Ta Là Chí Tôn

Chương 660: Không gian thần thức trở lại

- Không có chuyện của ngươi! Im miệng!

Hai nữ đồng thanh cùng nói, rống lại với Vân Dương, khí thế trùng thiên, tràn trề không gì đỡ nổi.

Vân Dương trực tiếp bị bất ngờ đến lật cổ, miễn cưỡng ho khan một cái mới hóa giải bầu không khí lúng túng, vẫn ngơ ngác không hiểu.

Có chuyện gì vậy?

Ta đắc tội với hai người này từ lúc nào a?!

Hắn nào biết, chính bởi hắn không đắc tội với hai người, cho nên hai người chỉ có thể chọn phương thức thô bạo ngang ngược không nói lý nhất để đối đãi với hắn, nếu không làm sao mới có thể hóa giải không khí xẩu hổ của bản thân a, chẳng may bị người nào đó nhìn thấu tâm sự thì sao?!

Vân Dương có lòng muốn rời khỏi chốn thị phi bất lợi này, nỗ lực khoát tay, lập tức lại rên rỉ một tiếng, thân thể tiêu hao tới cực hạn chỉ là chuyện nhỏ, còn cánh tay phải của hắn hiện tại, trực tiếp sưng đến không muốn nhìn nữa.

Trong chớp mắt vừa nhấc cánh tay lên, Vân Dương cơ hồ đã cho rằng mình mới nâng cái đùi, hơn nữa còn là cái đùi thô bạo nhất có thể...

Cái này..

Thôi, tranh thủ vận công liệu thương mới là đứng đắn.

Vừa mới nhắm mắt vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Vân Dương lập tức trợn tròng mắt: Cái này... Có chuyện gì xảy ra? Ta đang nằm mơ hả?

Nhưng coi như nằm mơ, cũng là mơ đẹp a!

Bởi vì Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn, đã bất ngờ đột phá!

Tầng thứ tư!

Linh khí sôi trào mãnh liệt kia, tựa như từng sợi tơ thực chất ổn định du tẩu không ngừng trong kinh mạch, thậm chí, sợi tơ kia còn cho Vân Dương cảm giác... Rất tráng kiện... Rất chân thật... Rất dẻo dai...

“Thiện ác hữu báo trảm vạn thủ, Để trụ huyết hải đoạn trung lưu, Giữ lại nhân gian Hạo Nhiên khí, Tứ diệp Kim liên thủ vi quân.”

Vân Dương đờ đẫn một trận.

Từ lúc nào... Hắn lại đã chém đủ một vạn ác nhân?

Đối với chuyện này, thế nào mà chính hắn... Cũng không có cảm giác gì hết a?

“Ấy da da...”

Từ trong không gian, truyền đến âm thanh non nớt của Lục Lục, trong thanh âm ẩn chứa kích động cùng phấn khởi.

Lúc này Vân Dương mới lập tức nhớ tới, có vẻ như không gian thần thức... Đã được mở lại!

Lục Lục từ lâu không gặp, đã lại xuất hiện?!

Tin tức đại tốt lành này, còn tốt hơn chuyện hắn nhận ra Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đã đột phá, vừa nghĩ đến đây, trực tiếp không chờ thêm nữa mà chuyển tâm thần vào trong không gian thần thức.

Thần thức chuyển vào, chỉ thấy phạm vi không gian thần thức đã lại được mở rộng thêm ít nhất bốn lần, mà vị trí hạch tâm nhất của không gian, cũng chính là bản thể của Lục Lục, lúc này ngoài việc đã cao đến hơn một trượng, phiến lá xanh biếc gần như biến thành đen, dây leo tráng kiện cứng cỏi, bất kỳ một sợi nào đều dài tới mười mấy trượng, phát triển có thể nhìn thấy.

Về phần ba mảnh lá dưới cùng nhất, mỗi lá cũng có diện tích nửa gian phòng nhỏ, vươn lên như che mưa chắn gió.

Lại cẩn thận nhìn sang, những gai nhung mềm nhũn lúc trước, nay đã ẩn ẩn nét bén nhọn, lại ẩn ẩn hàn quang lấp lóe... Vân Dương nhìn thoáng qua, bản năng cảm thấy cúc hoa mát lạnh.

Cái này... Nó đến cùng là hoa sen, hay là xương rồng vậy?

Gai này...

Đương nhiên, điều chân chính khiến Vân Dương vui mừng nhất chính là... Tại nơi cao nhất, thình lình có một mảnh lá mới mọc ra, phiến lá non nớt, chập chờn theo gió.

