Ta Là Chí Tôn

Chương 797: Ngọc Đường có thể diệt, Vân Tôn không thể chết!

Vân Tiêu Dao được công nhận là Ngọc Đường đệ nhất cao thủ, cũng chính là người có tu vi cao nhất trong Kim Loan điện này, ngay cả hắn cũng vô kế khả thi, vậy những người khác chỉ có càng thêm tốn công vô ích!

Trong lúc nhất thời, tất cả cùng hãi nhiên vô lực!

Người trấn định nhất, lại chính là bản thân Ngọc Đường Hoàng.

Chỉ thấy hắn ngồi trên long ỷ, không chút nhúc nhích, thậm chí trạng thái còn rất buông lỏng, thản nhiên nói:

- Là người Thiên Đạo Xã Tắc môn?

- Thực làm khó Bệ hạ, lại có thể nhớ rõ danh tự của tiểu môn phái hương dã giang hồ, tại hạ vô cùng vinh hạnh.

Thanh âm kia nhàn nhạt nói:

- Khẩn cầu Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, thả cho Thiên Đạo Xã Tắc môn ta một con đường sống.

Đám người ở đây đều có thể hiểu, đây không phải là cầu khẩn, mà là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp!

Đối phương dùng thủ đoạn đột nhập vào đây, lại không chút kiêng kỵ mở miệng yêu cầu, hiển nhiên là dùng sự thật để nói rõ một chuyện: Thiên Đạo Xã Tắc môn muốn làm gì đều có thể làm được!

Cho dù là ta muốn giết ngươi ngươi, thậm chí là tàn sát tất cả văn võ bá quan ở đây, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không ai có thể ngăn cản!

Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:

- Việc này liên quan tới căn cơ lập quốc, ta cần cân nhắc.

Ánh mắt hắn thoáng đảo qua chỗ Vân Tiêu Dao.

Mong đợi duy nhất hiện giờ, chính là Vân Tiêu Dao có thể tìm ra thậm chí là đánh giết được người này hay không. Nếu không làm được, vậy cũng chỉ có thể bị đối phương uy hiếp, thỏa hiệp, buộc đi vào khuôn khổ.

Tình huống hiện giờ đã sáng tỏ, sinh mệnh văn võ bá quan toàn triều đang nằm trong tay đối phương, mà đối phương đã tới đây, lại còn không chút kiêng kỵ như vậy, hiển nhiên là đang hạ tối hậu thư.

Chỉ cần một lời không hợp, như vậy chính là đại khai sát giới, hậu quả này, Hoàng đế Bệ hạ tự hỏi không đảm đương nổi.

Sắc mặt Vân Tiêu Dao trở nên tái nhợt, hắn đã dùng hết tất cả các thủ đoạn, những vẫn không thể tìm ra được vị trí của đối phương. Đối phương tựa như một làn gió, mặc dù biết rõ nó đang xoay quanh trong đại điện, nhưng căn bản không thể nào khóa chặt lại được.

Rõ ràng, tu vi người này xa xa trên hắn, chớ nói không thể tìm thấy đối phương, coi như may mắn tiếp xúc được, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu kết quả thất bại tan tác mà về.

Hiển nhiên, đối phương cũng biết Hoàng đế Bệ hạ đang toán tính điều gì, đợi một hồi, mới thản nhiên nói:

- Vân vương gia danh xưng là Ngọc Đường đệ nhất cao thủ, đúng là công cao cái thế, chỉ tiếc mấy người sơn dã chúng ta, còn có mấy phần thủ đoạn bảo mệnh, muốn tìm chúng ta, chỉ sợ Vân vương gia phải uổng phí khí lực rồi!

Hoàng đế Bệ hạ thầm lạnh toát, trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn gì?

Câu nói này vừa ra, văn võ bá quan cùng cảm thấy một cảm giác sỉ nhục mãnh liệt lóe lên trong đầu.

Đây chính là Kim Loan đại điện, là đầu não quốc gia, lại bị người uy hiếp trắng trợn như vậy!

Thanh âm kia nói:

- Chúng ta chỉ muốn thảo luận vấn đề hợp tác với Hoàng đế Bệ hạ mà thôi, chỉ thế thôi!

Hoàng đế Bệ hạ hít sâu một hơi:

- Trẫm cần thời gian, thương nghị với đám đại thần.

