Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì vậy? Đại quân Đông tuyến tới đây xem nào nhiệt làm gì?
Hai người nhanh chóng đến gần.
- Tham kiến Vân Tôn đại nhân!
Lính gác cuồng nhiệt quỳ xuống hành lễ, thanh âm vang dội như xuyên vân liệt không.
Toàn bộ đại doanh bị tiếng hét này dẫn loạn.
Lập tức, tiếng kèn rung trời vang lên.
Trống tướng cũng dồn vang, chỉ trong giây lát, Phó Báo Quốc dẫn theo chừng ba bốn trăm tên sĩ quang, chen chúc mà tới.
Đến trước cửa doanh, bốn trăm người này như đầy kim sợn, đổ ngọc trục, cùng nhau xoay người bái hạ:
- Mạt tướng Phó Báo Quốc, suất lĩnh Đông phòng bốn mươi vạn tướng sĩ bái kiến Vân Tôn đại nhân, nguyện đại nhân võ vận hưng thịnh, diệt hết đạo chích!
- Chư vị huynh đệ mau đứng lên.
Vân Dương vội vàng nói:
- Các huynh đệ đã vì Ngọc Đường mà đẫm máu sa trường, Vân mỗ có tài đức gì mà nhận đại lễ như vậy, tuyệt không nên làm tổn thọ Vân mỗ, mau dậy, tất cả đứng dậy!
- Có điều… Phó soái, các ngươi đến đây làm gì? Đông tuyến đâu? Thiết Cốt quan thì sao?
Vân Dương dùng khẩu khí dị thường cổ quái mà hỏi.
Phó Báo Quốc cười ha ha một tiếng:
- Xin Vân Tôn đại nhân yên tâm, lần này chúng ta thụ lệnh Bệ hạ, tiến đến Thiên Huyền nhai. Bệ hạ hạ tử lệnh, cho dù bốn mươi vạn đại quân Đông tuyến có táng thân ở đây, cũng không cho phép Vân Tôn đại nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta chuyên môn tới bảo hộ chu toàn cho đại nhân!
Vân Dương thầm chấn động:
- Việc này là thật?
Phó Báo Quốc nói:
- Sao lại không thật, nếu không mạt tướng nào dám tự tiện hành động, đương nhiên, trước khi đi Phó mỗ cũng đã chuẩn bị, có bố trí phương án lưu thủ, coi như Đông Huyền có nhắm cơ hội xâm phạm, cũng tuyệt không thể công phá Thiết Cốt quan trong thời gian ngắn, hơn nữa Đông Huyền mới bại, mà Ngọc Đường ta lại mang uy thống nhất, phân nửa là Đông Huyền không dám vọng động.
Vân Dương thở dài một hơi:
- Vân mỗ cảm kích thịnh tình của Bệ hạ, có điều… việc này rất không nên. Phó soái, lần này Vân mỗ ước chiến Tứ Quý lâu, chính là phạm trù ân oán giang hồ, bên trong càng có vô số nhân duyên bí ẩn. Vân Dương cũng không có ý nói chư vị không thể giúp việc này, mà là… không cần thiết.
Phó Báo Quốc nói:
- Thánh chỉ đã hạ, mạt tướng không dám làm trái, mong Vân Tôn đại nhân không nên làm khó thuộc hạ.
Lời này nói thực quá tuyệt, thánh chỉ đã hạ, ngươi không để ta giúp ngươi, chính là muốn ta khánh chỉ bất tuân, đẩy ta đi chết, ngươi có thể làm được sao, coi như ngươi là Vân Tôn, cũng không thể làm như vậy a!
Biết thừa ý đối phương, Vân Dương không khỏi im lặng, nhìn biểu lộ cuồng nhiệt của đám người ở bốn phía, hiểu rõ có khuyên cũng vô dụng, một cỗ nhiệt lưu ầm ầm chảy lên, cảm xúc bành trướng.
Hoàng đế Bệ hạ lại hạ mệnh lệnh như thế, thực sự quá ngoài dự liệu của Vân Dương.
Bốn mươi vạn đại quân Ngọc Đường thủ hộ Thiết Cốt quan, nơi này sao mà trọng yếu, nhưng Hoàng đế Bệ hạ có thể quyết tuyệt hạ lệnh, thà không cần Thiết Cốt quan, thà để quốc gia nguy hiểm, cũng muốn bảo trụ cho hắn!
Nghiêm ngặt mà nói, làm thế rõ ràng là loạn mệnh, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Đông tuyến quân lại hoàn toàn thụ mệnh, vui vẻ mà đến, tất cả cùng lộ rõ ý không tiếc mạng, không thể không nói là hoang đường!
Nhưng mà chuyện này lại rơi vào thần vị Ngọc Đường, Cửu Tôn Trí Tôn, Vân Tôn Vân Dương, như vậy lại thành hợp tình hợp lý!
- Nếu hoàng mệnh đã vậy, Vân Dương cũng không làm khó xử Phó soái, nhưng vẫn có một thỉnh cầu.
