- Giải thích duy nhất... Chính là trong năm người kia, cùng với cả người bị hắn chém đứt tay phải, chính là toàn bộ số cao thủ ám khí cùng thí thần cung thủ?!
Nghe lời lý giải hợp lý của Nhất Điện Tần Quảng Vương, đám người cùng nhìn nhau, vẻ mặt cùng rung động kinh ngạc!
Đây là khả năng duy nhất.
Nếu đây là chân tướng, vậy Vân Dương kia thực sự quá đáng sợ?!
Nhưng, nếu ngoại trừ khả năng này, có vẻ như không còn khả năng nào hợp lý hơn được nữa, càng tuyệt không có khả năng khiến đám sát thủ kia bỏ qua phương thức tuyệt sát tốc thắng nhất như thế.
- Đối mặt với đám sát thủ đột nhiên tới tập sát, không hề có chút dấu hiệu báo trước, thế nhưng lại có thể nhanh chóng đặt ra đối sách chiến lược, nhanh chóng xác định những nhân tố có uy hiếp lớn nhất, hơn nữa trước khi viện thủ đến, lại có thể kìm hãm cả chục tên sát thủ, không để biến cố, quấy nhiễu chiến cuộc, rắp tâm như vậy, trí tuệ như vậy, thực sự khiến người kinh ngạc đến đáng sợ, khiến người nghe mà rợn người...
Nhất Điện Tần Quảng Vương nghĩ đi nghĩ lại, không tự giác mà hít một hơi khí lạnh.
Có thể như vậy sao?
Hắn còn là người sao?!
- Trong đám sát thủ này, người có tu vi kém nhất cũng đạt tới thiên cảnh lục trọng.
Bình Đẳng Vương nặng nề nói:
- Mà người mạnh nhất, cũng chính là kẻ duy nhất đào tẩu được kia, càng có tu vi chừng đạo cảnh nhị trọng, thậm chí là tam trọng. Mà tu vi của Vân Dương, chúng ta đều biết, vẻn vẹn chỉ dừng ở thiên cảnh cửu trọng, nhiều nhất cũng chỉ mới đạt tới nửa bước đạo cảnh mà thôi.
- Thực sự tổng hợp kém đối phương rất nhiều, lại còn là vội vàng ứng chiến, hơn nữa còn mang theo một nữ nhân không có thực lực. Trong thời gian ngắn lại giết chết năm tên cao thủ ám khí có uy hiếp nhất, sau đó mới triển khai quyết chiến, kéo dài thời gian, chờ viện quân tới.
Hắn hít một hơi thật dài:
- Không nói ai xa, nếu đổi là ta, tuyệt không làm được. Phải biết, khi chúng ta đến nơi, thực lực của đám sát thủ kia đã không còn nổi ba thành lúc đỉnh, Vân Dương tuy cố tình đánh kéo dài, nhưng thực tế, chỉ mình hắn đã đủ kéo sụp đối phương!
“...”
Đám người trầm mặc.
Thực sự càng nghĩ lại càng thấy khủng bố, muốn làm được điểm này, phải có sức quan sát, năng lực tính toán, thao tác chuẩn xác tới cỡ nào cơ chứ...
Hết thảy những điều này, thực khó mà tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.
- Kỳ thực, điều còn khiến người càng không thể tưởng tượng nổi còn ở phía sau.
Bình Đẳng Vương thở dài:
- Tin rằng các ngươi cũng chú ý, đám sát thủ này đều dùng binh khí hạng nặng, lựa chọn chiến thuật cứng đấu cứng, các ngươi nghĩ vì sao? Hiển nhiên đám sát thủ này sợ hãi kỹ xảo chiến đấu của Vân Dương, cho nên mới lựa chọn hình thức tưởng chừng ngu ngốc này, thực tế chính là để khắc chế chiêu thức siêu diệu của Vân Dương.
- Đương nhiên, làm như vậy cũng bởi bọn chúng chiếm ưu thế nhân số, lựa chọn như thế cũng là hợp tình hợp lý, nếu đổi lại là chúng ta, chúng ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Thế nhưng, điều khiến ta cảm thấy kỳ quái cũng không chỉ dừng lại ở đây... Lấy tu vi của Vân Dương, có thể liều mạng với nhiều cao giai tu giả như thế, lại có thể kiên trì đến khi chúng ta tới cứu viện, điều này... Thực sự khó mà lý giải được, coi như bản thân Vân Dương hắn là địa đầu xà ở đây, có được ưu thế quen thuộc địa lợi, nhưng cũng không thể nào làm được điều phi lý như thế, dù thế nào cũng không thể là đám sát thủ thủ hạ lưu tình a?!
- Không hiểu thì không hiểu, chung quy thì Vân Dương hắn đã làm được! Đây là sự thật, cũng là trọng điểm!
Bình Đẳng Vương bùi ngùi thở dài:
- Nhân vật như vậy, chỉ cần hắn còn sống, tin rằng trong tương lai tất đạt tới độ cao mà người thường khó thể tưởng tượng nổi!
Mười vị điện vương cùng yên lặng không nói.
