Ta Là Chí Tôn

Chương 598: Chuyện này, ta không thể giúp

- Lão phu cũng biết, vị Vân Tôn đại nhân này chính là anh hùng quốc gia, quả thực là một nhân vật kinh thiên động địa. Mượn dùng tên tuổi của ta cũng hẳn là có nỗi khổ tâm, là hành động bất đắc dĩ. Có điều, ta không nuốt nuổi cơn giận nyaf.

Phượng Huyền Ca nói:

- Cho nên... Ta cần tìm hắn, lược thi trừng phạt nhẹ.

Trung niên áo xanh cười khổ một tiếng, thở dài, đột nhiên đứng lên.

Đưa tay vào ngực lấy ra một món đồ.

Kim phiếu ngân phiếu mã não...

Sau đó, lại mở nhẫn không gian, rầm rầm đổ ra một đống thiên tài địa bảo, bình tĩnh nói:

- Phượng Huyền Ca, ngươi xem, trong đống đồ này có cái nào hợp mắt hay không?

Phượng Huyền Ca hơi chút ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi... Ngươi có ý gì?

Trung niên áo xanh nói:

- Phượng huynh để mắt thứ gì cứ mở miệng nói. Ở đây có Túy Hồn Đằng, Mê Huyễn Thảo, U Minh Chu Quả còn có Tiền Niên Túy Hương Lan... Đều là tuyệt phẩm dùng để chế rượu, ta đem tất cả chỗ này đưa Phượng huynh, thế nào?

Phượng Huyền Ca hơi biến sắc, nói:

- Đến cùng ngươi có ý gì? Nói rõ ra đi.

Trung niên áo xanh nói:

- Không biết những thứ này có thể bù lại rượu ngon vừa uống của Phượng huynh? Nếu không thể thì ta lại nghĩ cách khác.

Phượng Huyền Ca ngẩn người, đột nhiên giận tím mặt:

- Lăng Tiêu Túy! Đến cùng ngươi có ý gì? Lão phu cùng ngươi dù chưa từng gặp mặt, thế nhưng cũng không cần dùng mấy thứ này để vũ nhục lão phu!

Dưới sự kích động, thanh âm trong câu nói này lớn hơn bình thường rất nhiều.

Ông chủ khách sạn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, lập tức nghe được ba chữ Lăng Tiêu Túy, chỉ cảm thấy như ba tiếng nổ đột nhiên ong vang trong đầu, cả người chấn động muốn ngất.

Lăng Tiêu Túy!

Lăng Tiêu Túy!

Ta nói a, ai lớn gan mà gõ cửa phòng Độc Cô Sầu như vậy, hơn nữa còn kêu Độc Cô Sầu đoán, hóa ra chính là đương kim thiên hạ đệ nhất a!

Bốn người uống rượu, ba người đã lộ thân phận.

Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, Phượng Huyền Ca!

Đều là những cao thủ đỉnh phong thuộc về cấp độ thần thoại trong truyền thuyết! Đều là nhất thế truyền kỳ!

Chuyện xưa của ba người này, đã sớm lưu truyền khắp thiên hạ, sự tích của bọn hắn chính là truyền kỳ mà nhà nhà người người nghe nhiều đến thuộc!

Như vậy người cuối cùng kia là ai?

Chỉ thấy Lăng Tiêu Túy nghe được Phượng Huyền Ca chất vấn, cũng không nóng giận, mà kiên nhẫn giải thích:

- Nói ra thực bất đắc dĩ, chuyện này Lăng mỗ không thể giúp được ngươi.

Phượng Huyền Ca ngạc nhiên.

- Không thể giúp ngươi, nhưng lại uống rượu của ngươi.

Lăng Tiêu Túy lạnh nhạt nói:

- Cho nên nhất định phải bồi thường, hơn nữa phải bồi thường gấp bội.

Phượng Huyền Ca lẩm bẩm:

- Vì sao lại vậy?

Lăng Tiêu Túy cười:

- Bởi vì... Ta không những không thể giúp ngươi, mà còn phải cản trở ngươi...

Phượng Huyền Ca trừng lớn hai mắt.

Chuyện này lại đột nhiên xuất hiện biến cố lớn như vậy!

Phượng Huyền Ca không khỏi ngẩn ngơ, trong nháy mắt không biết nói gì cho tốt. Có Lăng Tiêu Túy cản trở, chuyện này... Thực sự khó mà làm.

