Hiện tại, cả đám cao thủ giang hồ cùng nóng lòng muốn biết đáp án này, bởi vì, bọn hắn đều sợ!
Nếu là bình thường, hiển nhiên sẽ không có chuyện đó, với tu vi của bọn hắn, muốn ngạnh kháng vài mũi Huyền Thiết tiễn cũng không phải việc khó.
Nhưng, hiện tại là lúc nào? Lực chiến thân mệt, một thân tu vi mười mất chín, giờ đồng thời đối mặt với hơn vạn Thí Thần cung, một vạn đó a...
Vạn tiễn cùng bắn, uy lực đó... Thực muốn chửi bậy mà.
Không thấy đám sát thủ kia biến thành nhím cả rồi hả? Những người này, có ai có tu vi thấp hơn bọn hắn đâu?
May mà lo nghĩ của bọn hắn rất nhanh đã bị đánh tan.
Theo một tiếng hô vang, bầu trời đột nhiên xuất hiện một người, tay áo bồng bềnh, không giận tự uy, người tới chính là Ngọcng Tiêu Dao vương Vân Tiêu Dao.
- Lý tướng quân? Ngươi tới đây làm gì?
Vân Tiêu Dao uy nghiêm hỏi:
- Bản vương từng thay mặt Ngọc Đường hứa hẹn không tham dự chuyện này, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây, dùng Huyền Thiết tiễn đánh giết nhiều người như vậy? Lý tướng quân, ngươi mau cho ta một lời giải thích! Ngay lập tức!
Đối diện, vị Lý tướng quân kia ngồi trên lưng ngựa, không kiêu không ti chắp tay nói:
- Vương gia chớ có tức giận, tiểu tướng cũng chỉ phụng mệnh làm việc.
Vân Tiêu Dao cả giận nói:
- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?
Lý tướng quân ngồi yên trên ngựa, chắp tay:
- Bản tướng phụng Đông cung Thái tử chi mệnh. Ý của Thái tử, cũng không nhắm vào các anh hùng giang hồ, hứa hẹn trước đó vẫn có hiệu lực. Nhưng đám sát thủ này đều là một đám cùng hung cực ác, giờ bắt được ở đây, tuyệt không thể bỏ qua cho bất luận kẻ nào!
Vân Tiêu Dao trầm mặt:
- Lý do này vẫn không thể chấp nhận được, sát thủ cũng là một phần của giang hồ, giờ lại nhằm vào bọn hắn như vậy, hợp tình nhưng không hợp lý!
Lý tướng quân nói:
- Việc này còn có nguyên nhân khác, Vân vương gia còn nhớ thời gian trước, Ngọc Đường từng có không ít quan viên bị ám sát, thậm chí trong đó còn có không ít Hoàng tộc. Mà chuyện này, chính là xảy ra sau khi đám sát thủ này tới.
- Đám sát thủ này, chính là hung thủ.
- Thái tử điện hạ thấy rõ trước sau, phân rõ nguyên nhân, mặc dù tạm thời không thể xác nhận người thuê là ai, nhưng chỉ cần có thể thừa cơ hốt gọn đám sát thủ này, cũng là một chuyện đại thiện, sau này cũng bớt được nhiều phiền phức!
- Giờ rút củi dưới đáy nồi, cũng chỉ là diệt trừ họa ngầm thôi a. Xin Tiêu Dao vương chớ khó xử tiểu tướng.
Vân Tiêu Dao trầm ngâm nói:
- Không được, chuyện giang hồ, để giang hồ giải quyết, các ngươi lợi dụng lúc người ta khó khăn mà công kích, lại càng thêm lật lọng, há lại là hành vi của quân tử, việc này quyết không thể được!
Vị Lý tướng quân kia nói:
- Hoàng lệnh như sơn, há có thể làm trái, nếu Vân vương gia muốn ngăn cản, có thể khuyên ngăn Thái tử, nhưng tiểu tướng vẫn cần hành động!
Ngay khi hai bên giằng có không xong, càng nói càng khó, một bóng màu tím lóe lên, Vân Dương xuất hiện trên chân trời, trầm giọng quát:
- Lý tướng quân, ý của ngươi, ý của Thái tử điện hạ, chúng ta đều hiểu. Nhưng hiện thực ở đây, đám sát thủ đã tử thương gần như không còn, nhiều nhất cũng chỉ còn lại mấy người, khó mà gây nổi sóng gió. Ông trời có đức hiếu sinh, chớ có chém tận giết tuyệt. Nếu ngươi thực sự trở mặt làm tới cùng, vô luận là với danh dự của Bệ hạ hay là Phụ vương ta, đều tạo thành tổn hại to lớn, phần tổn thất này, ai gánh nổi, Lý tướng quân ngươi tới gánh sao?!
Lý tướng quân nhất thời ngượng nghịu, do dự rõ ràng.
