ mờ, tầm nhìn thấp đến đáng sợ.

Phó Báo Quốc từ xa nhìn lại, Thiên Huyền nhai bốc lên nồng vụ ngập trời, che toàn bộ sơn lĩnh, nồng vụ vẫn không ngừng tản về phương xa, trước sau chỉ một thời gian ngắn, đã hoàn toàn không thấy được gì.

Chỉ nghe tiếng đao minh kiếm rít mơ hồ, vẫn thỉnh thoảng vang lên, tỏ rõ trận chiến này còn đang tiếp tục.



Vân Dương chậm rãi tiến lên, trước người hắn, Kế Linh Tê cũng nắm chắc trường kiếm.

Kế Linh Tê muốn kiên trì đi trước Vân Dương, đảm bảo vạn toàn, Vân Dương không lay chuyển được ý nàng, đành phải đồng ý.

Dù sao nhìn tình thế trước mắt, đỉnh cao chiến lực của đối phương đang ẩn thân trong chỗ tối, nếu hai người còn dừng lại trước cửa miếu, tất sẽ trở thành bia ngắm cho người ta, chỉ có thể chủ động hành động, mặc dù vẫn chưa biết địch nhân ẩn ở đâu, nhưng chỉ cần có thể di động, sẽ không bị kéo vào cục diện hai hai người vây khốn.

Mà lấy Kế Linh Tê làm dầu, hai người dần tiến lên, kế sách chủ động dần hoàn thiện., có lẽ Tứ Quý lâu có thể nhận ra tu vi Kế Linh Tê không tầm thường, thậm chí còn trên cả Vân Dương, nhưng cũng không thể biết, át chủ bài lớn nhất của nàng lại là hồng quang hộ thân!

Dù sao đối với Kế Linh Tê mà nói, không sợ đánh không lại đối phương, chỉ sợ đối phương không đánh!

Ngay khi hai người vừa bước vào một mảnh bụi cỏ rậm rạp, mặt đất đột nhiên sụp xuống!

Biến hóa đột ngột dị thường, phạm vi sụp xuống càng có tới mười trượng!

Theo biến cố đột nhiên đến, từ bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện hai đạo kiếm quang, như thiên lôi thiểm điện mà tới, vô thanh vô tức!

Hết thảy, tựa như một bản kịch câm, phát sinh trong một khung cảnh hoàn toàn tối!

Toàn bộ quá trình, không vang một tiếng động, chỉ có sát cơ tử ý tràn đầy!

Hai người Vân Dương đã sớm đề phòng, biến cố vừa hiện lập tức bay lên.

Nhưng cái hành động bay lên này, lại tựa như ngòi nổi dẫn động công kích, từ bốn phương, tám đạo lãnh mang lại đồng thời đánh tới, thời cơ nhịp nhàng ăn khớp như đã diễn cả trăm lần, hiển nhiên hai người đã sớm dự phán hành động của Vân Dương, sớm đã định ra sát chiêu tiếp đó.

Thế nhưng hai người Vân Dương đối mặt với công kích từ bốn phía, lại không chút bối rối, thế bay không ngừng, một trái một phải, thuận thế đập ra, cũng vô thanh vô tức, tựa như quỷ mỵ!

Vân Dương yên lặng phản kích, một chiêu Huyết Hà Đảo Huyền hủy sái mà ra, tựa như đao quang treo lơ lửng trên trời đã sớm ngăn trở tất cả kình khí duệ mang, phát ra tiếng đinh đinh nhỏ vụn, trong nháy mắt giằng co, Đao Hạ Luân Hồi tiếp đó đã toàn lực phát động!

Đao quang đại thịnh, đao phong cũng tùy thao mà đại tác, khiến cho trong sương trắng nồng đậm, lại xuất hiện một đường đen mờ, chỉ có điều, hai bên con đường đen kia chất đầu bạch cốt khô lâu, trên bạch cốt còn có từng đóa hoa đen nhánh tô điểm, nở rộ khắp con đường, một đường kéo tới phương xa không điểm, cảm giác u minh tĩnh mịch tràn khắp nơi.