Ngay lúc này.

Ông chủ khách sạn nghe được Lăng Tiêu Túy nói, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt huyết dâng trào, đột nhiên lao đến, quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu Túy:

- Tiểu nhân tạ ơn Lăng đại nhân bảo vệ Vân Tôn đại nhân! Tiểu nhân xin dập đầu với ngài!

Phanh phanh phanh...

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ông chủ khách sạn trùng điệp dập đầu ba cái.

Hắn còn muốn dập tiếp, đã lại bị Độc Cô Sầu kéo lên, ánh mắt sắc bén:

- Vì sao ngươi làm vậy?

Ông chủ khách sạn chỉ là một người bình thường, mặc dù có chút tu vi, có điều tu vi này đối với Độc Cô Sầu cũng chả khác nào không có, thế mà vẫn lẫm nhiên nói:

- Vân Tôn đại nhân chính là trụ cột Ngọc Đường, là phật sống Ngọc Đường, đối với bình dân bách tính chúng ta mà nói, chỉ có mong ước Vân Tôn đại nhân cả đời thuận lợi, vô bệnh vô ương, chỉ cần Vân Tôn đại nhân vẫn còn, chúng ta liền có chỗ dựa, liền có hy vọng sống!

- Đám tiểu nhân chúng ta không có bản lãnh gì, ngoại trừ chúc phúc Vân Tôn đại nhân, chúng ta cũng chỉ có thể nguyền rủa địch nhân của Vân Tôn đại nhân, nguyền rủa bọn hắn chết không yên lành, chết càng sớm càng tốt!

Mấy lời nói của một tiểu nhân trong trần thế, lại khiến tứ đại cao thủ đỉnh phong sừng sừng giữa thiên địa phải trầm mặc một phen!

- Tại sao?

Độc Cô Sầu trầm mặc hỏi.

- Không có tại sao?

Ông chủ khách sạn dù có chút sợ hãi, có chút co rúm lại, thân thể có chút run rẩy, nhưng vẫn ngang nhiên nói:

- Bởi vì đó là Vân Tôn đại nhân, bởi vì tiểu nhân là người Ngọc Đường!

- Nói rất hay!

Người như bộ xương khô kia bật thốt tán thưởng, quay đầu nhìn Phượng Huyền Ca:

- Chuyện này, ta cũng không thể giúp được ngươi, nhưng đã uống rượu của ngươi... Ta có thể vì ngươi mà chỉ đường ba lần, ba lần chỉ đường này, có thể để ngươi, hoặc người mà ngươi chỉ định có thể tránh được ba lần tai ương chết chắc!

Phượng Huyền Ca càng thêm có chút ngạc nhiên.

Còn có chút mờ mịt.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Lăng Tiêu Túy cùng gia hỏa như bộ xương khô, trong lòng càng thêm có chút cảm giác xui xẻo.

Rốt cục là có chuyện gì?!

Nhân vật như Lăng Tiêu Túy, bình thường chắc chắn sẽ không nhận lời vỡ vẩn, thế nhưng một khi đã đáp ứng, tuyệt đối không có chuyện đổi ý.

Ba người Lăng Tiêu Túy đã chịu ngồi xuống uống rượu với lão, như vậy đồng nghĩ với chuyện: Chuyện của ngươi, bất cứ là chuyện gì, chúng ta đều có thể làm!

Tuyệt đối sẽ không sai.

Nhưng... Hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.

Chỉ là một tên Vân Tôn, thế mà để hai người đồng thời thay đổi chủ ý!

Dù là phải trái với nguyên tắc làm việc trước nay của bọn hắn, cho dù vì vậy mà khiến bọn hắn nợ nhân tình càng lớn, cũng không chịu làm!

Rốt cục là có chuyện gì?

Thế giới này... Thực sự không thể hiểu nổi?

Phượng Huyền Ca cười khổ một tiếng:

- Độc Cô, ngươi thì sao?

Độc Cô Sầu trầm mặc một chút, nói:

- Lão phu không quan trọng. Có điều, nếu Vân Tôn này thực sự là tủng thần nghĩa sĩ vì nước vì dân... Lão phu cũng chỉ có thể thay ngươi cảnh cáo một chút, về phần chuyện khác, thứ cho ta không làm được.

