Vô tận linh khí vượt qua vô tận không gian, từ bốn phương tám hướng quán trú vào trong vòi rồng, hải nạp bách xuyên, cuồn cuộn tràn vào Cửu Tôn phủ.
Cửu Tôn vốn đã có sương mù nồng đậm, nay lại càng đặc thêm như nước, cơ hồ ngưng thành thực chất, hơn nữa, linh khí nồng đậm bên ngoài vẫn không ngừng tụ lại, hợp dòng quán trú vào trong!
Chính giữa Cửu Tôn phủ, chính là gian phòng của Thổ Tôn, cũng là đích đến của vô số sinh khí, chính vì vậy mới xuất hiện hiện tượng mưa linh khí trong phòng!
Vân Dương ngồi ngay ngắn trên ghế của Thổ Tôn, nhắm chặt hai mắt, dốc lòng vận công.
Thời gian trôi qua, vòi rồng nối thẳng lên trời chẳng những không có dấu hiệu yếu lại, mà càng lúc lại càng lớn, linh khí hợp dòng trút xuống Cửu Tôn phủ cũng tăng lên nhiều, vốn chỉ là mưa to cọ rửa, dần dần càng thêm ngưng thực, vô số linh khí màu trắng tựa như từng đầu tiểu xà vây quanh thân thể Vân Dương, vui sướng chuyển động, mỗi một vòng, tiểu xà liền biến mất một chút… bên ngoài lại càng có nhiều dòng linh khí trắng sữa tràn vào, bổ sung, tiếp tục xoay tròn…
Bổ sung, biến mất, vòng đi vòng lại, không ngừng không nghỉ!
Cửu Tôn xưa nay trầm mặc, nồng vụ bình yên chưa từng lay động, nay lại không ngừng biến đổi các loại nhan sắc.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, các sắc thái xuất hiện, mỹ lệ vô hạn.
Quan một thời gian, toàn bộ Thiên Đường thành đều bị các sắc thái từ Cửu Tôn phủ chiếu rọi, cả Thiên Đường thành như được dát lên một tầng sắc thái mỹ lệ.
Chuyện như vậy, thực giống như… trong một mảnh đêm tối, đột nhiên xuất hiện tuyệt thế bảo bối, chiếu rọi hoàn vũ, bầu trời càng thêm rực rỡ, tràn đầy kỳ quang sáng chói…
Nhưng bây giờ, tõ ràng là ban ngày a, sao có thể như vậy?
Tòa thành mấy mấy ngàn vạn dân chúng, không ai không thấy cảnh tượng này, hơn nữa trong phạm vi ngàn dặm, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được, thậm chí, phạm vi này còn đang không ngừng mở rộng!
Qua một ngày, phạm vi này đã bao trùm quốc cảnh Ngọc Đường, dù là người cách Thiên Đường thành mấy vạn dặm, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mỹ lệ kia chiếu tới…
Lúc này, sắc điệu mảnh trời lại chậm rãi thay đổi.
Từ hoàng hôn, chuyển thành màu thâm thúy, phát lam, đến cuối cùng hóa thành màu tím tinh khiết nhất!
Cả thiên hạ, chỉ nhìn thấy một màu tím, không có bắt cứ ánh trăng ánh sao nào chiếu được vào trong tầm mắt!
Tựa như một bầu trời làm từ tử tinh phỉ thúy, thay thế bóng đêm đen kịt mọi ngày.
Phía trên bầu trời, nơi không ai với tới được, vô tận Đông Cựu Tử Khí từ phương đông thản nhiên tràn đến, chen chúc mà tới, như già thiên tế địa!
Mắt thấy cảnh tượng này, đám người khiếp sợ không thôi, nhìn dị tượng chưa xưa nay chưa từng có, trợn mắt hốc mồm, ngây ra như phỗng!
…
Vân phủ.
Kế Linh Tê phóng người bay lên, xa xa chú mục nhìn lại Cửu Tôn phủ, kinh nghi bất định:
- Tại sao lại gây ra động tĩnh như vậy, có chuyện gì sao?
Một bóng người lóe lên bên cạnh, dáng cao cao hiện lên không trung, mặt mũi tràn đầy vẻ sầu lo, nhìn nơi đầu nguồn phát sáng, ngậm chặt miệng.
Hắn nhắm mắt lại, cực lực che giấu lo lắng của bản thân, nhưng lúc này, đã sớm không khống chết nổi tâm cảnh của mình, thất thần nhìn lên.
Khóe miệng vẫn không ngừng run rẩy, mồ hôi lâm ly.
Ngươi… còn chịu đựng được a?
Chịu đựng được không…
Đến cùng có chuyện gì xảy ra…
Vì sao Cửu Tôn phủ xưa nay chỉ trầm mặc, lại đột nhiên tạo ra động tĩnh lớn như vậy?!
