Ta Là Chí Tôn

Chương 759: Cường giả hội tụ

Bên trong Cửu Tôn phủ đã sớm bạo thịnh, tử khí như muốn ngưng thành thực chất, tử sắc thuần nhiên lại càng thêm thâm thúy.

Mà thiên địa rung chuyển hồi lâu, đã cứ vậy mà biến mất!



Vân Dương đứng trên biên giới vô năng chịu thêm, đột nhiên cảm thấy thân thể chấn động, linh khí đã không còn tự chủ trút vào thân thể, các loại biến hóa cũng đã ngừng lại, không khỏi khẽ thả lỏng tinh thần, thở nhẹ một hơi, tiếp đó nghiêng người một cái, cả người nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Lần này, thực sự triệt để ngất đi, hoàn toàn nhẹ nhõm, thả lngr, yên tâm mà hôn mê.

Rốt cục… xong việc… sẽ không còn bị đau đến tỉnh lại…

Đây thực sự là suy nghĩ sau cùng của hắn, càng là tâm nguyện trước mắt!

Biến cố này, với Vân Dương hắn mà nói thực sự quá mức ngoài ý muốn, quá nhiều điều khó hiểu, hắn thậm chí còn không biết, biến cố này đã kéo dài được bao lâu.

Không biết các biến hóa kinh thiên ở bên ngoài, không biết đã tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng!

Cũng không biết, vừa rồi bản thân gặp nguy hiểm cỡ nào, nếu không phải có người từ ngàn dặm gấp rút tiếp viện, mang tới pháp bảo cứu mạng, đúng thực là không tránh khỏi cảnh tượng bạo thể mà chết!

Càng không biết, cái phễu lớn ngoài kia, đang từng chút tiêu tán, tử khí trên trời, cũng từ từ thu lại, tử sắc thương khung, cũng nhanh chóng khôi phục như ban đầu, trời xanh mây trắng…

Chỉ có Cửu Tôn phủ vẫn nồng đậm sương mù, nhanh chóng xoay tròn, sau khi cực hạn áp súc, dần dần hóa thành tử khí nồng đậm.

Cửu Tôn phủ, từng gian phòng thuộc về Cửu Tôn, cánh cửa đóng chặt không biết từ lúc nào đã sớm mở ra, dùng tốc độ điên cuồng hút tử khí vào bên trong.

Mà trên mặt đất trong chín gian phòng, không ngừng xuất hiện từng chồng từng chồng khối lập tương tử sắc, mỗi một khối chỉ lớn như viên gạch, tử khí mờ mịt, tử sắc uyển chuyển, nhìn đã thấy bất phàm…

Thời gian dần trôi qua, trong viện, trong đại sảnh, khắp nơi đều bắt đầu hình thành khối lập phương tử sắc này.

Linh khí nồng đậm tới cực điểm, cơ hồ khiến người ta hít một hơi cũng thấy ngạt thở.

Nhưng bất kể thế nào, một hồi thiên địa dị biến, rốt cục xem như kết thúc.

Trước trước sau sau ròng rã ba ngày ba đêm.

Về sau, Vân Dương mới biết, tự lấy cho ba ngày này một cái tên, “Tam Sinh Tam Thế, Tử Khí Đông Lau!”

Cái tên này xác thực hợp với tình hình, Tam Sinh Tam Thế, ba ngày này, hắn như trải qua ba đời ba kiếp, thậm chí có như thế, hắn vẫn còn thấy chưa đủ so với những thống khổ mà hắn phải chịu.

Về phần Tử Khí Đông Lai, thiên địa tràn đầy tử sắc, toàn bộ Cửu Tôn phủ cũng bao trong màu tím, thực sự đâu đâu cũng thấy tử sắc quanh quẩn!



Lúc này, bốn phía Cửu Tôn phủ đã bị bao bởi vô số người, trong đó có Hoàng đế Bệ hạ, có văn võ bá quan, còn có đám cao thủ giang hồ lần trước ở lại vì bảo đồ…

Hai người Cố Trà Lương cùng Độc Cô Sầu cũng đã chạy đến, sớm tụ cùng Lăng Tiêu Túy, đứng trên không nhìn Cửu Tôn phủ, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Trong bay ngày này, Vân Dương cố nhiên trải qua tam sinh tam thế, vô số lần thoát thai hoán cốt tăng lên, nhưng ba người này cũng được lợi không nhỏ, đầu tiên là Lăng Tiêu Túy, Lăng Tiêu Túy dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc thiêu đốt sinh mệnh chạy đến Cửu Tôn phủ, đem Tử Ngọc tiêu đưa vào trong, khiến cho biến cố lần này thuận lợi kết thúc, cũng vì vậy mà đạt được hồi báo to lớn.

