Thần sắc Vân Dương khẽ lay động, nhìn trên quán trà, trên đó còn dán đôi câu đối trắng chưa phai màu, gió táp mưa sa, chỉ còn lại một nửa, theo gió mà phất phới.
Vân Dương khẽ chuyển tâm niệm, chỉ thấy từng đợt chua xót khó tả len lỏi trong lòng, ôn nhu nói:
- Không sai không sai, bọn hắn đều là đại anh hùng, là nam nhi tốt của Ngọc Đường, Tam Hổ Tử, chờ ngươi trưởng thành, cũng phải làm đại anh hùng nha!
- Đúng vậy.
Đứa nhỏ kiêu ngạo nói:
- Ta nhất định sẽ không để các ca ca cùng cha phải mất mặt, nhà chúng ta đều là anh hùng của Ngọc Đường!
Vân Dương miễn cưỡng cười cười, bàn tay đặt trên đầu đứa nhỏ lập tức óng ánh tử quang, một đạo Tiên Thiên Tử Khí tinh thuần tới cực điểm truyền qua, dung nhập vào thân thể đứa nhỏ.
Trong lúc vô thanh vô tức, thân thể vốn chỉ mở ba khiếu của đứa nhỏ, tức thì được Vân Dương lặng yên mở thêm bốn cái, mà số tử khí còn sót lại thì lặng yên ẩn uẩn trong mấy cái khiếu huyệt khác, chỉ chờ hắn tu luyện, liền có thể từng bước đột phá.
Cùng lúc đó, một bộ công pháp cũng được quán thâu vào trong não hải.
Đứa nhỏ chỉ thấy choáng váng một trận, thân thể lung lay, đột nhiên ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.
- Tam Hổ Tử!
Trong quán trà, một phụ nhân mặc vải thô quần hoa, thần sắc lo lắng dị thường.
- Không sao không sao.
Vân Dương nhẹ nhàng nói:
- Tam Hổ Tử ngủ một giấc sẽ khỏe lại, sau đó hắn sẽ rất xuất sắc, so với phụ thân cùng huynh trưởng càng thêm xuất sắc.
Phụ nhân tức giận nhìn Vân Dương:
- Ngươi… ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Tam Hổ Tử?
Vân Dương mỉm cười:
- Tam Hổ Tử là đứa nhỏ tốt, ta sẽ không hại nó.
Phụ nhân vốn tràn đầy tức giận, nhưng lại nhìn thấy dáng tươi cười của Vân Dương thực quá mức ấm áp, không tự chủ mà tin tưởng, phẫn hận cũng tan thành mây khói, hơn nữa, gương mặt này thực sự càng nhìn càng thấy quen thuộc, hết lần này tới lần khác lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu, không khỏi tràn đầy nghi hoặc:
- Ngươi là ai, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu đó? Ngươi là thân thích nhà ta sao?
Vân Dương mỉm cười, quay người mà đi:
- Chiếu cố đứa nhỏ cho tốt, những gì nhà các ngươi hy sinh, cuối cùng cũng sẽ có hồi báo, Ngọc Đường sẽ không quên sự hy sinh của các ngươi.
Lời còn chưa dứt, thân anh Vân Dương cùng Kế Linh Tê đã biến mất cuối con đường, không còn thấy bóng dáng.
Phụ nhân ôm con mình, vẫn đang khổ tư suy nghĩ:
- Người trẻ tuổi này là ai, sao ta lại không nhớ ra được nhỉ? Trí nhớ ta vốn rất tốt a, khẳng định là đã từng thấy qua… thế nhưng sao lại không nghĩ ra cơ chứ?!
Bỗng cảm thấy trên tay nhiều thêm một cái gì đó, cúi đầu xem xét, rõ ràng là hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm đều ghi một ngàn lượng.
Mắt thấy hai tấm ngân phiếu lớn, trái tim không khỏi đập thình thịch!
Là, là người trẻ tuổi kia để lại sao?
Sao hắn phải cho ta nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ thực sự là thân thích, thương hại cô nhi quả phụ nhà ta?!
Chẳng nhẽ trí nhớ ta lại kém vậy, lại quên cả thân thích xuất sắc như thế?!
Phụ nhân có chút không yên, trở lại quán trà, trong lúc vô tình nhìn lên vách tường, đây là chân dung Vân Tôn đại nhân mà nàng bỏ ra một lượng bạc mới mời về được. Thứ này vốn có rất nhiều người tranh đoạt, nàng phải dựa vào thân phận gia đình quân nhân liệt sĩ, mới có thể dùng một lượng bạc mời về.
Trong bức chân dung, là một gương mặt mỉm cười, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, ánh mắt ấm áp nhìn qua.
Phụ nhân kia đột nhiên chấn kinh lao ra ngoài, nhìn đến cuối đường, trong lúc nhất thời nước mắt như mưa:
- Là… là Vân Tôn đại nhân giá lâm!
Chợt bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, nghẹn ngào khóc rống.
Đó là một cảm giác hưng phấn, còn có kiêu ngạo, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hàng xóm bên cạnh nhìn sang, không biết chuyện gì nên nhao nhao vây quanh:
- Tam thẩm, ngươi làm gì vậy?
Phụ nhân ngẩng đầu, nước mắt lâm ly, vừa khóc lại vừa cười:
- Vừa rồi Vân Tôn đại nhân giá lâm tới chỗ chúng ta, Vân Tôn đại nhân còn ôm Tam Hổ Tử, nói với hắn một hồi, sau đó lại còn cho chúng ta ngân phiếu… là Vân Tôn đại nhân giá lâm a!
