Hai nữ tử kinh ngạc nhìn bức họa trước mặt, đôi mắt đẫm lệ.
Rõ ràng chỉ là một bức họa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chấn động giống như cả người rơi vào kỳ cảnh, cả linh hồn cũng theo đó chấn động!
Trong lúc nhất thời, hai nữ tử không ai có thể nói nên lời.
Giờ khắc này, cái gọi là huệ chất lan tâm, cái gọi là thông minh hơn người, tất cả đều không còn, toàn bộ tinh thần đều bị bức họa này hấp dẫn.
Qua một hồi lâu, sau khi Kế Linh Tê giật mình một cái liền ngạc nhiên phát hiện Vân Dương đã đột ngột biến mất không thấy bóng dáng trong mật thất.
- Vân Dương đâu?
Kế Linh Tê bất giác hỏi.
Nguyệt Như Lan bị câu hỏi của Kế Linh Tê làm bừng tỉnh, lau nước mắt cũng quay đầu tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Vân Dương.
Hai nữ tử vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng vừa rồi Vân Dương ở đây, bây giờ lại đi đâu rồi?
Căn mật thất này tổng cộng chỉ là không gian lớn chừng này, vừa liếc mắt là có thể nhìn hết. Cánh cửa mật thất kia vừa rồi sau khi đóng lại thì chưa từng mở ra, Vân Dương có thể đi đâu chứ?
Nguyệt Như Lan bỗng nhiên lóe lên linh quang, quay đầu nhìn lại bức họa kia, rõ ràng là cùng một bức họa nhưng giờ phút này nhìn lại thì hình như cảm thấy có gì đó khác với một khắc trước...
Trong lòng hai nữ tử cảm giác giống nhau liền nhìn nhau một cái rồi lại ngẩn ra một lát.
Lúc này, trong bức họa đột nhiên truyền ra giọng Vân Dương:
- Ta ở đây.
Hai người lấy làm kinh hãi, cùng nhau nhìn về nơi phát ra tiếng động. Hai nàng chỉ thấy bức họa vốn có tám nhân vật giờ đột nhiên biến thành chín bóng dáng. Sau lưng Kế Lăng Phong Phong Tôn kia, trong đám vân vụ có thêm một bóng dáng.
Chính là Vân Dương!
Vân Dương đã bước vào trong bức họa, dùng cơ thể trong họa của mình nhìn hai người.
- Ngươi...
Kế Linh Tê lập tức sửng sốt:
- Sao lại vậy?
Những gì trước mặt thật sự đã vượt qua phạm trù hiểu biết của Kế Linh Tê đối với thế sự. Con người, một con người sống sờ sờ sao có thể đi vào bức tranh, điều này thật sự quá mức không thể tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng!
Vân Dương thở dài một hơi, bước ra ngoài từ trong bức họa, cả người phiêu dật, thản nhiên nói:
- Ta là Vân Tôn.
Câu nói này coi như giải thích cho tình trạng ban nãy, cũng đang nói rõ thân phận của mình!
Để ý đến quỹ tích đi xuống của Vân Dương, hai nữ tử kinh ngạc phát hiện, ở vị trí trước đó của Vân Dương đột nhiên có một vết lõm hình người. Trước đó Vân Dương đứng lên bức họa thì quả nhiên giống như dung nhập vào bức họa, hoàn toàn không có chút nào không hài hòa!
Giờ câu nói Vân Dương nói ra chỉ có bốn chữ nhưng bỗng nhiên có tiếng sấm đột ngột nổ vang trong lòng hai nữ tử.
Câu nói này khiến hai nữ tử đều cảm thấy choáng váng hoa mắt!
Vân Tôn!
Trí Tôn của Cửu Tôn!
Lão út của Cửu Tôn!
Còn là... Cửu đệ của Kế Lăng Phong!
Chẳng trách, hắn có thể biết chuyện của Kế Lăng Phong!
- Bức họa này... là ngươi làm?
Nguyệt Như Lan đỏ mắt hỏi.
Nàng vừa nói ra, không đợi Vân Dương trả lời thì đã xác định được rồi.
Ngoài Vân Tôn ai có thể vẽ ra được bức họa hình thần đầy đủ như vậy?
Cho dù chỉ dùng bịt mặt vải đen che giấu diện mạo nhưng chỉ dựa vào khí thế hình thái mỗi người đã có thể thể hiện rõ phong thái đặc biệt của người đó!
Ngay cả trên bức họa, mỗi đôi mắt đều mang theo đặc trưng của từng người, quả nhiên là cực kỳ tinh tế, vừa nhìn đã biết được ngay tính cách đặc biệt của từng người, vẻ mặt của họ cũng được phát huy vô cùng tinh tế, giống như đúc!
- Đây là ca ta...
Kế Linh Tê đi lên trước đưa tay vuốt vẻ hình vẽ Phong Tôn, lẩm bẩm nói:
- Ca, huynh đang ở đâu? Huynh không cần muội muội của huynh nữa sao?
Nguyệt Như Lan cũng nhìn sững, nước mắt bất giác chảy xuống.
Lúc này trên bức họa chỉ còn tám người.
Một vị cuối cùng, Vân Tôn đang ở ngay bên cạnh mình, kết hợp với những lời đồn ở ngoại giới, trong lòng hai nữ tử đã hiểu ra phần nào.
Nhưng, họ vẫn không dám tin, không muốn tin, vẫn chờ may mắn vạn nhất.
Nhưng dù không dám tin, không muốn tin, không chịu từ bỏ chút may mắn nhỏ bé kia thì sự bi thương trong lòng vẫn không cách nào ngăn chặn được, nó liên tục tuôn ra từ tận đáy lòng.
