Linh Tú đại tiểu thư không nhịn nổi mà đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Lại có chuyện như thế… có điều nghe qua thì thực huyền diệu khó giải thích, khó mà tưởng tượng được, từ khi Thượng Quan gia chúng ta quật khởi ở Ngọc Đường đến nay, trước sau cũng đã mấy chục đời, chẳng lẽ giờ truy nguyên, nguồn gốc lại là từ…
- Ngươi nghĩ vẫn quá đơn thuần.
Thượng Quan lão phu nhân người lành lạnh một tiếng”
- Ta nói Sơ tổ đại nhân, chính là đời tổ tiên thứ nhất thành lập công lao sự nghiệp… mà tính đến hiện tại, ngươi, hẳn là đời thứ 172! Mà chất nhi của ngươi, chính là đời 173. Gia phả hiện tại, vừa do tị húy, vừa do cần che giấu, nên mới chỉ ghi chép mười mấy đời tướng môn tộc nhân.
- Một… một trăm bảy ba đời…
Thượng Quan Linh Tú bị con số này chấn đến đầu váng mắt hoa, khó mà suy nghĩ.
Truyền thừa gần hai trăm đời, vậy đó là chuyện từ bao giờ? Ít nhất cũng phải năm ngàn năm trở lên, thậm chí phảin sáu ngàn?
- Ngươi nói xem, vì sao Thượng Quan tướng môn được tướng sĩ trong thiên hạ tôn sùng? Câu nói Tinh không tôn bắc đẩu, tướng sĩ bái Thượng Quan, không phải Ngọc Đường mới có!
- Từ Đại Thương, Đại Chu, Đại Triệu, Đại Tần… trước trước sau sau bao đời đế quốc hưng suy chìm nổi, người Thượng Quan gia chúng ta, đều là đại tướng chi môn! Có điều, triều đại hưng suy biến ảo. Thượng Quan gia sẽ yên lặng ẩn núp một thời gian thôi.
- Nhưng phàm là khi Thượng Quan gia xuất hiện trên chiến trường, xưa nay chưa từng để mất đi một tấc đất!
- Chiến vô bất thắng, tuyệt không phải truyền thuyết mới có. Hơn một trăm bảy mươi đời Thượng Quan tướng môn, chỉ riêng số lượng Nguyên soái đã hơn bốn trăm vị! Thống binh đại tướng càng có mấy ngàn.
- Nội tình của Thượng Quan tướng môn, nào chỉ như chút xíu lộ ra ngoài?
Thanh âm của Thượng Quan lão phu nhân mang theo vẻ thê lương, lại xen lẫn một hương vị kiêu ngạo khó tả.
Thượng Quan Linh Tú bị chấn nhiếp, đến nỗi không nói ra lời.
- Tốt, hiện tại nói tới vấn đề chính.
Thượng Quan lão phu nhân nói:
- Hiện tại ta sẽ thắp ba nén hương này. Nếu ngươi không muốn, thì thừa dịp này mau nói.
- Ta… sao không muốn?
Thượng Quan Linh Tú kinh ngạc.
- Bởi vì cơ duyên này tuyệt không bình thường, một khi nhang cháy, liền sẽ không thể dập tắt. Mà khi Tiên Nhân đến, vận mệnh của ngươi liền sẽ thay đổi. Tương lai… có lẽ ngươi sẽ phát hiện, thứ ngươi theo đuổi hiện tại, đã sớm thúc ngựa cũng không đuổi kịp ngươi… đến lúc đó, có lẽ tâm cảnh của ngươi sẽ biến hóa càng lớn.
Thượng Quan lão phu nhân từ ái nhìn Thượng Quan Linh Tú:
- Cho nên, ta cho ngươi quyền tự lựa chọn vận mệnh của mình.
Thượng Quan Linh Tú cắn môi nói:
- Thế nhưng… sao có thể khẳng định ta… có thiên chất tuyệt hảo đâu? Nếu ta không được… chẳng phải sẽ lãng phí tiên duyên này?
Thượng Quan lão phu nhân nói:
- Thiên chất không quan trọng, lão thân tin tưởng ba nén hương này mang theo ý nghĩa trọng đại, nếu đã là bất cứ chuyện gì, thì tư chất thế nào cũng không quan trọng… trên thực tế, từ khi lão thân nhận được thứ này, liền đã muốn nhóm lửa. Nhịn đến mãi bây giờ, lão thân tự thấy bản thân phi thường kiên nhẫn.
- Ai, bao năm nay, gánh nặng Thượng Quan gia một mực đặt trên vai ngươi. Bây giờ, nhờ phúc của ngươi, Vân Tôn xuất thủ, triệt để giải quyết khốn cảnh, càng thấy từ thù Tử U đã báo. Gia tộc nợ ngươi rất nhiều, nên dù lấy việc này bồi thường, lão thân cũng cảm thấy không đủ!
