Tin tức trong này thực quá nhiều, hơn nữa còn rất nhiều thứ mà hắn không thể lý giải được!
Đám huynh đệ trước, đều để lại di thư, không chút khoa trương giả bộ, mà di thư của Tam ca Mộc Tôn để lại, càng giống như một tờ giấy hướng dẫn.
Chỉ rõ lai lịch bất phàm, nói rõ Cửu Tôn bất phàm, nói rõ mấy huynh đệ cũng có lai lịch bất phàm!
Nhưng, chỗ không thể hiểu được cũng càng nhiều.
Tạo Vật giả an bài… có người nhúng tay chen ngang vào Cửu Tôn…
Người có thể nhúng tay vào chuyện Cửu Tôn giáng thế, đến cùng là người thế nào?
Cuối cùng thu được kết luận: Lão tam, lão Ngũ, lão Bát tất không sao…
Lão đại trong trí nhớ không phải Thổ Tôn, có người người khác thay thế…
Trong các huynh đệ còn lại, tất có người sinh ly tử biệt…
Mà chuyện thân phận, ký ức mơ hồ… không nhớ nổi…
Mộc chúc bí thuật Thần Mộc quyết của Cửu Tôn phủ, là đồ bỏ đi không đáng học…
Công pháp của Tam ca… sinh Linh chi thuật… mới là đồ tốt!
Lão cha… đại bá…
A, cuối cùng dường như còn đề cập tới lão Nhị có nội tình lai lịch khác, không nhìn thấu thì thôi, sao còn phải đưa ra, quả thực ý vị sâu xa…
Còn có cái gì mà vận mệnh liên quan, chờ hắn đạt đến Chúa Tể Tinh Không có thể vượt qua thời gian cùng không gian, phục sinh người đã chết…
Từ trong thư của Mộc Tôn, hắn thu được những thông tin này.
Nhưng những thứ này thực sự quá huyền diệu khó giải, khiến Vân Dương xưa nay thanh minh mà giờ cũng như một nồi cháo thập cẩm.
Hết thảy những gì Mộc Tôn để lại, đều như bị quấn lấy một đoàn sương mù, tất cả, không có cái gì hoàn chỉnh!
Sau khi chải vuốt những gì Mộc Tôn để lại, Vân Dương rốt cục thu được một ấn tượng: Lão cha của Tam ca cũng thực hiếm thấy, đủ để sánh ngang với lão cha của cô nàng bạo lực nào đó… thế mà lại đặt con mình là… Đàm Nhất Hạ!
Đàm Nhất Hạ, còn có cái tên nào hay hơn nữa không!!
Về phần những thứ khác, thì lại rối tinh rối mù, nói không tỉ mỉ.
Vốn hắn mới buông lỏng tâm tình, nay lại lần nữa treo lên, treo thật cao!
Vốn cho là, các huynh đệ đều không phải chết, đều được cứu vớt, nhưng nhìn tình huống trước mắt, xem ra cũng không lạc quan. Hiện tại chỉ có thể xác định lão Tam, lão Ngũ, lão Bát không sao.
Nhiều lắm là thêm lão Nhị lai lịch đặc thù, như vậy mà thôi, số còn lại đều chưa thể xác định.
- Như vậy, vẫn xem như để ta bớt được hai chuyện cần lo…
Vân Dương cười khổ một tiếng:
- Tối thiểu nhất, hiện tại ngũ tẩu Vân Túy Nguyệt cùng bát tẩu Nguyệt Như Lan hẳn là được Ngũ ca cùng Bát ca mang đi, thực sự không sao…
- Điều này cũng giải thích vì sáo Nguyệt tỷ lại có nhiều thiên tài địa bảo đến vậy, còn di thư của Lan tỷ lại cổ quái như vậy…
Vân Dương nhất thời không nói nên lời, không biết nên vui hay nên buồn, chỉ cảm thấy trong lòng tương đối phức tạp, phức tạp đến luống cuống, không cách nào suy nghĩ thêm.
Vân Dương ngây người trong phòng nhỏ hồi lâu, cuối cùng mới lặng yên nói:
- Tam ca, cảm ơn ngươi.
Câu nói này, phát ra từ đáy lòng.
Chuyến này dù có đại thu hoạch, càng có kinh hỉ, nhưng cũng thất vọng.
Nếu như không có Mộc Tôn nửa vời giải thích mấy chuyện này, riêng chỉ nội dung trong đây, Vân Dương có lẽ còn phải mất rất lâu rất lâu mới có thể tìm tòi ra được.