Thanh âm kia vẫn giữ khẩu khí nhàn nhạt:

- Tin rằng Bệ hạ sẽ không để chúng ta phải đợi quá lâu, phải không?

Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, thanh âm không chút chập trùng:

- Không sai.

- Nếu như thế, ngày mai thảo dân lại đến hoàng cung nghe Bệ hạ dạy bảo.

Thanh âm kia mang theo nụ cười nhàn nhạt, lập tức biến mất.

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh một hồi lâu.

Sắc mặt triều thần tái nhợt, lửa giận trong mắt phun trào.

Cái cảm giác sỉ nhục khó tả kia, tràn ngập trong đáy lòng mỗi người.

Đám võ tướng xiết chặt nắm đấm, giận không kềm được. Các quan văn cũng tím tái mặt mày, lòng đầy căm phẫn.

Hoàng đế Bệ hạ trầm mặc một lát, nói:

- Chuyện hôm nay, khiến Trẫm hiểu rõ một chuyện.

Không có người đáp lời, chỉ có thanh âm của Hoàng đế Bệ hạ quanh quẩn trên đại điện:

- Trẫm hiểu rõ, thế giới này vốn chính là Võ đạo vi tôn. Thế giới này, võ lực cao hơn hoàng quyền, không phải không coi trọng liền có thể coi nhẹ hoặc không để ý.

- Trẫm, chỉ hận mình không có võ lực vô địch thiên hạ!

- Quyền khuynh thiên hạ, không bằng Quyền Khuynh Thiên Hạ.

Hoàng đế Bệ hạ mệt mỏi nói:

- Trẫm mệt mỏi. Bãi triều đi.

Hắn nói cần thương nghị với chúng đại thần, nhưng lại hoàn toàn không có thương nghị.

Ở đây, đám đại thần cũng không có gì để nói.

Nếu quả thực muốn thương nghị, vừa rồi tất cả ở đây liền có thể thương nghị. Về phần muốn đẩy thêm một ngày, chính là muốn giữ một chút tôn nghiêm, một chút mặt mũi cuối cùng, chỉ thế thôi.

Đối với điểm ấy, đám người Thiên Đạo Xã Tắc môn cũng hiểu, cũng không chấp nhất!

Cho nên, hắn lập tức rời đi.

Hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, chính một ngày thư thả này, tạo thành hậu quả nghiêm trọng cơ nào!

Bởi vì, dù chỉ là thư thả một canh giờ, trong một canh giờ này, Thiên Đạo Xã Tắc môn vẫn không được Ngọc Đường chính thức thừa nhận.



Ngay sau đó.

Hoàng đế Bệ hạ cùng Vân Tiêu Dao yên lặng chờ đợi trong cung.

Lại qua hai canh giờ nữa, người của Thiên Đạo Xã Tắc môn sẽ tới.

Hai người đều hiểu, trong lúc này, tuyệt đối không thể để Vân Tôn trở về. Bức hiếp mà bọn hắn mới gặp, thực ra cũng không tính là đại sự gì.

Chuyện lật lọng, cố nhiên là ảnh hưởng đến danh vọng, nhưng trong một số thời điểm, lại không tính là gì!

Trái lại, một khi Vân Tôn trở về, thực sự đối đầu với những người này, hậu quả mới thực là thiết tưởng cũng không chịu nổi…

Chẳng may Vân Tôn bị giết, như vậy, vạn sự đều xong.

Chỉ cần Vân Tôn còn sống, thực lực lại không ngừng tiến bộ, tin tưởng có một ngày, hắn có thể làm như đã từng làm với Tứ Quý lâu, một mẻ hốt gọn!

Đây mới là hy vọng của Ngọc Đường!

Cho nên Hoàng đế Bệ hạ đã sẵn sàng để chịu nhục, nhịn được nhất thời, mới bảo được trăm năm.

- Lúc nào đối phương cũng có thể tới, thậm chí hiện tại cũng đã có thể chờ ở Kim Loan điện.

- Vâng.

- Ha ha, không nghĩ tới hai huynh đệ chúng ta, ngay trước thời điểm thống nhất thiên hạ, lại còn phải đối mặt với chuyện này. Thực sự đúng là buồn cười. Thiên Cổ Đế Vương, Đế Vương có hy vọng thống nhất toàn bộ đại lục. Xem như Trẫm là kẻ đầu tiên, thậm chí là duy nhất như vậy đi.