Giờ khắc này, ngay cả đám người Hận Biệt Ly, Hồng Trảm đều phải cảm kích Vân Dương.
Không nghĩ tới, bọn hắn thân hãm tuyệt cảnh, khó mà sống nổi, lại là mấy mục tiêu mà bọn hắn muốn ám sát đứng ra nói giúp bọn hắn.
Loại cảm giác này, thực sự ngũ vị tạp trần, khó mà miêu tả.
Về phần đám cao thủ giang hồ ở quanh, cùng dựng ngón tay cái với cha con Vân Tiêu Dao!
Quân tử dùng đức báo đức, lấy ngay báo oán, luôn có ranh giới cuối cùng, mà điều Vân vương gia làm mới thực sự là có điểm mấu chốt!
Đây mới là hành vi nên có của người quân tử!
Đây mới là khí độ đại quốc, khí độ quý tộc!
Không hổ là Ngọc Đường Tiêu Dao vương!
Không hổ là Ngọc Đường Vân công tử!
Quả nhiên là phong thái bức nhân.
Vị Lý tướng quân kia do dự liên tục, lẩm bẩm nói:
- Cái này...
Vân Dương cười ha ha:
- Mặc dù nói là không có lửa thì sao có khói, nhưng liên minh sát thủ từ mấy vạn người, giờ chỉ còn lại có năm người, cũng đã nửa phế nửa tàn, thực sự khó mà gây được sóng gió. Tin rằng sau khi Thái tử điện hạ biết điều này, tuyệt sẽ không trách tội các ngươi.
Vị Lý tướng quân kia vẫn khó khăn nói:
- Nếu Vương gia cùng tiểu Vương gia đều đã nói như vậy, mạt tướng cũng không còn lời nào để nói, kiên trì vô ích. Chỉ có điều.. Coi như thả cho năm người bọn hắn một đường sống, nhưng hai tấm bảo đồ kia... Nhất định phải để lại, để mạt tướng còn có cái báo cáo Thái tử điện hạ!
Lời vừa nói ra, năm người Hận Biệt Ly cùng ngẩng đầu, hận ý trong mắt cơ hồ ngưng thành thực chất!
Lời này thực quá tuyệt, không đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần để lại vật chứng, để người ta có cái báo cáo, có vẻ như rất hợp tình hợp lý, có điều, chân tướng trong đó, ai cũng có thể hiểu được, hóa ra đây mới là sự thật!
Nguyên nhân chính, đương nhiên là ở đây!
Đám cao thủ giang hồ ở ngoài nghe vậy cũng lập tức ồn ào: Nói cái quái gì vậy? Để lại bảo đồ?
Chúng ta đánh giết ở đây, bỏ ra mười mấy vạn sinh mệnh, khó khăn mới ma diệt liên minh sát thủ tới mức này, sau đó các ngươi tọa sơn quan hổ đấu, dùng khỏe ứng mệt nhúng tay tham gia, nói một câu liền muốn bảo đồ?
Nếu ngươi muốn, sao không ra đoạt từng sớm đi!
Hiện tại lại làm cái trò này?
Làm người, sao có thể vô sỉ như vậy?!
Nếu không phải phía Ngọc Đường đã sớm ban bố nghiêm lệnh, chúng ta đã sớm đánh tới hoàng con mẹ cung nhà các ngươi, há có thể ở lại nơi này?
Giờ ngươi làm như thế, rõ ràng là muốn chơi chúng ta mà!
Thực đúng là làm khó cho các ngươi, ăn thịt thì thôi, thậm chí cả canh cũng muốn húp.
Muốn triệt đệ đùa chết chúng ta, hủy diệt toàn bộ cao giai tu giả trên giang hồ?!
Làm người lại có thể tuyệt như thế?
Hiển nhiên đám giang hồ lại đã nghĩ nhiều, tình thế rối loạn, chứng sợ hãi vọng tưởng lại phát tác, lấy thực lực của đám cao thủ giang hồ này, một khi đè nén không nổi mà bộc phát, đoán chừng đẩy sụp cái Thiên Đường thành này cũng không phải là chuyện không thể!
Mà lúc này, đáy lòng đám người lại chỉ lấp đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, nào dám liều chết đánh cược một lần, Vân Dương lại lần nữa mở lời, trong giọng có ý không vui:
- Lý tướng quân nói vậy là sai rồi! Trước đó, phụ vương ta đã xin chỉ thị của Bệ hạ, vì thế nên mới mở ra chỗ này, cũng được Bệ hạ chính miệng cho phép, phàm là lực lượng của Ngọc Đường, tuyệt không thể tham dự tranh đoạt lần này, càng không cho phép ngấp nghé hai tấm bảo đồ kia, không được sai sót.
- Bệ hạ còn trịnh trọng nói, thần vật của giang hồ, cho dù là thần vật, cũng chỉ thuộc về giang hồ. Giờ Lý tướng quân lại muốn lưu lại bảo đồ... Ha ha...