Hồng Tụ Môn là một trong những tổ chức ngầm rất có danh tiếng ở Thiên Đường thành. Mặc dù tổ chức này lấy tên Hồng Tụ, nhưng thật ra lại là một tổ chức chuyên buôn bán phụ nữ, bức thiếu nữ lương thiện làm kỹ nữ, có thể nói là một thế lực bỉ ổi, nổi danh vì những hoạt động xấu xa. Chỉ là môn phái này làm việc xưa nay cẩn thận, cho nên nhiều năm rồi, mặc dù không ít người biết có môn phái này tồn tại, nhưng không ai biết nó tọa lạc ở đâu trong Thiên Đường thành.
Ban đêm trong cùng ngày, một bóng người áo tím đột nhiên xuất hiện.
Bóng người màu tím xuất hiện, sau khi kiểm tra tất cả các phòng trong Hồng Tụ Môn một lần, sát cơ nổi dậy. Từ trên xuống dưới Hồng Tụ Môn, hơn bốn trăm người bị giết sạch.
Thậm chí, ngay cả môn chúng không ở tổng đà cũng bị tìm đến cửa giết không còn một mống.
Chính là đuổi tận giết tuyệt, gà chó không tha.
Đêm đó, Hồng Tụ Môn với quy mô không tầm thường, nhưng chỉ trong vòng một đêm đã bị diệt sạch, chính thức biến mất khỏi thế gian.
Vân Dương mặc quần áo tím, cưỡi Hồng Hồng, vừa cưỡi vừa phát ra thần thức, không chút kiêng kỵ tìm kiếm tung tích Nguyệt Như Lan. Từ nội thành cho đến ngoại thành, bất luận nơi nào có chút dấu vết, hắn sẽ thúc ngựa đến đầu tiên.
Ba ngày ba đêm, Vân Dương không hề chợp mắt, tỉ mỉ tìm kiếm toàn bộ tòa thành rộng lớn một vòng.
Nhưng Nguyệt Như Lan vẫn như trâu đất xuống biển, không một tiếng động. Ngược lại, trong vòng ba ngày ba đêm lục soát, sát thủ mất mạng trong tay Vân Dương đã hơn bốn trăm người.
Về phần đám ác bá du côn và một số bang phái không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mất mạng dưới đao Vân Dương lên đến con số hơn ba ngàn.
Vô số bất bình chi khí cũng vì vậy mà tràn vào cơ thể Vân Dương, nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác.
Thứ nhất, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt hết vào việc tìm kiếm Nguyệt Như Lan. Phương diện khác, thần thức đã mất đi liên hệ với không gian, đối với việc hấp thu bất bình chi khí cũng không còn nhạy cảm như lúc trước, nên không biết hắn đã thu hoạch được ít nhiều về phương diện này.
Trong lúc này, đối với Vân Dương mà nói, trong lòng chỉ toàn là lo nghĩ.
Lan tỷ?
Người rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Trong lòng Vân Dương lo lắng đến khó nói nên lời.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, thật làm cho người ta lo lắng mà.
Vân Dương cưỡi ngựa, tiếp tục lao vùn vụt bên ngoài Thiên Đường thành, cảm thấy cứ mỗi buổi sáng, tinh thần lại càng sa sút.
Khí trời rét lạnh, nước đông thành băng, không ngừng có bông tuyết từ trên không trung rơi xuống, có một số rơi vào mặt Vân Dương. Cảm xúc băng lãnh khiến cho lòng hắn lạnh buốt.
Ba ngày qua, hắn đã nghiêm mật lục soát, cơ hồ trong Thiên Đường thành đã không còn chỗ nào để lục soát nữa.
Nên biết rằng, Vân Dương thậm chí ngay cả hoàng cung cũng đã lục soát một lần.
Về phần phủ đệ của Hoàng tử, lại là đối tượng trọng điểm, không một ai may mắn thoát khỏi, tuyệt không sơ hở.
Bây giờ, hy vọng duy nhất chính là ngoài thành. Bên trong tuyết lớn mênh mông, Vân Dương một mình thúc ngực đi trong gió tuyết, ánh mắt vừa lo lắng vừa mỏi mệt dò xét xung quanh.
Mỗi một khe rãnh, mỗi một rừng cây, hoặc những chỗ bị tuyết bao phủ gồ lên đều được Vân Dương tìm kiếm qua một lần. Thậm chí còn dùng tay để lật lên xem xét.
Thành Đông.
Thành Tây.
Nam Bắc....
Mỗi một hướng, Vân Dương đều cưỡi ngựa tìm kiếm. Phạm vi lục soát càng lúc càng xa, tuyết trắng càng lúc càng lớn, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Nhưng Vân Dương vẫn không từ bỏ, hoàn toàn không để ý đến thần thức tiêu hao càng lúc càng nghiêm trọng. Cho dù tu vi của hắn là Thiên cảnh, dần dần cũng không chịu nổi.
Trong lòng Vân Dương giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, khiến cho toàn thân của hắn như ở trong một đám lửa.
Vân Dương vẫn tìm kiếm như cũ, nỗ lực và nhẫn nại, từng chút từng chút một nhưng vẫn không thu được gì.
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhiều, sắc trời cũng càng lúc càng tối, trong lòng Vân Dương cũng càng lạnh hơn.
Mặc dù biết rõ hậu quả, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, không muốn một lần nữa chịu đựng nỗi đau mất người thân. Hắn vẫn lựa chọn kiên trì.
Tuyết trắng bay tán loạn.
Vân Dương thúc ngựa lên đỉnh núi. Áo tím của hắn đã lấm bẩn không chịu nổi.
Mặc dù Hồng Hồng vẫn rất anh dũng, nhưng chạy liên tục bốn ngày không nghỉ, cũng đã đến mức cực hạn của nó, bước đi có chút khó khăn.
Vân Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to.
- Các người có nhìn thấy không? Các người có nhìn thấy không? A, nhìn thấy không? Tại sao các người lại nhẫn tâm như vậy mà bỏ đi?
- Từng người, từng người đều bỏ ta mà đi. Tất cả đều đi hết.
- Ta cũng muốn đi, đi thẳng một mạch, có được hay không? Được hay không hả?
- Ta đã sớm chịu đủ rồi.
Vân Dương chỉ thẳng lên bầu trời, gầm lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Bông tuyết đầy trời cũng không vì một tiếng gầm thét này mà dừng lại, vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Vân Dương chán nản thở ra một hơi, cả người tê liệt ngã xuống lưng Hồng Hồng, một tiếng thở dài thê lương phát ra từ miệng của hắn.
Lúc này, hắn ngay cả động cũng không muốn động.
Thậm chí, cái gì cũng không muốn làm, không muốn suy nghĩ.
Chưa bao giờ, hắn cảm thấy bất lực, uể oải như lúc này.
Từ xa, một bóng người chợt lóe lên.
Tinh thần Vân Dương chấn động.
- Lan tỷ?
Hồng Hồng lao vút đi như một làn khói xanh.
Bên trong bông tuyết đầy trời, một bóng người tuyết trắng đứng thẳng trên một mô đất gồ lên.
Người này như pho tượng, cứng ngắc, nhưng nhìn bóng lưng của người đó, hắn cảm giác được một sự tiêu điều vô hạn.
Vân Dương lặng yên tiếp cận.
Bên trong gió tuyết đầy trời, toàn bộ cây cối đều bị bông tuyết bao phủ, đè nặng cành cây phải trĩu xuống. Thỉnh thoảng lại có tuyết đọng trên cành cây rơi xuống đất.
Trong một hạp cốc nho nhỏ, vách núi đối diện đã bị người ta san bằng, giống như một tấm bia mộ thật lớn.
Trước vách núi có một nấm mồ nho nhỏ, cũng bị tuyết trắng bao trùm kín mít. Ở một phía khác trong khu rừng, toàn bộ cây cối đều bị chặt nửa khúc trên, chỉ để lại gốc.
Một dáng người mặc áo trắng thon gầy, cô độc đứng đằng trước, động tác rất chậm như đang bận rộn làm chuyện gì đó.
Vân Dương lặng yên đến gần.
Trong lòng căng lên.
Chẳng lẽ...Lan tỷ đã...? Chẳng lẽ người này đang tế điện tỷ ấy?
Người áo trắng đang dùng tay phủi đi lớp tuyết đọng trên phần mộ, chỉ dùng tay, không hề dùng Huyền khí.
Ông ta rất cẩn thận dọn dẹp tất cả.
Tuyết đọng đã được dọn sạch, lộ ra lớp bùn đất màu nâu.
Ông ta thậm chí còn nhặt sạch những nhánh cỏ khô héo bên trên. Trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa như thế này, bóng người của ông ta đặc biệt cô độc.
Sau đó ông ta liền đứng ở nơi đó, bất động cả một thời gian dài.
Vân Dương lặng yên không một tiếng động tiến đến gần, hạ thấp cơ thể, cả người biến mất trong gió tuyết.
Đến khi xác định khí tức, nhịp tim và thần thức của mình hoàn toàn không lộ ra sơ hở, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bóng người đứng trước phần mộ đó dáng người gầy gò, gương mặt tái nhợt, hai bên tóc mai mơ hồ có sợi bạc, nhìn qua tuổi tác không nhỏ.