- Thần đệ… không có gì để nói.

Vân Tiêu Dao hổ thẹn muốn đập đầu chết đi.

Hắn không thể không hổ thẹn, so với những người khác, hắn là Ngọc Đường đệ nhất cao thủ, chuyện này hắn cần phụ trách, cần gánh vác!

- Không sao không sao. Có điều từ nay về sau, Trẫm cẩn phải thay đổi quốc sách.

Hoàng đế Bệ hạ khẽ híp mắt, nhẹ giọng nói.

- Ừm?

Vân Tiêu Dao có vài phần không hiểu.

Ngay lúc này, đột nhiên nhìn thấy một người chạy vội tới.

Hai người đều sững sờ.

Thu Kiếm Hàn!

Người tới là Thu Kiếm Hàn!

Hoàng đế Bệ hạ cùng Vân Tiêu Dao đều lộ vẻ kinh ngạc.

Hai người nào có thể quên, lúc hạ triều hôm qua, sắc mặt Thu Kiếm Hàn tái xanh lại, trợn mắt như điện. Hận đến toàn thân run rẩy, miễn cưỡng bước qua cửa đại điện, rốt cục không thể ức chế, đột nhiên thổ huyết ngã xuống.

Thân là một vị lão tướng thân kinh bách chiến, chuyện già những tính vẫn cương mãnh như hỏa thực không cần nói, nhưng mà hôm nay, trên Kim Loan điện nhà mình, cùng với Đế vương của mình chịu khuất nhục như vậy, đối với Thu Kiếm Hàn mà nói, căn bả không thể chịu đựng được!

Nhưng, không chịu được thì cũng chỉ có thể chịu. Bởi vì một khi tùy tiện bộc phát… cái giá phải trả sẽ là toàn bộ triều đình Ngọc Đường!

Nếu như vậy, chẳng khác nào tuyên bố Ngọc Đường trực tiếp diệt quốc!

Thu Kiếm Hàn cố nén phẫn nộ, huyết mạch như muốn nổ tung, cuối cùng cũng đến cực hạn, cho nên mới bước khỏi cửa đại điện, đã thổ huyết ngã xuống.

Nếu không phải lúc trước có Vân Dương dùng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công điều dưỡng thân thể, thì chỉ một ngụm uất khí hôm nay, cũng đủ để lão soái nghẹn chết!

Hiện vẫn không chịu nổi, sau khi được Hoàng đế Bệ hạ cho người đưa về phủ, lập tức nằm giường không dậy nổi, vẫn thì thào nhắc: Quân nhục thần tử! Thần chỉ hận những năm nay hoang phế võ học, hận, hận…

Hai người không nghĩ tới, rõ ràng đang mang trọng thương, lại có thể thình lình xuất hiện ở đây!

- Thu lão, sao ngài lại tới đây?

Vân Tiêu Dao mở miệng hỏi.

Thu Kiếm Hàn âm trầm nói:

- Thần có chuyện vô cùng quan trọng, muốn thương nghị với Bệ hạ.

Nghe được lời này, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên khẽ giật mình, Vân Tiêu Dao cũng khẽ giật mình, tiếp đó hai mắt liền phát sáng, mở miệng đáp:

- Đã là chuyện quan trọng, vậy tự nhiên cần lập tức xử lý, chúng ta đi Ngự Thư phòng nói chuyện.

Lời còn chưa dứt, đã lôi kéo Hoàng đế, bước nhanh quay đầu mà đi.

Cử động này, thực tính ra thì có thể nói là vô cùng vô lễ, vô luận là Vân Tiêu Dao cùng Hoàng đế Bệ hạ có quan hệ mật thiết thế nào, nhưng vẫn là Quân Thần khác biệt, thần không thể quyết thay quân, càng không nói tới việc trực tiếp lôi kéo rời đi.

Hoàng đế Bệ hạ khẽ động tâm niệm, trong mắt lập tức hiện một vòng hào quang suy tử, lập tức sáng lên, không chút kháng cự, thuận thế đi theo.

Ngự Thư phòng.

Thu Kiếm Hàn đứng trước hai người đột nhiên khẽ động, một trận sương mù bốc lên, cho đến khi sương mù tán đi, bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi, mày kiếm mắt sáng, tử sam bồng bềnh.

Chính là Vân Dương.