Không phải đều nói, hai vị này đang như dầu hết đèn tắt, không sống được mấy ngày nữa sao, một người đang chịu mệnh, một người đang hôn mê bất tỉnh. Sao lúc này lại song song hiển lâm, hơn nữa hồng quang đầy mặt, tinh thần vui vẻ đến đây. Cái này tuyệt không phải hồi qunag phản chiếu, coi như hồi quang phản chiếu, cũng không thể có tinh thần đến như vậy a!
Chuyện bí ẩn này, khiến đám người mở rộng tầm mắt, nhao nhao sợ hãi thán phục kỳ tích!
Sau khi sợ hãi thán phục, lại muốn hỏi thăm, bởi vì cái này chẳng khác nào khởi tử hồi sinh, lại còn là một lúc hai người, tuyệt không phải trùng hợp, tất có cao nhân tương trợ, nếu không hỏi cho rõ ràng, nào có thể cam tâm.
Thu Kiếm Hàn vốn cũng thấy không thể trả lời, định chuẩn bị từ che lấp, đã lại thấy Phương Lão Thái úy vượt lên trước:
- Lão thần cũng thấy kinh ngạc.
Phương Lão Thái úy mê võng:
- Mấy ngày gần đây tinh thần không được tốt, ngày đêm hôn mê, như mộng như tunhr, tự biết thời gian không còn nhiều. Đêm qua cũng vậy, nhưng không biết làm sao, vừa mới qua một giấc, chờ đến khi tỉnh lại, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể nhẹ nhàng, tựa như thiếu niê. Toàn thân trên dưới không hề có chút khó chịu, Bệ hạ, chư vị đại thần thấy kinh ngạc với trạng thái này của ta, thực tình không biết lão hủ cũng tự mình không hiểu, rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Hôm nay vốn không muốn lên triều, nhưng mà tình huống của bản thân lại trùng điệp khả nghi, nên muốn đến hỏi một chút, phải chăng có người biết chuyện gì đã xảy ra...
Thu Kiếm Hàn ở bên cũng dựa thế tiếp lời:
- Tình huống của lão thần cũng không khác lắm, lại còn càng khó hiểu hơn Phương lão đầu ba phần, lão Phương ngày đêm hôn mê, còn lão phu mấy hôm nay thực như người chết sống lại, Phương lão đầu không biết toàn bộ câu chuyện trong đó, ta tự nhiên càng không hiểu nổi, tóm lại, thực đúng là quái tai.
Muốn hỏi lão phu cũng được, nhưng trước đó các ngươi phải hỏi lão Phương đã, lão phu như người chết sống lại thì biết gì được, hỏi người sống đi!
Lão lưu manh nào đó nói như vậy, còn cộng thêm vẻ mặt mê mang khó hiểu gãi đầu một cái, một bộ hình tượng trăm mối không lối giải, kỹ năng điễn kịch, thực không hổ là người đứng đầu tam đại lưu manh!
Phương Lão Thái úy thực sự không hiểu, điểm này Hoàng đế Bệ hạ có thể nhìn ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt gãi đầu ra vẻ vô tội của Thu Kiếm Hàn, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên cảm thấy khinh bỉ.
Vừa mới còn vui sướng vì lão già này bình an tỉnh lại, đột nhiên kém chút biến thành không có, thậm chí suýt chút nhồi máu cơ tim!
Hiện tại, đã không còn bất cứ tâm tình sửng sốt vui sướng nào nữa, ý nghĩ duy nhất chính là lão già này diễn thật giỏi, ngoài miệng than thở, ngón tay gãi đầu, một bộ mờ mịt không hiểu, kỳ thực chứng minh lão đầu này hiểu hơn ai hết!
Nếu ngươi không biết, ngươi có thể dùng khẩu khí đắc ý như thế để nói chuyện sao?!
Phi!
Ngươi không biết?
Trẫm tin ngươi mới có quỷ!
Triều hội kết thúc, Hoàng đế Bệ hạ dứt khoát kêu Thu Kiếm Hàn ở lại, ép hỏi đủ kiểu.
Thu Kiếm Hàn vẫn giữ vẻ mê mang:
- Thực không biết a Bệ hạ... Việc này ngài nên đi hỏi Phương Lão Thái úy a!
- Đến giờ phút này, lão thần còn rất mơ hồ a...
- Tựa như một giấc mộng vậy... Ta còn mơ thấy rất nhiều người... Bệ hạ, ngài có biết, mấy lão già kia hiện sống rất thoải mái a... Mẹ nó, làm quỷ còn có thể thoải mái như thế, thực đúng là đáng ngưỡng mộ mà, chậc chậc chậc...
- Có người cứu ta sao? Thực sự có người cứu ta sao? Con mejh nó, ta lại được cứu về? Vậy ân nhân cứu mạng của ta là ai? Bệ hạ nói vậy, như vậy nhất định là biết đó là ai đi, ngài phải nói cho ta biết a, ân cứu mạng phải dũng tuyền tương báo, ta phải báo ân nha...