- Vân Tôn đại nhân cứ nói, Phó mỗ sẽ nỗ lực hết sức.
- Vì để tránh ngộ thương không đáng có, còn xin Phó soái hạ lệnh, tất cả quân đội, giữ nguyên trận hình, triệt thoái ra ngoài hai mươi dặm, sau khi đại chiến bộc phát, nếu động tĩnh lớn hơn, lại lui thêm hai mươi dặm!
Phó Báo Quốc nghĩ nghĩ:
- Có thể, Báo Quốc nhất định tùy thời mà động, tuyệt không để hy sinh vô ích.
- Như vậy, đa tạ Phó soái.
- Vân Tôn đại nhân, bảo trọng nhiều hơn, ngài chính là một mảnh trời của Ngọc Đường a!
Theo quân lệnh của Phó Báo Quốc truyền xuống, đại quân Đông tuyến triệt thoái ra sau, hành động đều nhịp, không chút rối loạn, trong quá trình di chuyển, càng trăm miệng một lời hò hét:
- Vân Tôn đại nhân tất thắng! Vân Tôn đại nhân tất thắng!
Mấy chục vạn người cùng hô quát, tiếng gầm phóng lên tận trời, đem vân khí xé đến chia năm xẻ bảy, quả như thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.
Vân Dương ung dung dậm chân, nhắm mắt theo đuôi tiến vào Thiên Huyền sơn, bước lên con đường hẹp quanh co đã từng xuất hiện trong mơ không biết bao nhiêu lần, đập vào mắt, từng miếng rêu xanh cũng đều quen thuộc đến vậy.
Vân Dương rút một cọng cỏ, đặt ở trước mắt, trong cỏ này, ẩn ẩn huyết vân, tựa như máu tươi của các huynh đệ ngày đó còn chưa tán đi, mà tan vào từng ngọn cây cọng cỏ trên núi này.
- Ta tới…
Vân Dương nói khẽ:
- Ân oán này, đã qua gần ba năm, các ca ca, có phải đều đã nóng lòng?
Một thanh âm nhàn nhạt ung dung vang lên:
- Ca ca ngươi có nòng lòng hay không, chờ Vân Tôn đại nhân xuống hoàng tuyền có thể tự hỏi, còn chúng ta, đã đợi đến không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
- Hoặc là các ngươi đã chán sống… ta có thể hiểu như vậy a?
Đạo nhân ảnh kia nở nụ cười nhàn nhạt:
- Đến cùng là ai định ra trận ước chiến này, là ai nóng lòng chán sống, mọi người đều biết rõ, đều có nắm chắc trong lòng, mỗi người một ý, hẳn cũng chỉ như vậy.
Vân Dương cười ha ha, lập tức sâm nhiên nói:
- Trận chiến hôm nay tự nhiên là cực kỳ trọng yếu, khôi thủ đương nhiên tới, tất sẽ giúp Vân Tôn đại nhân hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.
Thanh âm ung dung của Vân Dương chậm rãi khuếch tán ra ngoài:
- Niên tiên sinh, trước khi quyết chiến, ngài gì đứng ra nói chuyện? Ta tin trong lòng ngươi, còn có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp. Mà không chỉ ngươi, trong lòng ta cũng có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, cần trao đổi làm rõ.
Sau một hồi.
Từ trên đỉnh núi vọng xuống một ý cười nhàn nhạt, thanh âm thanh nhã chầm chậm vang lên:
- Vân Tôn đại nhân có nhã hứng, bản tọa tự nhiên phụng bồi, mời lên đỉnh núi nói chuyện, thế nào?
Thanh âm thanh nhã kia ngừng lại một chút:
- Đỉnh núi này còn có một tòa Cửu Tôn phủ, hẳn là Vân Tôn đại nhân sẽ không quên. Chúng ta ở đây nói chuyện, có thể để anh linh Cửu Tôn cùng nghe thấy. Như vậy, vô luận là Dương thế Âm gian, mọi người đều có thể hiểu được chân tướng, đi cũng không tiếc, ở cũng không còn nghi ngờ, chẳng phải là tốt hơn sao.
Từ trong mắt Vân Dương, bắn ra hận ý sâu sắc:
- Được, ta cũng đang có ý này, quyết định như vậy đi.
Nói xong liền tiến thêm mười bậc, thái độ thản nhiên, không chút khói bụi hồng trần.
Kế Linh Tê đi bên cạnh, giờ khắc này đã sớm đề tụ tu vi, khí thế cường hãn đủ để bễ nghễ đương thời quanh quẩn khắp núi rừng.
Tu vi mạnh mẽ, thần thức hùng hậu của nàng đã sớm cảm giác được, trên cái đỉnh núi nho nhỏ này, mai phục trọn vẹn hơn hai mươi vị siêu cấp cao thủ.
Mỗi một người, đều có tu vi đẳng cấp tương tự Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu!
Đội hình như vậy, thực sự đủ khủng bố!
Địch nhân của Vân Dương là ai a? Sao lại mạnh như vậy?!
Cứ vậy đi lên núi, có khác nào bước vào tử địa, có may mắn sao?