Đám người không ai ngoại lệ, đều giật nảy cả mình.
Có mấy người lập tức đấm ngực dậm chân:
- Ta nói rồi a, từ xa xa ta đã thấy hai người xuất hiện, tựa như Thần Tiên hạ phàm, nói chuyện với Tam Hổ Tử, ta còn tưởng là khách thương qua đường… hóa ra lại là Vân Tôn đại nhân giá lâm… ai nha, ta thực là có mắt không tròng mà, rõ ràng có cơ duyên chiêm ngưỡng thánh nhan, lại bị ta tự bỏ qua.
Đám người chỉ có hâm mộ, kích động, không có bất kỳ ai sinh hoài nghi.
Ngọc Đường hiện tại, không có bất luận kẻ nào dám giả mạo Vân Tôn đại nhân!
- Tam Hổ Tử nhất đi, tuyệt đối không phải chuyện xấu, khẳng định là Vân Tôn đại nhân cho nó đồ tốt, bằng không sẽ không như vậy, đây chính là bất thế đại cơ duyên, đứa nhỏ này là người có phúc, lại được Vân Tôn đại nhân ưu ái, Tam thẩm, tương lai hưởng phúc của ngươi sắp tới a…
…
- Hành động vừa rồi của ngươi, là vì muốn tạo một viên đại tướng cho Ngọc Đường.
Kế Linh Tê nhìn Vân Dương, trên đường này, Kế Linh Tê đã thấy Vân Dương làm chuyện như vậy rất nhiều lần.
- Có phải thế không, còn phải xem cơ duyên tương lai của đứa nhỏ kia thế nào.
Vân Dương nói:
- Có điều, con đường này có thể sẽ càng thông thuận hơn người thường một chút. Ca ca hắn cùng phụ thân hắn đều vì Ngọc Đường mà chiến tử, đứa nhỏ như vậy, ta không gặp thì cũng thôi, nếu đã gặp, ta có nghĩa vụ cho hắn một tương lai.
- Tương lai đứa nhỏ này, xác thực đã có thể kết luận. Nhưng chuyện này nhất định truyền đi, rất nhiều người đều sẽ biết, những đứa đó này được Vân Tôn đại nhân tự mình chỉ điểm, toàn bộ Ngọc Đường, ai nấy cũng phải nhìn cao hơn nửa phần! Cho nên, tương lai của mấy đứa nhỏ kia, tại lúc ngươi xuất thủ, đã liền chú định, đúng không?!
Kế Linh Tê nhìn Vân Dương, mắt phượng óng ánh hào quang gợn sóng, lời nghi vấn, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.
Đối với Vân Dương, Kế Linh Tê vẫn luôn cảm giác được sự nhất trí.
Từ đêm đầu tiên hai bên đối đầu, sau đó lại tìm Vân Dương hỗ trợ, thuận thế ở trong nhà Vân Dương. Thậm chí Kế Linh Tê còn không hiểu tại sao, từ đầu tới cuối bản thân không có chút phòng bị nào với nam nhân này.
Tiếp xúc càng nhiều, lại càng có hảo cảm.
Nhất là trải qua một lần phân biệt, lại được Vân Dương cứu trở về, Kế Linh Tê triệt để hiểu tâm ý của mình.
Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão!
Nhưng, nó vẫn chỉ là tình ý giữa nam nữ, không có quá nhiều liên quan tới bên ngoài.
Lại nói, tình yêu giữa nam nữ thanh niên, cũng chỉ là hy vọng chung đường, cùng đi đến bạch đầu giai lão, đối với những chuyện khác, vẫn còn xa xa không tường giải.
Dù sao những chuyện khác, còn cần năm tháng dài đằng đẵng đi xác minh!
Nhưng, theo từng bước tiếp xúc, trí tuệ, mưu đồ, năng lực, đảm lược của Vân Dương… mãi cho đến cuối cùng, lại phát hiện Vân Dương lại là Vân Tôn, là Cửu Tôn chi Trí Tôn…
Đối với Kế Linh Tê mà nói, nhận biết đối với người trong lòng, lại từng bước đổi mới.
Tựa như mỗi ngày đều thấy Vân Dương hôm nay không giống Vân Dương hôm trước, càng ngày càng hoàn mỹ, thực như không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
Mãi cho đến giờ, Kế Linh Tê lần nữa cảm nhận được tình cảm nghĩa đậm trên người Vân Dương, đó là một loại tình nghĩa vì nước vì dân mà không tiếc hết thảy.
Đó là một khí độ hiệp chi đại giả, tựa như Thánh Nhân.
Hoặc có lẽ, không nên dùng hiệp chi đại giả để hình dung, mà phải nói là hiệp chi thánh giả mới có thể chuẩn xác!
Sau khi có nhận biết này, không khỏi khiến Kế Linh Tê càng cảm thấy Vân Dương khó được, càng đối với “Tuệ nhãn nhìn anh hùng” của mình mà vui vẻ không thôi: Hừ, lúc trước hắn biểu hiện hoàn khố lang thang ta liền thích, ta nhìn cũng thực xa a…
Khi đó, chẳng khác nào từ một đống rác rưởi, ta đã chọn được một bảo ngọc, hoàn mỹ bảo ngọc a.