Đối mặt với lão lưu manh như vậy, Hoàng đế Bệ hạ hỏi nửa canh giờ cũng không thu được gì, lại nghe lão lưu manh lải nhải chuyện gặp được trong mơ. Nói dóc đến cuối cùng, ban đầu là Hoàng đế Bệ hạ truy vấn, dần dần thành người bị truy vấn!
Cuối cùng, Hoàng đế Bệ hạ thực không thể nhịn được nữa, không muốn nhịn thêm nữa, chỉ thẳng ra cửa:
- Cút!
- Thần cáo lui!
Lão lưu manh lập tức biến mất.
Chạy rất nhanh a!
- Chẳng lẽ, mẹ nó chết qua một lần, da mặt lại dày gấp đôi?
Hoàng đế Bệ hạ có chút đắn đo bất định.
Đen mặt cả nửa ngày, mới mắng:
- Lão hỗn đản, chẳng lẽ ngươi không nói, ta lại không đoán được là ai?!
...
Thượng Quan gia tộc cũng đang chìm trong một mảnh vui mừng, lão tổ tông mới tỉnh lại, đột nheien cảm thấy tinh thần rất tốt, thử mấy lần, sau đó lại có thể bước đi như bay...
Kinh hỉ!
Sau đó phát hiện, những bệnh cũ, nhưng khó chịu thường ngày đều biến mất ráo...
Kinh hỉ!
Sau đó lại phát hiện, dường như tu vi Huyền khí đã lâu không đụng cũng khôi phục rồi?
Càng thêm kinh hỉ!
Sau đó, eo cũng thẳng, tai cũng nghe rõ hơn, con mắt cũng nhìn xa hơn, chân cũng khá hơn... Cuối cùng, thử bật lên một cái, thế mà có thể nhảy cao hơn trượng!
Mắt thấy lão phu nhân khôi phục như vậy, trên dưới Thượng Quan tướng môn vang lên tiếng hoan hô như sấm động!
- Ông trời phù hộ tướng môn!
Lão phu nhân nhìn quanh một vòng, mới hỏi:
- Linh Tú đâu?
- Đi Vân phủ, có cần gọi nàng về hay không?
Lão phu nhân trầm ngâm nửa ngày:
- Không cần. Nha đầu này, mấy năm nay... Làm khổ nó rồi.
Bà chậm rãi đi đến trước cửa từ đường, nhìn bài vị lít nha lít nhít trong đó, lẩm bẩm:
- Chờ mấy ngày nữa, nếu thân thể lão thân còn tốt như hôm nay... Vậy tướng môn này liền để lão thân đến chèo chống!
- Đến lúc đó, lão thân sẽ mời Vân Tiêu Dao tới, định việc hôn nhân của Linh Tú cùng Vân Dương!
Nữ nhân trong Thượng Quan gia tộc đều vui mừng.
Mấy năm nay, Thượng Quan Linh Tú làm gì thì mọi người đều thấy, ai cũng đau lòng: Giai nhân tuyệt sắc như vậy, lại chỉ có thể vì gia tộc mà ở già trong nhà.
Bây giờ, đã thấy được hy vọng, khổ tận cam lai a!
- Thương Thiên phù hộ!
Mẫu thân của Thượng Quan Linh Tú quỳ trước bài vị tổ tông, cung kinh dập đầu:
- Tổ tông phù hộ! Phù hộ Tú nhi của ta... Có thể có được hạnh phúc, tìm được chỗ dựa vào.
...
Mãi cho đến ban đêm.
Một ngày thê thảm của Vân Dương cũng qua được một thời gian.
Cũng không phải là Kế Linh Tê không đánh nổi nữa, hay đột nhiên phát thiện tâm, mà là một chuyện mà Vân Dương trù tính hồi lâu đã rốt cục bạo phát!
...
Tại một căn tửu lâu bình thường.
Tứ đại công tử mang theo hộ vệ tới uống rượu, uống đến cao hứng bừng bừng.
Mấy bàn khác phụ cận cũng đều là người giang hồ, nhìn thấy chủ tớ mấy người coi trời bằng vung, cao đàm khoát luận đều bí ẩn bĩu môi, thế nhưng cũng không ai mất hứng.
Một số người nhận ra phục sức trên người tứ đại công tử cũng không tầm thường, lại càng có nhiều hộ vệ ở bên, biết không dễ trêu chọc.
Ừm, cái này cũng chỉ là phủ, chủ yếu là vì, tứ đại hoàn khố dù vẫn là tứ đại hoàn khố, nhưng một thân thực lực lại không phải dạng hời hợt, tùy tiện một người cũng có thực lực vượt xa giang hồ bình thường, nên người giang hồ bình thường nào dám trêu chọc!
Mà khi mấy người cao hứng nhất, đột nhiên có người ngã vào tửu lâu.