Phượng Huyền Ca cười ha ha:

- Đã như vậy, ta còn tìm vị Vân Tôn này làm gì! Thôi thôi, dứt khoát từ bỏ chuyện này. Về sau chỉ cần Vân Tôn này không chủ động nhảy vào trong tay ta, lão phu cũng không tìm hắn gây chuyện.

Lão hơi cười, nói:

- Nhưng chuyện này là lão phu chủ động hủy bỏ, cho nên các ngươi có muốn thiếu nhân tình của ta cũng không được. Coi như lão phu lật lọng, hẳn phải mời mọi người uống rượu mới đúng.

Ba người đồng thời cười lớn:

- Có lý có lý.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp!

Tiếng vó ngựa rất xa!

Nhưng, tứ đại cao thủ ở đây, phương viên mấy dặm đường không người dám thở mạnh, cho nên tiếng vó ngựa lộ vẻ đột ngột cùng thanh thúy.

Ánh mắt bốn người cùng sáng lên.

- Tuyệt thế bảo mã!

Gia hỏa như bộ xương khô bật thốt lên khen:

- Thanh âm này, đời lão phu ít thấy!

Lăng Tiêu Túy uổng một ngụm rượu:

- Tốc độ này, đời này lão phu cũng ít thấy!

Độc Cô Sầu nghiêng lỗ tay, nghe tiếng vó ngựa như lôi động không ngừng, trên mặt lộ thần sắc tưởng niệm, thản nhiên nói:

- Đây là một thớt Mã Vương! Không nghĩ tới sau Hồng nhi năm đó, trên đời này còn có bảo mã thần tuấn như vậy!

Lời còn chưa dứt.

Trước khách sạn đã có một con ngựa đứng ngay cửa vào!

Một thân huyết sắc!

Tựa như một đám huyết hỏa hừng hực, thiêu đốt trong đêm, vừa từ xa phi nước đại mà đến, đến đây đã lại đột nhiên đứng im!

Con ngươi Độc Cô Sầu bỗng mở lớn.

Con ngươi người như bộ xương khô cũng co rút lại, nhìn người trên lưng ngựa, khóe miệng khẽ nở nụ cười thần bí.

Lăng Tiêu Túy thở dài.

Sao gia hỏa này lại tới đây.

Mặc dù nơi này chính là một cơ hội cực lớn cho hắn, thế nhưng... Phượng Huyền Ca mới bị ba người bọn họ liên thủ đè cảm xúc, ngoài miệng tuy tha, nhưng trong lòng nhất định còn khó chịu.

Gia hỏa này tuyệt đối không nên tới đây vào lúc này!

Chỉ thấy trên lưng ngựa, một thiếu niên áo tim, gương mặt như ngọc điêu, dáng người ngọc thụ lâm phong, đôi mắt kia điểm xuyết ý mừng không gì sánh được, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hô to gọi nhỏ:

- Lăng đại ca! Ngươi đã đến a! Ngươi tới đây mà cũng không nói với tiểu đệ một tiếng, làm hại tiểu đệ chạy muốn gãy chân...

Đám người cùng bĩu môi.

Rõ ràng là cưỡi ngựa tới, chân ngươi thì liên quan gì?

Đã thấy thiếu niên như rất quen thuộc xông lại, đặt mông ngồi lên ghế cạnh bàn, sát bên Lăng Tiêu Túy, cười ha ha:

- Lăng đại ca, hôm nay chúng ta không say không về!

Thế mà hắn trực tiếp lấy một vò rượu của Phượng Huyền Ca, một tay đập nát nê phong, hay tay giơ lên, cười ha ha nói:

- Lăng đại ca, lần trước chúng ta uống rượu của Tửu thần Phượng Huyền Ca, lần này tuy không có, nhưng huynh đệ chúng ta tình cảm thâm hậu, uống rượu gì cũng đều là rượu của Tửu thần, tới tới tới, ta kính ngươi một vò!

Thế mà trực tiếp ngửa đầu, ừng ực uống hết cả vò rượu.

Không quên quệt mồm khen:

- Rượu ngon!

Ngẩng đầu, mới thấy mấy người tên bàn đều dùng ánh mắt như nhìn thấy Thần Tiên mà nhìn hắn.

Trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, quệt quệt mồm, nói:

- Thế nào?