Lúc đầu Nguyệt Như Lan vốn ở ngoài gốc cây một mình thấy thế cũng không kiềm được lấy làm kinh hãi, a một tiếng nhảy dựng lên, kinh hoảng nhìn cảnh tượng này.
Lúc đầu nàng đã dự tính rất nhiều tình huống có thể xuất hiện, cho dù là Vân Dương mặt đầy mơ hồ bước ra hay mặt mũi ngại ngùng bước ra, thậm chí là mặt mũi phẫn nộ vì bị tính kế thì cũng không được coi là quá bất ngờ. Nhưng tình huống như thế này, có vẻ như bị người ta dùng sức đánh bay ra thì thật sự quá sức bất ngờ và cũng vô cùng không thể tưởng tượng nổi!
Một khắc sau, Nguyệt Như Lan giật mình nghĩ đến khả năng đáng sợ nhất, nàng chợt kêu lên rồi xông vào trong phòng.
Nàng thấy trong phòng Kế Linh Tê vẫn mê man trên giường, quần áo chỉnh tề, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại, trong phòng không xuất hiện người thứ ba, không có người ngoài xâm nhập...
Nhưng, trước mặt đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Nguyệt Như Lan lập tức ngây người?
Rõ ràng Kế Linh Tê còn đang ngủ, lại không có người thứ ba ngoài hai người họ, rốt cuộc ai đã đánh bay Vân Dương ra ngoài?
Lại nhìn ra ngoài cửa thì thấy Vân Dương đang chật vật muốn đứng dậy nhưng vẫn còn chưa đủ sức, miệng vẫn đang không ngừng phun ra máu tươi, thần sắc trong mắt rõ ràng cũng là sự khó hiểu...
Nguyệt Như Lan há to miệng: “...”
Cuối cùng Vân Dương cũng chống đỡ được, lắc lư đứng dậy, mệt lả hỏi:
- Nguyệt tỷ... thế này... thế này là xảy ra chuyện gì vậy?
Soạt soạt soạt...
Bạch Y Tuyết, Vân Tiêu Dao, lão Mai, Phương Mặc Phi bay đến như lâm đại địch!
Tu vi của Vân Dương bây giờ trong số mọi người ngoài người đứng đầu là Bạch Y Tuyết, ai còn có thể khiến hắn bị thương nặng trong chốc lát như vậy?
Nếu có địch nhân tập kích, vậy địch nhân này đáng sợ nhường nào?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì xung quanh đây vô cùng yên tĩnh, không hề có chút gợn sóng.
Làm gì có tung tích kẻ địch nào?
Nhưng Vân Dương bị trọng thương là sự thật, đây là chuyện gì vậy?
Vân Dương, Vân đại công tử, loạng chà loạng choạng đứng dậy, mặt mày vẫn mơ màng.
Trong lúc nhất thời căn bản không phản ứng kịp.
Ta đang ở đâu?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ban nãy rõ ràng ta còn ở trên giường mà?
Ừm... hình như bên cạnh còn có người!?
Bên cạnh còn có người?!
Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương sợ hãi nghĩ tới: Vừa rồi bên cạnh mình... lẽ nào là Kế Linh Tê?!
Sau đó Vân Dương lại nghĩ, mình bị tấn công thế này, bị thương không phải nhẹ, kẻ gây chuyện chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu vậy thì Kế Linh Tê ở ngay bên cạnh chẳng phải đã gặp nguy hiểm sao?!
Trong lúc Vân Dương bị suy nghĩ đột ngột của mình làm sợ hãi, cố gắng giãy dụa muốn tranh thủ đi vào xem xét tình hình Kế Linh Tê thì đã thấy Nguyệt Như Lan đi tới.
Nguyệt Như Lan bước nhanh đến bên cạnh Vân Dương, cau mày, thấp giọng:
- Ta hỏi Vân huynh đệ... ngươi... ngươi uống say, sao có thể làm như vậy được?
Tu vi của Nguyệt Như Lan so với tu giả bình thường dĩ nhiên là cực cao, nhưng so với Vân Dương trước mặt lại vô cùng chênh lệch. Nàng căn bản không nghĩ ra hành động ban nãy của Vân Dương là có ý gì, nàng lại liên tưởng đến một phương hướng khác.
Vân Dương nhanh trí hơn người, sau khi tỉnh rượu liền phát hiện tình hình không đúng, trong nháy mắt liều hiểu ra tình cảnh ngượng ngùng trước mặt cho nên tự mình đạo diễn ra một vở kịch hòng che giấu thậm chí là tránh tình trạng vi diệu trước mặt.
Việc này thật sự không thể trách Nguyệt tẩu tử đã suy nghĩ lung tung. Đầu tiên là tu vi Vân Dương đã đạt đến cảnh giới cực cao, vượt xa nhận biết của Nguyệt Như Lan. Có thể ngay lập tức đánh Vân Dương bay ra xa như vậy trong phán đoán của Nguyệt tẩu tử, đặc biệt là bên kia ngoài Kế Linh Tê vẫn nằm yên không động đậy thì không hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra tiếp, so với Vân Dương bị bất ngờ tấn công, Nguyệt tẩu tử càng tin rằng, Vân Dương cố tình giả vờ để né tránh trách nhiệm.
Hắn mới thật sự là kẻ đầu têu của chuyện này!
Vân Dương vốn lo lắng càng trở nên mơ hồ:
“…”
“???”