Kế Linh Tê hiếu kỳ hỏi:
- Vân thúc thúc, biến cố này có phải… có quan hệ với Vân Dương?
Vân Tiêu Dao đứng yên trên không trung, ánh mắt gắt gao nhìn về quang mang thập sắc, đối với Kế Linh Tê đứng bên hỏi, vậy mà hoàn toàn không nghe lọt vào tai, thoáng như không nghe thấy.
Kế Linh Tê kinh dị nhìn Vân Tiêu Dao một chút, đột nhiên khẽ cắn môi:
- Ta đi xem một chút.
Vân Tiêu Dao vừa mới hoàn hồn, Kế Linh Tê đã bay đi thật xa, nhịn không được hét lớn một tiếng:
- Không nên vọng động! Không cần đi qua!
Một tiếng hét này, như sấm sét giữa trời quang, âm chấn mười dặm.
Dù Kế Linh Tê đã đi xa, lại vẫn vị tiếng rống này tác động đến, lấy tu vi hôm nay của Kế Linh Tê, tiếng hét này dù có uy thế không thường, nhưng cũng không đáng để trong lòng, thế nhưng Vân Tiêu Dao lại có một thân phận khác, phụ thân của Vân Dương, thân phận này hiển nhiên càng có lực uy hiếp, nhất thời bị hù đến chấn kinh, không tự chủ mà quay đầu nhìn lại.
- Bên kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ có nguy hiểm khó lường, vẫn là tạm quan sát rồi lại nói!
Vân Tiêu Dao tràn đầy lo lắng, ruột gan như đứt thành từng khúc, nhưng vẫn chăm chú nhìn Kế Linh Tê, gằn từng chữ một:
- Cửu Tôn phủ… hiện không cho phép bất luận kẻ nào tới gần! Phàm là người tới gần, ắt sẽ gặp thiên khiển!
Câu nói này, nặng nề tới cực điểm.
- A?
Kế Linh Tê nghe vậy nhất thời kinh hô một tiếng:
- Như vậy… như vậy… hắn không sao chứ?
Vân Tiêu Dao im lặng không đáp, chỉ xuất thần nhìn về phương xa.
Một hồi lâu sau, mới lẩm bẩm:
- Hắn sẽ không sao, nhất định không sao!
Thanh âm này, thực kiên định khó thành lời.
- Giờ chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Hắn nhất định sẽ bình an trở về.
- Chờ hắn trở về, thiên hạ này, cũng đến lúc… thay đổi!
Vân Tiêu Dao hít một hơi thật sâu, chắp tay sau lưng, nơi mà Kế Linh Tê không nhìn tới, từng giọt mồ hôi yên lặng rơi xuống.
Hắn khẩn trương đến mức, ngay cả nắm đấm cũng túa mồ hôi.
Thầy thuốc cũng không thể tự chữa được bệnh của mình, hắn khuyên người khác kiên nhẫn, yên lặng theo dõi kỳ biến, thế nhưng bản thân hắn cũng chưa hẳn có thể bình tĩnh, có thể nhẫn nại!
…
Cùng lúc đó, Hoàng đế Bệ hạ đang cùng Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên tán gẫu.
- Các ngươi nói… Ngô Ảnh lại có bản lãnh như thế? Trước kia là Trẫm đã khinh thường hắn!
Hoàng đế hỏi.
- Những gì chúng ta nói, còn chưa phải tất cả của hắn, điều duy nhất có thể khẳng định, tài năng của hắn thực đúng là kinh thiên vĩ địa!
Thu Kiếm Hàn trịnh trọng gật đầu, liên tục ca ngợi năng lực của Ngô Ảnh.
Phương Kình Thiên muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên sững người lại:
- Đây… đây là cái gì?
Ba người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời hiện đủ màu sắc, sáng chói mỹ lệ, chói lọi vô hạn.
Đầu nguồn của ánh sáng…
Hoàng đế Bệ hạ bỗng đứng bật dậy, bước nhanh tới cửa sổ, không nhịn được mà hoảng sợ nói:
- Cửu Tôn phủ? Là Cửu Tôn phủ sinh động tĩnh?
“…”
Hai vị đại lão lập tức im lặng không nói.
Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhìn khắp Thiên Đường thành, ngoại trừ Cửu Tôn phủ… thực sự đúng là không còn chỗ nào!
- Tại sao có thể như vậy? Cửu Tôn phủ, trước nay chưa từng có động tĩnh lớn như vậy a, là Thiên Đạo cảnh báo…
Hoàng đế Bệ hạ nhíu mày nói:
- Hay là… Vân Tôn?
Hai người Thu Kiếm Hàn không nói, cũng thực không biết chuyện gì xảy ra.
- Dị tượng kinh thiên động địa như vậy… Vân Tôn muốn làm gì? Hắn là lại có ngoại đạo, mưu đồ làm loạn?!