Từng chuyện từng chuyện trong đó, đều thần bí khó lường như hồng quang trên người Kế Linh Tê vậy, hoàn toàn vượt qua nhận biết!
Hắn thở dài một hơi, có chút lưu luyến cầm thư của Mộc Tôn lên, tiện tay quay quả, hữu ý vô ý nhìn qua phong thư, lại lập tức mở to hai mắt nhìn.
Mặt sau… còn có một đoạn văn?
“Tam ca ta bình sinh thích nhất kỳ hoa dị thảo, mười hai bồn hoa trong phòng này, chính là đồ tốt mà ta lục khắp nửa cái Thiên Huyền đại lục mới tìm được, tất cả đều là đồ cực kỳ hiếm thấy, đồng thời cũng là thiên tài địa bảo khó gặp, cái này xem như lễ vật Tam ca để lại cho ngươi, ừm… mười hai bồn hoa này, ngươi cũng đừng trực tiếp ăn, làm vật thực phung phí của trời…”
“Ngươi dùng Sinh Linh chi thuật phối hợp cùng Thần Mộc quyết, rót vào trong hoa cỏ, trong vòng mười ngày, để cho mỗi cây kết xuất ba trái. Chú ý, mỗi cây nhiều nhất chỉ có thể kết xuất ba trái, hơn nữa tạo ra quả nào phải hái xuống quả đó. Quá ba quả, dược lực sẽ mỏng mang yếu ớt, ngược lại sẽ không tốt.
“Tập hợp đủ mười hai quả mỗi cây một quả cùng nhau ăn vào, liền có thể gia tăng một trăm hai mươi năm huyền lực tinh thuần.”
“Khục, Cửu đệ, mười hai bồn cây này, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc a… đây chính là Thập Nhị Tinh Túc Chu Quả mà ta mất rất nhiều công sức mới thu được đó…”
Đối với lời nhắn của Mộc Tôn, Vân Dương thực không biết nên khóc hay nên cười.
Trước đó sao hắn lại không phát hiện, Tam ca có vẻ như thực sự vô cùng yêu thích mười hai bồn cây này, trong câu chữ, khắp nơi toát ra ý vị sợ bị hắn chiếm đoạt…
Có thể tưởng tượng, vốn dĩ Mộc Tôn cũng không có ý định để lại mười hai bồn cảnh, nhưng ngẫm lại không mang đi được hoặc là có nguyên nhân khác, bất đắc dĩ mới phải để lại.
Nhưng mà hắn dù biết phải để, nhưng vẫn ân cần dặn dò, e sợ Vân Dương bạc đãi tâm cam bảo bối của bản thân, thực đúng là đáng yêu mà.
- Dù sao người ta cũng chỉ muốn cây mà thôi, quá đơn giản, ta chỉ cần trái cây, cũng chỉ muốn trái cây.
Vân Dương lập tức câu thông với Lục Lục:
- Lục Lục, nhìn thấy mười hai bồn cây này chưa?
Trong không gian thần thức, hai mắt Lục Lục đã sớm đầy lục quang, lộ rõ vẻ ngứa ngáy khó nhịn:
“Ấy da da…”
- Là đồ tốt sao? Cực phẩm huyền ảo?
Vân Dương ngây ra một lúc.
Trong thư của Mộc Tôn, chỉ nói đến việc gom đủ mười hai trái có thể tăng được trăm hai mươi năm công lực, tác dụng này với người thường mà nói thì có thể là cực phẩm hiếm thấy, nhưng với Vân Dương cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm, dù sao trong cơ thể hắn hiện tại còn ám uẩn bao nhiêu nội tình, cho nên trăm hai mươi năm công lực này cũng khó mà giúp được nhiều, chớ nói chi còn có nhiều cây như vậy, tốn thời gian vun trồn a, lợi ích trong thời gian ngắn cũng chỉ có hạn.
“Ấy da da… Ấy da da…”
Thanh âm non nớt của Lục Lục biểu lộ vui mừng muốn nhảy cẫng, đánh giá mười hai bồn cây cực cao, càng rất ưa thích, còn có vẻ… thèm nhỏ dãi.
- Ây…
Vân Dương nói:
- Mười hai cây này đều cho ngươi quản lý, nhưng phải nói rõ trước, chúng ta chỉ có quyền sử dụng trái cây, tuyệt đối không thể làm tổn hại cây, rõ chưa?