Mảnh lá mới này còn chưa triệt để trưởng thành, lúc này mới chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thậm chí mũi nhọn còn hơn quăn xoắn, còn mấy hạt sương trong lành đậu trên đó, xanh biếc ướt át, đáng yêu đến cực điểm.

- Bốn mảnh Kim liên a...

Vân Dương thở dài nhẹ nhõm, rốt cục cũng trưởng thành.

Không gian thần thức, rốt cục đã mở lại!

Có trời mới biết, trong khoảng thời gian này, Vân Dương đã gặp phải biết bao trắc trở, chịu đựng bao nhiêu áp lực tâm lý.

Hắn thực sự rất sợ hãi, sợ không gian thực sự biến mất, hoặc từ đây không liên lạc được, không có ngày mở ra...

Nhưng hiện tại, phần sợ hãi này đã hóa thành khói mù, tất cả đều đã trở thành quá khứ!

Cũng nhân việc này, Vân Dương phát hiện một điều: Bất kể không gian có bị phong bế hay không, chỉ cần chém giếc ác nhân, như vậy thiện ác nhân quả chi khí liền sẽ được hấp thu, không ngừng hấp thu.

Mà trong thời gian này... Hắn giết cũng không ít người, chất lượng có vẻ nhưng cũng rất cao.

Nghĩ đến như vậy, lại bỗng cảm giác thân thể bị xiết chặt, mấy sợi dây leo đã bó hắn thành cái bánh chưng, Lục Lục nhảy cẫng hoan hô, chạy tới đâm thẳng vào lồng ngực Vân Dương.

Chạy tới!

Chạy tới...

Vân Dương thuận tay ôm lấy Lục Lục, lòng đầy vui vẻ, sau một lát mới chú ý tới điểm khác thường: Lúc này, Lục Lục tựa như một đứa bé, đem gốc của mình rút khỏi bùn đất, gốc rễ hóa thành đôi chân, một đường chạy tới...

- Thành tinh rồi a?!

Vân Dương trợn mắt hốc mồm.

Từ lúc nào mà tiểu gia hỏa này có năng lực như vậy?

Đây là Thụ Nhân... Là Thực Vật Nhân hay sao?

Phiến lá của Lục Lục không ngừng sờ lên mò xuống cọ qua cọ lại trên người Vân Dương, thân thiết không nói nên lời, tựa như cô gái nhỏ đã lâu không được gặp phụ thân, giờ gặp lại liền bám chặt không chịu buông tay.

“Ấy da da nha nha...”

Vân Dương ôm Lục Lục, nét mặt tươi cười. Từ lúc ôm lấy Vân Dương, gai nhọn trên người Lục Lục đã đều trở nên mềm mại tới cực điểm, nũng nịu kêu lên, ây nha không ngừng.

Vân Dương cẩn thận phân biệt lời Lục Lục, nụ cười càng lúc càng sâu, há miệng cười muốn lệch hàm.

“Nhớ ngươi muốn chết... Oa oa.”

“Tốt quá.”

“Tại sao lâu như thế... Hừ hừ...”

“Còn không đến, ta liền không để ý đến ngươi a nha nha...”

“Ngươi thấy ta có lớn không nha...”

“Ngươi xem mảnh lá này...”

“Ngươi xem ta cao hơn rồi nha, thật là cao lớn...”

“...”

Mặc dù chỉ là mấy lời không có dinh dưỡng, nhưng Vân Dương nghe mà trái tim muốn tan chảy, đem phiến lá của Lục Lục đưa lên mặt, cảm thụ ôn nhu từ tận đáy lòng, cảm thủ thanh âm non nớt thanh lương, Vân Dương cười càng thêm ấm áp.

Tựa như... Một vị phụ thân, ôm tiểu nữ nhi si mê quấn quít của mình, tựa như ôm cả thế giới, không muốn buông xuống.

- Meo meo...

- Meo meo meo...

Hai tiếng thất lạc tràn đầy ủy khuất vang lên, Vân Dương cúi đầu, lại càng thêm mừng rỡ.

Bên chân, hai quả cầu nhung tuyết trắng, chỉ lớn chừng bàn tay đang ngẩng đầu, đối mắt ủy khuất vô hạn nhìn lên, meo meo kêu gọi, tựa như đang oán trách, sao chủ nhân ngươi chỉ chú ý mỗi Lục Lục, sao không chú ý tới chúng ta a...

Chúng ta cũng chờ ngươi rất lâu rồi a.

Hai tiểu gia hỏa này, chính là Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch.