Ta Là Chí Tôn

Chương 732: Phía trước không đường

Thu Kiếm Hàn nghe vậy sững sờ, thầm liếc mắt.

Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?!

Hơn nữa… ngươi muốn làm nghiêm… có tác dụng cái rắm ấy!?

- Cớ sao Bệ hạ lại nói vậy… lão thần không rõ ý Bệ hạ, còn xin Bệ hạ chỉ rõ.

- Có phải là Vân Tôn đã quyết chí muốn giết hắn?

Hoàng đế hỏi:

- Có khả năng tha cho hắn hay không?

Thu Kiếm Hàn muốn đổ mồ hôi:

- Chuyện này, lão thần nào biết được.

- Ngươi giúp ta hỏi một chút.

Hoàng đế Bệ hạ nói cứng.

Thu Kiếm Hàn trực tiếp sửng sốt:

- Lão thần… biết đi đâu hỏi?

Ta hỏi giúp ngươi? Vậy ai hỏi giúp ta? Ngươi cũng biết Vân Tôn xưa nay xuất quỷ nhập thần, chỉ có hắn đi tìm người ta, chứ ai có thể tìm được hắn?

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Việc này cứ quyết như thế, ngươi đi nói đi. Ừm, lão nhị hắn cũng đã từ bỏ mọi thứ, đã không còn gì cả, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt đâu? Dù nói thế nào, cũng là huyết mạch của Trẫm a.

Thu Kiếm Hàn còn muốn nói tiếp, nhưng Hoàng đế Bệ hạ đã trực tiếp hạ lệnh trục khách:

- Đi đi, Trẫm biết ngươi có cách, Trẫm tin tưởng ngươi.

Thu Kiếm Hàn ngơ ngác rời xung.

Chuyện này… phải nói thế nào mới được?

Hoàng đế gặp phải đám đại thần không nói lý, mặc dù ít có nhưng cũng là chuyện bình thường, cũng không phải hiếm lắm. Tựa như ba cánh tay đắc lực của Ngọc Đường Hoàng, Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm, Phương Kình Thiên đều là người già thành tinh, điển hình biểu tượng cho cái tính lưu manh.

Cho nên, thủ đoạn ứng phó với đám lưu manh này, Ngọc Đường Hoàng đã sớm nắm rõ, càng thêm có thủ đoạn đối phó với đám lưu manh này!

Để đối phó với lưu manh, thủ đoạn hữu hiệu nhất là gì?

Khi lưu manh gặp người thường, bình thường đều là lưu manh chiếm được tiện nghi, nhưng khi lưu manh gặp lưu manh, vậy phải xem ai lưu manh hơn rồi!

Hoàng đế Bệ hạ hoàn toàn không cần phân rõ phải trái, trực tiếp nói cứng, Thu Kiếm Hàn không thể không nghe.

Trên đời có mấy câu, anh hùng không hỏi xuất thân, lưu manh không nhìn tuổi tác. Thế nhưng hiện tại Thu Kiếm Hàn lại muốn nói thêm một câu, lưu manh con mẹ nó còn không thèm quan tâm thân phận!

Khi thần tử gặp phải một lão Hoàng đế lưu manh không nói lý, thì phải làm gì?

- Ai…

Thu Kiếm Hàn thực tình như thấy mình già thêm chục tuổi, về đến nhà vẫn hung hăng thở ngắn than dài, thúc thủ vô sách.

Thu lão lưu manh thực sự không biết phải làm sao, chẳng nhẽ thực sự phải thỏa hiệp làm theo, tìm Vân Tôn để hỏi?

Chuyện này rõ là tuyệt không được!

Trong lúc vi diệu như này, tin rằng Hoàng đế Bệ hạ đã sớm lưu ý lão, coi như lão có đi nhà xí… đều có người nhìn chằm chằm.

Nếu lúc này mà lão đi tìm Vân Dương, kết quả duy nhất chính là bại lộ thân phận của Vân Dương, không có chuyện may mắn.

Nếu như thân phận Vân Tôn bại lộ, Thu Kiếm Hàn không dám tưởng tượng sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cho nên khi về đến trong nhà, ngoại trừ thở ngắn than dài, thúc thủ vô sách, cũng không dám làm gì khác.

Lại thở dài: Một khi đụng đến chuyện huyết mạch hậu tự, dù là quân vương cơ trí hơn người, cũng khó tránh khỏi bị máu mủ tình thân che mắt, Ngọc Đường Hoàng thực không biết hậu quả khi Vân Tôn bị bại lộ hay sao?

Hiển nhiên hắn biết, thế nhưng hắn vẫn muốn bức bách lão, hấn vẫn nguyện tin Vân Tôn có khả năng ứng đối với mọi biến cố nguy cơ, cho nên trước mắt vẫn lấy bảo toàn nhi tử của mình làm ưu tiên thứ nhất, cho dù… đứa nhi tử kia không đáng để bảo toàn!

Người làm cha mẹ, mặc dù biết rõ lý lẽ, nhưng vẫn khó tránh khỏi lựa chọn ích kỷ!

Mà Thu lão lưu manh, cũng hiểu điểm ấy, lại không làm gì được!



So với sự bất đắc dĩ của Thu Lão Nguyên soái, trong thời gian này, Vân Dương lại an nhàn khó được, sau biến cố, mọi việc đều bình, trong lúc nhất thời không có chuyện gì đáng lo, gia quốc thái bình, quả là thư thái hài lòng.

Cho nên trong thời gian này, hắn chỉ ngồi yên trong phủ, rèn luyện võ kỹ.

Mỗi ngày luận bàn với Kế Linh Tê, ngày ít ba lần, ngày nhiều năm lần, mặc dù tu vi Vân Dương càng ngày càng tăng, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cũng tinh tiến không ngừng, lại càng có Lục Lục trợ giúp, thế nhưng so với tiến bộ của Kế Linh Tê, thực đúng là lu mờ không đáng nhắc tới, Kế Linh Tê hiện tại, căn bản không cần dùng đến hộ thể hồng quang, chỉ bằng tu vi thực sự, liền có thể đánh cho Vân Dương không thể chống lại.

Nhưng Vân Dương cũng không chút mất kiên nhẫn, càng không chút tức giận, bị đánh ngã thì nghỉ ngơi khổi phục, tỉ mỉ nghiên cứu chiêu thức, chờ khôi phục, tự thấy có tiến bộ sẽ lại ra để Kế Linh Tê bán hành.

Đối với chuyện này, ban đầu Kế Linh Tê cũng không hứng thú mấy, dù sao tu vi cách biệt càng lúc càng xa, cho nên dù chiêu thức của Vân Dương có thiên biến vạn hóa, hoàn mỹ không tì vết thế nào, cũng khó mà chống lại lực lượng tuyệt đối, nhưng đánh tới bây giờ, càng đánh lại càng hăng.

Dù sao tu vi của nàng tăng cũng quá nhanh, tâm cảnh chiến thuật lại xa xa không đủ phối hợp, mà thế công của Vân Dương dù “Yếu đuối”, nhưng sức khôi phục kinh người, dùng để bồi luyện, củng cố tu vi thì lại không tồi, hơn nữa… Kế Linh Tê muốn xem, phương thức tăng tu vi quỷ dị này của mình, đến cùng có thể kéo dài đến lúc nào, phải tăng đến lúc nào mới xem như xong.

Hiện tại, Kế Linh Tê có thể cảm giác được, tu vi hiện tại của nàng đã vượt qua Đạo cảnh!

Thế nhưng con đường mà nàng biết, lại chỉ đến Đạo cảnh Cửu trọng là dừng.

Nhưng nhận biết này hiểu nhiên không đủ, cho dù nàng đã sớm siêu việt cực hạn, thế nhưng phải thế nào mới có thể biết là tiến thêm một bước? Làm thế nào để tiến hành? Cảnh giới cụ thể là gì?

Tiến lên không đường a.

Điểm này, Kế Linh Tê không biết, Vân Dương càng không biết, trên thực tế, trên dưới Vân phủ đều không biết.

Vân Dương từng hỏi Sâm La Thập Vương, chỉ tiếc Thập Điện Diêm Quân cũng mù tịt không biết, lại hứa hẹn, chờ sư tôn bọn hắn xuất quân, sẽ liền qua hỏi thăm, vấn đề này, e phải hỏi những tiền bối đứng trên đỉnh kia mới có thể có đáp án minh xác được.

Vân Dương cũng không để ý lắm, dù sao mấy người Lăng Tiêu Túy cũng sắp trở về, hẳn là bọn hắn cũng phải biết đến cấp độ trên Đạo cảnh đi a.

Nếu chuyện này thực sự mơ hồ, hoặc là chưa ai đạt đến tầng thứ này: Mơ mơ hồ hồ đột phá hạn chế, nhưng lại không biết đường phía trước nên đi thế nào…

Ừm, không đúng, mặc dù Kế Linh Tê không biết đường đi thế nào, nhưng vẫn kiên định bước đi… không, phải là chạy nhanh về phía trước mới đúng…

Phương thức tu hành như vậy, quả thực hết sức khó hiểu!