Thượng Quan Linh Tú trầm thấp tinh thế nói:
- Ta hy vọng ta được biết tiền căn hậu quả, biết hết tất cả.
Thượng Quan lão phu nhân trầm mặc một chút:
- Ngươi đi theo ta.
Một cánh cửa nhỏ trong từ đường, Thượng Quan Linh Tú chưa từng mở cánh cửa này bao giờ.
Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đằng sau một cánh cửa nhỏ, lại là một không gian lớn như thế. Thực có thể xưng là siêu cấp đại không gian!
Sống lưng Lão phu nhân thẳng tắp, nhìn vào trong không chớp mắt, trầm giọng nói:
- Nơi này, ghi chép truyện ký lịch đại tổ tiên! Cùng với binh khí mà bọn hắn sở dụng…
Thượng Quan Linh Tú như triều thành mà nhìn khung cảnh trước mắt, nhịn không được mà hốc mắt có chút ẩm ướt.
Đi vào trong này, nàng như cảm thấy vô số ánh mắt, đang trầm tình hiền lành nhìn bản thân.
Đó là lịch đại tổ tiên đang chú ý.
Mãi cho khi đi đến cuối cùng, đập vào mắt là một cái bàn.
Trên bàn vẻn vẹn chỉ có một hộp ngọc.
Lão phu nhân mở hộp ngọc, cầm lấy một quyển sách, mà dưới quyển sách, còn có một hộp ngọc dài khác.
Lão phu nhân mở quyên sách, trực tiếp lật đến sau, tới một tờ nào đó, chỉ thấy trên đó ngoáy viết mấy chữ.
- Ngày xx… trên đường rút quân về, gặp giang hồ báo thù, một tên mập mạp to lớn chạy vào trong quân, trọng thương hôn mê, hấp hối. Dư lòng sinh thương hại, cất giấu chữa trị. Sau biết được, người này họ Đường, gọi là Đường Nhất Phương. Sau bảy ngày, thương thế dần khỏi liền cáo từ. Năm sau, có một nữ tử đến đây, nói vì chuyện này, có thể thỏa mãn một chuyện cho Thượng Quan gia, bất cứ chuyện gì, chính bởi thấy dị, nên là nhớ tới, trịnh trọng ghi chép.
Lời nói này, lộ rõ lúc đó cũng không để trong lòng, chỉ là bởi vì có người đến báo ân, càng may mắn biết được người này không thường, cho nên mới nhớ lại, ghi lại.
- … Thông Thiên Chi Hương trong hộp ngọc, chính là tiên duyên cái thế, truyền cho hậu nhân, hậu thế tử tôn nhớ lấy…
Bên dưới, giống hệt lời Thượng Quan lão phu nhân từng nói.
- Quả là thế.
Thượng Quan Linh Tú không khỏi hiếu kỳ.
Đến cùng là ai, lại có đại năng thông thiên triệt địa như thế?
Lại dám nói ngoa, bất kể là chuyện gì, bất kỳ nguyện vọng gì cũng có thể thỏa mãn?
- Nếu ngươi đã không có dị nghị, vậy giờ ta liền thắp ba nén hương này!
Thượng Quan lão phu nhân quả quyết, lập tức lấy hộp ngọc dài bên trong ra.
…
Ba nén hương, tựa như ngọc thạch, nhìn qua, tưởng chừng như trong suốt.
Lại cẩn thận chú mục quan sát, lại thấy được tạo hình tinh tế, chỉ dài bằng bàn tay, tinh xảo đáng yêu, chỉ riêng vẻ ngoài này, đã hoàn toàn không phải hương phẩm bình thường có thể so sánh.
Thượng Quan lão phu nhân lấy ra một lư hương nhỏ, thành kính cắm ba nén hương kia vào, sau đó tỉ mỉ nhóm lửa.
Trong thoáng chốc, khói xanh lượn lờ xông lên.
Hai người tử tôn kinh ngạc phát hiện, khói xanh này bay lên thẳng tắp, tựa như dây kẽm, một đường nối thẳng lên trên, xuyên qua nóc phòng, hoàn toàn không trở ngại!
Ba nén hương đã cất mấy ngàn năm, chỉ hơi khí mà nó cháy ra, lại có thể tự xuyên phá nóc phòng!
Hiện trạng này, thực khó mà tưởng tượng!
Thượng Quan Linh Tú cảm thấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vẻn vẹn chỉ nghe người khác nói, nàng cũng sẽ không tin tưởng!