Tẩu tử nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?
Nguyệt Như Lan dậm chân một cái, thở dài nói:
- Ngươi... Coi như tiểu tử ngươi uống quá nhiều thì cũng không thể phi lễ muội muội ta chứ... Ngươi nhìn xem chuyện ngươi gây ra kia kìa. Chuyện này chắc chắn chưa xong đâu. Bát ca ngươi không còn nhưng vẫn còn bát tẩu của ngươi ở đây.
Vân Dương mở to hai mắt nhìn, trong mắt là sự mơ màng và kinh hãi: Cái gì? Phi lễ? Ta phi lễ Kế Linh Tê? Đợi đã, chuyện quan trọng bây giờ không phải nên xác định tình hình Kế Linh Tê sao? Bát tẩu, sao giờ tỷ còn rảnh rỗi nhớ tới chuyện phi lễ hay không phi lễ?! Vinh thăng rồi, có chức danh rồi là ngon rồi sao?
Nhưng có lời của Nguyệt Như Lan nhắc nhở, Vân Dương nhất thời nhớ ra lúc mình vừa tỉnh lại... Quả nhiên là Kế Linh Tê ở trên giường mình... Sau đó mình còn đưa tay ra đẩy đẩy...
Đẩy...
Đẩy đẩy...
Ôi... Trời ạ, đẩy?
Vân Dương đột nhiên nghĩ ra toàn bộ sự thật ban nãy.
Kẻ đầu têu khiến mình bị toán lực tấn công rồi bay đi thật ra chính là vào thời khắc mình đẩy kia, do trên người Kế Linh Tê đột nhiên bộc phát thành một sức mạnh cường bạo, cả quá trình vô cùng khó hiểu, nhưng lại không thể nào chống lại được.
Đúng vậy, sau đó cả người mình bị bay đi.
Vân
Dương hoàn toàn hồi tưởng lại cảm giác của một khắc đó, một mặt xác định không có người thứ ba đánh lén, không cần lo cho sự an toàn của Kế Linh Tê, một mặt khác thì càng nghĩ càng thấy sợ nổi da gà, lòng còn sợ hãi!
Cỗ sức mạnh trên người Kế Linh Tê kia... Khiến Vân Dương nảy sinh cảm giác như đang đối mặt với... núi cao biển rộng, cao không thể chạm, sâu bất khả trắc!
Không thể phỏng đoán, không thể lay động!
Nhưng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vẫn là câu nói kia, biết được càng nhiều, lại cảm giác mình càng nhỏ bé, Vân Dương tự cảm thụ cỗ sức mạnh kia, lúc đó còn chưa thấy gì nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào địch nổi.
Sức mạnh cường hoành như vậy, cho dù lúc trước đối mặt với Lăng Tiêu Túy thậm chí là lúc gặp phải một kích tất sát của chủ tớ Lôi Động Thiên cũng không thể nào bằng được, cỗ sức mạnh này vẫn kinh khủng hơn!
Còn khủng bố hơn rất rất nhiều lần.
Dù sao Vân Dương hiện tại, cho dù năng lực, tu vi, tầm mắt hay trải nghiệm của ngày đó đều không thể sánh được!
So với Nguyệt Như Lan, Vân Tiêu Dao sành sỏi sự đời cũng vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn Vân Dương, lại nhìn Nguyệt Như Lan, cố ý nhíu mày:
Người nào đó dĩ nhiên lòng dạ càng khó lường. Tu vi Vân Tiêu Dao, Nguyệt Như Lan sớm đã không thể so sánh được. Lúc Vân Dương bay ra ngoài lão đã cảm ứng được động tĩnh của Kế Linh Tê, đã xác định Kế Linh Tê không sao trước một bước cho nên cũng càng chắc chắn Vân Dương bay ra ngoài căn bản là tự giả vờ giả vịt. Thương thế có vẻ rất nặng nề gì đấy căn bản chẳng đủ che giấu. Tu giả đẳng cấp Thiên Cảnh muốn gây ra chút động tĩnh, thậm chỉ giả vờ trọng thương chỉ là chuyện cỏn con, dĩ nhiên lão cũng nghĩ Vân Dương tránh né như suy nghĩ của Nguyệt Như Lan.
Lão cũng mừng vì Vân Dương đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn của thằng nít ranh nên dĩ nhiên thuận thế phối hợp với Nguyệt Như Lan.
Tiểu tử ngươi muốn dùng cách này thoát khỏi hiềm nghi sao? Đừng có mơ!
Giờ ngươi đúng là bị bùn vàng dính đũng quần rồi!
Huống hồ, cho dù thật sự có là bùn vàng... ta cũng phải biến nó thành phân cho ngươi!
Nguyệt Như Lan nghe vậy hai mắt lập tức tỏa sáng, với lan tâm tuệ trí của nàng sao không nghe thấy khẩu khí có ý trợ giúp trong lời của Vân Tiêu Dao, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy... Nếu không sao lại bị đánh bay ra...
- Tên súc sinh này!
Mặt Vân Tiêu Dao phẫn nộ:
- Ngươi dám làm chuyện xấu hổ, điên rồ táng tận lương tâm này sao. Cô nương cô cứ yên tâm, ta nhất định phải bắt nó cho các cô một công đạo. Là phụ thân của Vân Dương, chuyện này ta sẽ làm chủ, ta nói lời sẽ giữ lấy lời!