- Vô luận ngày sau hắn đạt tới mức độ cao, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái!
Bình Đẳng Vương cười đắng chát:
- Hiện tại, chúng ta nên cảm tạ Tần Quảng Vương... Lúc trước chúng ta mắng hắn là đồ đần, nhưng, nếu không phải có hắn, thì giờ chúng ta chưa chắc đã trở thành minh hữu của Vân Dương.
- Ta thà làm địch với tứ quý lâu với niên tiên sinh, cũng không sợ hãi làm địch với bất luận cường giả nào, nhưng... Tuyệt không muốn, làm địch với người như Vân Dương!
Bình Đẳng Vương nói như chém đinh chặt sắt.
Bên tứ đại công tử cũng phát sinh tình huống không khác với thập điện diêm quân bên này là bao, từ lúc trở về, tứ đại công tử cùng kinh ngạc phát hiện, đám hộ vệ của bọn hắn ai nấy đều im lặng trầm mặc, ngẫu nhiên có một hai người đưa mắt nhìn nhau, một bộ như ngầm hiểu điều gì, đương nhiên càng nhiều là vẻ hãi nhiên sau khi minh ngộ.
Nhận thấy điều này, bốn tên dở hơi thần kinh dày bằng sợi thừng cũng cảm thấy là lạ, bọn hắn đương nhiên sẽ không có quá nhiều kiêng kỵ với thủ hạ của mình, trực tiếp mở miệng đặt câu hỏi:
- Đám các ngươi sao vậy? Cùng chơi mắt lớn trừng mắt nhỏ sao? Còn ánh mắt kinh hãi kia là sao, không phải hôm nay chúng ta thắng trận rồi sao? Vân lão đại đại triển thần uy, bá lăng hoàn vũ, có gì mà phải sợ, phải kinh?
- Khục...
Một vị hộ vệ lớn tuổi hơi do dự một chút, nói khẽ:
- Phong thái của Vân công tử há lại chỉ có chừng đó... Trận chiến này, đủ để sáng tạo kỳ tích chưa từng có trên giang hồ...
- Kỳ tích?
Bốn người cùng trừng mắt ngơ ngác.
Bọn hắn thực sự ngơ ngác, sớm đã quen nhìn Vân Dương hành động khoa trương, quán tính sớm đặt Vân Dương ở vị trí cực cao, hôm nay nhìn thấy Vân Dương lấy ít đánh nhiều, không chút hạ phong, cố nhiêu cũng cảm thấy kinh diễm, nhưng cũng không quá để trong lòng, vừa rồi nói vậy cũng là vì thói quen, theo quán tình mà thổi phồng cho Vân Dương, mặc dù cũng xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng không có tính thực chất, bởi bọn hắn cũng không biết thế là thế nào cả!
Nhưng đám hộ vệ của bọn hắn lại đều là lão giang hồ, nhất là gần đây lại được tu luyện tại thánh địa như Vân phủ, càng được ma luyện sinh tử ở thiết cốt quan, tu vi nhãn lực đều có tiến bộ kinh người, lại dựa vào lịch duyệt kinh nghiệm trước đó của bọn hắn, sao có thể không kinh ngạc trước biểu hiện của Vân Dương!
- Kỳ tích! Quả là kỳ tích!
Vị hộ vệ này thở dài, lần lượt phân tích các tình huống, đương nhiên lấy trình độ của hắn không thể bằng được Bình Đẳng Vương, nhưng dù sao cũng là lão cáo giang hồ, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, chỉ thẳng vào chỗ mấu chốt nhất!
- Vốn biết lão đại rất lợi hại, không nghĩ tới ngoại trừ tu vi công phu mạnh mẽ, nhãn lực, chiến kỹ, chiến thuật đều lợi hại đến thế.
Đông Thiên Lãnh nghe xong, đắc chí:
- Thực không hổ là lão đại của ta.
Xuân Vãn Phong cũng ngẩn người mê mẩn:
- Nếu ta cũng ở tình huống đó, cũng có thể như vậy... Chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy đẹp trai mê người...
Hạ Băng Xuyên bĩu môi:
- Nếu ngươi rơi tình huống như vậy, đoán chừng... Hiện tại đã sớm xanh cỏ...
Thu Vân Sơn đầy vẻ khinh bỉ:
- Ba tên ngu xuẩn các ngươi, chẳng lẽ trước đó chưa từng thấy lão đại cơ trí như vậy sao? Nếu hắn không có trình độ như vậy, đó còn là lão đại của chúng ta sao? Chuyện đã kết thúc, các ngươi còn ở đây mơ mộng... Xem ta xem, thật bình tĩnh a.
Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên bước đi:
- Mai gặp lão đại, không cho phép các ngươi vuốt mông ngựa, để mình ta nói thôi, ta sẽ nói lời nói thật, nói lão đại hiệp cốt nhu tâm, kiếm đảm cầm tâm, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, nhân trung long phượng...
- Đánh tên hỗn đản này, đánh tới khi hắn không thể nói chuyện thì thôi, nói thật cũng không thể nói mò a, chí ít không thể để mình hắn nói!