Tiên thiên tử khí trong Cửu Tôn phủ, tựa như biết Lăng Tiêu Túy chính là nhân tố mấu chốt thay đổi cục diện, phân ra một cỗ cho Lăng Tiêu Túy, lấy tu vi lịch duyệt kiến thức của Lăng Tiêu Túy, sao có thể không hiểu đại cơ duyên đã đến, tức thời dốc lòng nạp hóa, mượn nhờ linh khí nồng đậm gấp trăm lần nơi đây mà tu luyện, Độc Cô Sầu cùng Cố Trà Lương theo sát mà đến, cũng nhao nhao nhắm mắt vận công, vừa khôi phục thương thế, vừa tinh tế tu vi.

Dù sao cơ hội như vậy, có thể nói là đại cơ duyên, ngàn năm khó được một lần, đương nhiên phải tranh thủ tận dụng. Muốn nói chuyện, muốn hỏi han, sau này còn nhiều cơ hội.

Ba người trải qua một hồi truy tung vô ích, cùng liên tiếp bị truy kích mai phục, ấm ức nén giận, nhưng lại nhận ra một điều, kỳ thực tu vi của bọn hắn, chưa hẳn đã tới đỉnh thế gian, không phải không có đối thủ!

Sau ba ngày ba đêm dốc lòng tu luyện, ba người cùng cảm giác tu vi tăng chí ít một đoạn, mà Lăng Tiêu Túy càng có tiến bộ lớn nhất, có thể nói trăm thước cao lại tiến thêm một bước, cái gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, càng thêm danh xứng với thực.

Cho đến khi cảm thấy mật độ linh khí dần tán đi, lại tiếp tục tu luyện thì cũng không có ý nghĩa lớn, trong nháy mắt, ba người đồng thời mở mắt.

Nhìn lại Cửu Tôn phủ, ba người cùng sinh cảm giác vi diệu đến cực điểm.

Nếu nói như… toàn bộ đại lục là một vương miệng, vậy tòa Cửu Tôn phủ này, chính là viên minh châu lộng lẫy khảm trên đỉnh vương miệng kia!

Không thể nghi ngờ, không thể thay thế!

Phương xa, phong vân dũng động, gào thét liên tục, một cỗ sát khí phô thiên cái địa xa xa truyền đến, tản ra ý vị không chút kiêng dè.

Ba người đồng thời ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn về phương xa.

Khí tức sát phát này, bọn hắn đều rất quen thuộc, tối thiểu là trong thời gian vừa rồi, thực sự rất quen thuộc, tự thân tiếp xúc nhiều lần.

Đối thủ cũ đến rồi!

Là đám cao thủ của Tứ Quý lâu.

Mặc dù mới ăn hai trận bại, còn là đại bại thua thiệt, nhưng lúc này ba người vẫn không sợ chút nào.

Khí tức kinh khủng kia dừng lại ở xa xa, cũng không tiếp tục tiếp cận.

Lần này Tứ Quý lâu phái tới mười tám người, đều xa xa đứng trên vân tiêu, ẩn thân trong mây mù, ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới, tựa như đang thương lượng cái gì đó, cũng không lập tức phát động thế công.

Cửu Tôn phủ bên dưới, vẫn tản ra tử khí nồng đậm, không ngừng tỏa hào quang sáng chói, chiếu rọi thiên địa.

Cứ vậy giằng co nửa ngày, một trong mười tám người kia mới bước ra, kỳ thế như hồng câu, ngừng chân tại trên không Cửu Tôn phủ, mỉm cười thản nhiên ra hiệu:

- Ba vị, mời.

Lăng Tiêu Túy nhàn nhạt gật đầu:

- Lương Thương Hải, không nghĩ tới ngươi còn chưa chết.

Người tới, chính là kẻ áo đen bịt mặt Kim Mang Lượng Thiên Lương Thương Hải, mà người này, cũng chính là thế thân thường thấy nhất của Niên tiên sinh, lần trước phục kích, Lương Thương Hải cơ hồ chịu thương phải chết, nhưng lúc này lại có thể hoàn hảo đứng đây, thực sự ngoài dự liệu.

Lương Thương Hải đứng yên trên không, nụ cười nhàn nhạt:

- Xưa nay, muốn chết thực sự khó, nếu Lưỡng mỗ chết rồi, chẳng phải có lỗi với một phen trọng thưởng của Lăng huynh sao.