Vân Dương trầm mặc một chút rồi vẫn lên tiếng phá vỡ sự im lặng đau đớn trước mặt.
Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt rầu rĩ.
Đôi mắt của hai nữ tử sớm đã ửng đỏ nhưng vẫn cố mở to mắt, trong mắt đầy tia quật cường nhìn Vân Dương, chờ đợi đáp án sắp đến.
Cho dù hai nữ tử sớm đã đoán ra kết quả nhưng vẫn muốn Vân Dương chính miệng nói ra mới bằng lòng tin tưởng.
Cửu Tôn Cửu Tôn, cái tên có nghĩa là có chín người.
Trên bức họa chỉ có tám người.
Còn lại một người đứng trước mặt mình.
Với tình huống sớm đã đoán được, sớm đã không cần nói cũng biết này may mắn vạn nhất vẫn bất diệt.
- Bát ca... huynh ấy... huynh ấy đã...
Vân Dương nhắm mắt lại, sắc mặt đờ đẫn như một pho tượng, không có chút biểu cảm, âm thanh khô khốc vang lên trong mật thất yên tĩnh này giống như kinh lôi nổ vang từng chữ.
- ... Đã... Qua đời!
- Trong trận chiến Thiên Huyền nhai... Chư vị huynh trưởng tất cả đều chết.
Trong giọng nói của Vân Dương không hề mang theo chút tình cảm nào:
- ... Chỉ còn lại một mình... ta...
Tim hắn đang vỡ nát.
Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra chuyện này.
Huynh đệ của ta... Đã qua đời.
Cảm giác chính miệng nói ra cũng tương đương bản thân đã thừa nhận sự thật này.
Mà sự thật này là chân tướng mà trước nay Vân Dương luôn cực lực phủ nhận!
Không muốn thừa nhận!
Không bằng lòng thừa nhận!
Không chịu thừa nhận!
Nhưng hôm nay, vào giờ khắc này ở nơi đây này, đối mặt với muội muội và vị hôn thê của bát ca, hắn nhất định phải rạch cho vết sẹo của mình một lần nữa chảy máu đầm đề, dù đau thấu tim gan, thần hồn câu thương, vẫn phải nói!
Cơ thể Nguyệt Như Lan khẽ run lên nhưng lại cỗ gắng chống đỡ để nước mắt của mình đừng rơi xuống.
Một đôi mắt đẫm lệ nhìn Vân Dương, giọng nói run rẩy, cố gắng truy vấn:
- Sau đó thì sao?
Cơ thể Kế Linh Tê mềm nhũn ngã xuống, hai mắt trống rỗng vô thần, bờ môi run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Ca ca ta... Ca ca ta... Không còn nữa?
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:
- Thân phận đặc biệt của chúng ta, dù là giữa huynh đệ cũng không ai được biết thân phận thực và diện mạo thật của nhau, cho nên... lão đại nói... mỗi người chúng ta trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đều đã để lại một di thư... đề phòng vạn nhất...
- Đây cũng là cách để giữa mấy người chúng ta, người còn sống... còn có cái để tưởng niệm...
- Di thư?
Mắt Nguyệt Như Lan sáng lên, cơ thể nàng đang run rẩy nhưng vẫn đứng thẳng sống lưng, nói:
- Ở đâu?
- Ta hủy rồi!
Vân Dương thật thà nói:
- Di thư của bát ca, di thư của Phong Tôn, ta không dám giữ lại... Dù sao nó cũng có liên quan quá lớn, ta không dám đánh cược với vạn nhất, cho dù không nỡ nhưng cũng phải đảm bảo vạn toàn.
Nước mắt của Nguyệt Như Lan cuối cùng cũng rơi xuống, chút vết tích cuối cùng của người trong lòng để lại cũng đã không còn nữa sao?!
- Tuy di thư không còn nhưng... nội dung ta vẫn còn ghi tạc trong lòng. Mỗi một câu, mỗi một chữ, ta đều nhớ!
Vân Dương cắn môi mình, giọng nói của hắn hơi run rẩy, hắn sắp không đè nén được sự bi thương và mềm yếu kia rồi.
- Ngươi vẫn nhớ sao?!
Nguyệt Như Lan và Kế Linh Tê tràn đầy hy vọng nhìn Vân Dương, không mở miệng nói gì nữa.
Thậm chí, hai nữ tử đều nín thở, im lặng chờ Vân Dương mở miệng.
Các nàng biết, Vân Dương đã nói như vậy, hắn chắc chắn sẽ đọc di thư Phong Tôn ra.
Cho dù không thể tận mắt nhìn thấy bức thư của người trong lòng / ca ca nhưng biết được nội dung trong đó thì vẫn được bù đắp lớn lao.
Vân Dương hít sâu một hơi, bắt đầu đọc thuộc lòng từng câu từng chữ trong di thư của Phong tôn.
Vân Dương không hề nói khoác, trên thực tế, mỗi bức di thư của chín vị huynh đệ Vân Dương đều có thể đọc thuộc lòng. Tất cả nội dung trong di thư đều đã sớm khắc sâu trong lòng hắn. Mỗi một chữ mỗi một câu, thậm chí là mỗi một dấu chấm Vân Dương đều có thể đọc ngược như chảy, thuộc như lòng bàn tay!
Vân Dương tin, cho dù trải qua trăm năm... chắc chắn mình cũng sẽ không quên bất kỳ một chi tiết nhỏ bé nào, chắc chắn không!
- ... Ta có một muội muội, đó là người thân duy nhất của ta. Muội muội tên Kế Linh Tê, cái tên này có phải rất êm tai không...