Hai người Thượng Quan Linh Tú cùng Thượng Quan lão phu nhân dần nóng ruột.
Nhìn ba nén hương chậm rãi thiêu đối, hai người tổ tôn không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Ba nén hương này, cháy rất thong dong tiêu sái, tựa như không trong thế gian vậy!
Nhưng hương dù có ưu nhã thóng dong, đối với hai người mà nói, tâm cảnh vẫn dao động gợn sóng không ngừng.
Mắt thấy ba nén hương đã cháy tới gần đáy, những vẫn chưa hề xuất hiện động tĩnh khác thường, Thượng Quan lao phu nhân có chút nóng nảy.
- Chuyện gì xảy ra? Sao còn không có phản ứng?
Lão phu nhân nôn nóng nhìn chằm chằm vào hương khói, gần như vô ý lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ… là giả?
Nghĩ đến khả năng này, tâm cảnh lại khó mà bình ổn, lão phu nhân lạnh run cả người, không thể ức chế.
Đây là át chủ bài sau cùng của Thượng Quan gia, càng là bí mật lớn nhất, cũng là trụ cột tinh thần, định hải thần châm mà Thượng Quan gia dựa vào để chống đỡ gian nan!
Nếu hương này là giả, như vậy thứ mà mấy trăm đời Thượng Quan gia cẩn thận bảo hộ, lại hóa ra một chuyện cười lớn?
Nếu như thực như vậy, Thượng Quan lão phu nhân tự hỏi, bà cũng không tiếp nhận được.
Ngược lại, Thượng Quan Linh Tú vẫn bình thản:
- Lão nãi nãi an tâm chớ vội, hẳn là hương này muốn truyền đi cũng cần một thời gian.
Lão phu nhân như bắt được cọng cỏ cứu mạng, lẩm bẩm nói:
- Là sao?
- Tín hương này còn cần đốt, còn có quá trình đốt, vậy liền có nghĩa, vị Tiên Nhân kia muốn nhận được tin cũng cần một thời gian? Ta nghĩ, nếu vị Tiên Nhân kia thần thông đến vậy, phân nữa không phải là người trong đại lục chúng ta, cho nên dù tín hương thần dị cỡ nào, muốn liên hệ tới một thế giới khác, cũng cần một thời gian nhất định, mà vị Tiên Nhân kia, khi nhận được tin, muốn tới đây cũng phải vượt qua hai thế giới, cũng cần có thời gian nhất định.
- Nếu trong đó còn quá trình như thế, nào có khả năng trong một nén nhanh này liền có thể chạy tới? Coi như vị Tiên Nhân này có bản lãnh thần thông quảng đại, cũng khó mà đi được thế a.
Thượng Quan Linh Tú suy đoán:
- Ta đoán trong một hai ngày sẽ có thể chạy tới, như vậy đã đủ kinh hãi thế tục, còn nếu muốn yêu cầu xa vời, chỉ sợ chính là lo xa không đâu, tự tìm phiền não.
- Ngươi nói có lý, là lão thân quá xoắn xuýt, bản tâm mất cân bằng.
Thượng Quan lão phu nhân trầm ngâm, cảm giác nóng lòng đã dần lắng lại.
Thượng Quan Linh Tú nói rất có lý, tất cả đều là hiện thực lẽ thường, không thể phủ nhận.
Hai người lần nữa bình tĩnh lại, từ từ chờ đợi, lặng yên chờ cơ duyên không biết đến.
Ngay lúc này, hai người tổ tôn đồng thời nghe được một tiếng cười nhàn nhã, tựa như tới từ thiên ngoại, hư vô mờ mịt, lại chân thật bất hư, ngưng lại trong tai.
Hai người khẽ chuyển tâm niệm, đang nghi thần nghi quỷ, lại nhìn thấy nén hương khẽ biến áo, trong thoáng chốc, một bóng người xinh đẹp yên lặng hiển lâm trong hương khói.
Một nữ tử như bước ra từ trong tranh, nở nụ cười nhàn nhạt, lỗi lạc đứng trước hai người.
Khi Thượng Quan lão phu nhân còn trẻ, cũng là tuyệt sắc mỹ nhân hiếm có. Mà Tứ Quý lâu tu hiện tại đang thời tuổi ngọc, chính là lúc đẹp nhất.
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy mỹ nhan trước mắt, hai người tổ tôn đồng thời ngẩn cả người.
Thầm sinh một cảm giác tự ti mặc cảm: Trong thiên hạ, lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy!
Nữ tử áo trắng trước mắt này, cho dù dùng phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung, vẫn thiếu rất nhiều! Thậm chí, dùng mấy từ ngữ đơn thuần này, căn bản chính là khinh nhờn mỹ nhân trước mắt!
Loại xinh đẹp này, căn bản không thuộc về hồng trần!
Tin tưởng coi như trong quần tiên, cũng tuyệt đối đứng đầu bảng!
Xinh đẹp không gì sánh được!
Chỉ phong vận trong lúc lưu chuyển ánh mắt, phong độ trong nụ cười mỉm, phong thái nhẹ nhàng nhanh nhẹn, đã đủ khuynh đảo hồng trần!
- Tiểu nha đầu rất thông minh.
Nữ tử áo trắng dịu dàng cười cười:
- Lão phu nhân, tiểu nha đầu này là người được Thượng Quan gia các ngươi lựa chọn? Nguyện vọng của các ngươi, là thành tựu đứa nhỏ này sao?
Lão phu nhân tôn kính:
- Tiên Nhân minh giám.
Nữ tử áo trắng tươi cười nhìn Thượng Quan Linh Tú, đánh giá một vòng, liền gật đầu tán thưởng:
- Không tệ không tệ, chỉ riêng tâm tính đã là hạt giống tốt nhất, rất hợp ý ta.
Nàng quay đầu nhìn lão phu nhân, mỉm cười nói:
- Ta có thể hỏi lão phu nhân một vấn đề sao?
Lão phu nhân nói:
- Tiên Nhân mời hỏi.
- Theo ta được biết, trên đời này muốn thành tựu cho hậu nhân, đều là dành cho nam tử. Mà lão phu nhân lại lựa chọn cháu gái của mình, ta có thể hỏi nguyên nhân trong đó là gì không?
Nữ tử áo trứng tùy ý hỏi.
Nhưng lão phu nhân cũng tuyệt không dám tùy ý đáp lại.
Người trước mắt là Tiên Nhân, nếu nàng đã hỏi, vậy tất có nguyên nhân, nói không chừng còn có thâm ý khác, hoặc cũng chính là một khảo nghiệm?
Cho dù thần sắc kia có thân thiết dễ gần, nhưng cỗ tiên khí quanh quẩn trên người, lại khiến người không dám nhìn thẳng, khí tràng cao cao tại thượng kia… khiến người cảm thấy vô cùng tôn quý, cao không thể chạm.
Thượng Quan lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Không dối gạt Tiên Nhân, lão thân làm vậy là tự có suy tính. Thứ nhất, vì gia tộc, nha đầu này đã bỏ ra quá nhiều, gia tộc cũng nợ nó quá nhiều, cho nên làm trễ nải chung thân đại sự của nàng… bây giờ vất vả mới tìm được ý trung nhân, nhưng lại bởi vì gia tộc làm chậm trễ, Võ đạo khó có thành tựu, mà nàng lại là người tâm cao khí ngạo, không cam tâm làm liên lụy người kia…
Nữ tử áo trắng lạnh nhạt từ chối cho ý kiến:
- Đây cũng xem như một lý do, ừm, vừa rồi ngươi nói thứ nhất, vậy tất phải còn thứ hai?
Thượng Quan lão phu nhân nói:
- Vâng. Nguyên nhân thứ hai chính là… lão thân lựa chọn vậy, cũng là vì suy nghĩ cho Thượng Quan gia.
Nàng trầm mặc một chút, nói:
- Nam tử nối dõi tông đường, là biểu tượng dòng chính. Nhưng mà nam tử Thượng Quan gia xưa nay không si mê Võ đạo, ngược lại càng hứng thú với đối trận chém giết, cho nên, nam tử Thượng Quan gia khó mà đi xa trên Võ đạo.
- Coi như để một nam tử Thượng Quan gia có ý thức trách nhiệm bước lên tiên môn, đạt được thành tựu, nhưng nam tử Thượng Quan gia tính vốn thích đấu tranh, chưa từng có ngoại lệ. Mà hồng trần thế gian tranh đấu đã đủ hỗn loạn không chịu nổi, huống chi còn trên đường tiên đọa nghịch thiên? Nguy cơ vẫn lạc nửa đường, thực sự quá lớn.