Ta Là Chí Tôn

Chương 541: Thiên Âm Quán Đỉnh

Vân Dương một bước ra ngoài, đã thấy Vân Tiêu Dao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, chậm rãi đi tới tiểu viện của mình.

Ánh mắt Bảo Nhi vừa chạm đến Vân Dương, đã đột nhiên sáng rực, tựa như đứa nhỏ ở ngoài bị bắt nạt, lập tức lại nhìn thấy người lớn lâu ngày không gặp, một tiếng thúc thúc muốn bật thốt ra!

Trên kim điện, Bảo Nhi phải chịu kinh hãi mà nó chưa từng phải nhận!

Nhiều người cứ nhìn nó cứ như sói đói nhìn mồi, hận không thể một ngụm nuốt hết!

Đám người chung quanh đều xa lạ, ngay cả vị Hoàng đế gia gia kia, cũng không thể giúp nó có bao cảm giác an toàn. Người duy nhất có thể để nó cảm thấy an toàn, cũng chỉ có vị thúc thúc này.

Hiện tại, rốt cục được gặp lại.

Giờ khắc này, tiểu Bảo Nhi cơ hồ muốn khóc.

Gặp lại Bảo Nhi, Vân Dương thản nhiên mỉm cười.

Tới đi, bại lộ thì bại lộ, cũng chả có gì quan trọng.

Đường đường là Cửu Tôn, có cái gì mà hắn không thể đối mặt?

Nếu chuyện đã đến vậy, không thể né tránh, vậy thì cứ chính diện nghênh đón thôi, tới đi!

- Khục, hừ!

Vân Tiêu Dao ho khan mấy cái, con ngươi quét qua đứa con tiện nghi của mình.

Thanh âm tiếng ho này, khiến thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi lập tức run rẩy, thân hình như muốn bước ra đã đột ngột dừng lại, càng không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Dao.

Vân Dương cũng theo tiếng nhìn qua, thực sự không thể hiểu nổi, trong thời khắc mấu chốt này, người nào đó ho khan cái gì?

- Vân Dương, đây là Bảo Nhi. Ừm, là trưởng tôn điện hạ của Hoàng đế Bệ hạ, là huyết mạch đích hệ của Hoàng gia, thân phận tôn quý. Hoàng đế Bệ hạ tạm thời để nó ở lại trong phủ nhà ta, ta đã đáp ứng.

Vân Dương bình tĩnh gật đầu:

- Ừm, sau đó thì sao?

Đừng nhìn Vân Dương ngoài miệng trầm ổn, kỳ thực trong lòng hắn cũng đang ngơ ngác không hiểu, không hiểu Vân Hầu nói vậy là có ý gì, có thâm ý, hoặc lại muốn làm gì?

Chuyện này, có vẻ như nói qua một lần rồi a?

- Sau đó, chính là chuyện chăm sóc trưởng tôn điện hạ, chỉ là ta đã lớn tuổi, lúc trước đại chiến liên miên nên cũng nguyên khí đại thương, chuyện dạy trẻ nhỏ cần phải kiên nhẫn, ta khẳng định không thể làm được. Cho nên từ hôm nay trở đi, Bảo Nhi liền giao cho ngươi! Ngươi phụ trách dạy bảo nó, có điều ta cảnh báo ngươi, thân phận đứa nhỏ này vô cùng tôn quý, sau này chính là người làm việc lớn. Bản thân ngươi là thúc thúc trên danh nghĩa của hắn, cũng không thể qua loa lấy lệ, nếu ngươi dạy hư nó, không ai có thể gánh nổi ngươi, chuyện này ta nói ra trước, ngươi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!

Vân Tiêu Dao tiếp tục trầm mặt nói, tràn đầy một bộ khoan dung nhìn từ trên cao xuống.

Vân Dương thì trực tiếp trợn tròng mắt, mới định nói vài câu, đã thấy Vân Tiêu Dao nhanh chóng nối lời:

- Ta trịnh trọng nói rõ một lần, thân phận đứa nhỏ này thực sự vô cùng tôn quý, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sơ xuất. Cho dù chỉ là một chút xíu ngoài ý muốn, cũng tuyệt không phải chúng ta có thể chịu đựng nổi! Ngươi có hiểu không?

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Ừm, ta hiểu, sau đó thì sao?!

Vân Hầu nhìn hắn một cái thật sâu:

- Ngươi đã nghe hiểu, vậy không còn gì tốt hơn, sau này tất cả giao cho ngươi!

Lập tức quay mặt ôn hòa nói với Bảo Nhi:

- Bảo Nhi, đây là con của ta, cũng là tiểu thúc thúc Vân Dương của ngươi, có phải rất đẹp trai hay không? Cái này hắn được di truyền từ ta đó!

Bảo Nhi nháy mắt, thanh âm non nớt:

- Vâng, tiểu thúc thúc rất đẹp trai, rất dễ nhìn.

Hiển nhiên, trải qua quá trình bị kích thích, đứa nhỏ này đã nhanh chóng ổn định tâm thần, nhớ lại lời dặn của di nương.

- Ừm, sau này ngươi ở cùng với tiểu thúc thúc, nhất định phải nghe lời tiểu thúc thúc đó, có biết không?

Vân Tiêu Dao ôn hòa dặn dò.

- Dạ.

Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, quả thực ngoan không thể ngoan hơn được nữa.

...

Diện tích Vân phủ vốn đã khổng lồ, nay sau một phen tu bổ sáp nhập thôn tính, diện tích lớn lên không chỉ gấp đôi!

Bên cạnh, còn xây thêm một khu biệt viện.

Mà đám người Lý Nghênh Thu, chính là ở lại khu biệt viện này.

Biệt viện này, chỉ cách tiểu viện của Vân Dương có một bức tường, hơn nữa Vân Dương còn mở một cái cửa nhỏ, hai bên có thể lai vãng lẫn nhau.

Ra ngoài chút nữa, chính là nơi ở của tứ đại công tử.

Ừm, còn có phòng khách đối diện Vân Dương, hiện tại chính là hai vị cô nương đang khiến hắn vô cùng đau đầu, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.

Đây chính là phân bố đại khái của Vân phủ hiện tại.

...

Ban đêm, thư phòng Vân Hầu, ánh sáng đèn cầy lẻ loi trước cửa sổ.

Tay áo bồng bềnh, Vân Dương khoác một bộ tử bào như thường lệ, lặng yên xuất hiện trong thư phòng.

Vân Hầu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua Vân Dương, ánh mắt lóe lên một ánh cười, tựa như vốn đang đợi một người nào đó, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Hai người cứ vậy lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói gì, một chữ cũng không.

Sau nửa ngày, Vân Dương cười cười, đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.

Im lặng đến, cũng im lặng đi.

Không nói gì, cũng không làm gì.

Vân Hầu cũng cười cười, lập tức lắc đầu thở dài:

- Nếu ngươi thực là con ta, như vậy thực tốt biết bao...

Hắn vươn người đứng dậy, nhìn trời đêm ngoài cửa sổ.

- Điều ta có thể làm cho ngươi, cũng... Chỉ có thể thôi.

- Mặc dù ngươi chưa bao giờ xem ta như phụ thân chân chính, nhưng... Ta lại đã sớm coi ngươi như... Chân chính nhi tử!

- Nhi tử duy nhất!

- Cho nên nhiều năm như vậy, ta một mực chưa lập gia đình. Kỳ thực... Di mệnh của lão gia hỏa kia, há lại có thể chân chính trói buộc ta?

Vân Hầu cười khổ một tiếng, nhàn nhạt lắc đầu.

...

Bảo Nhi thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, hoàn toàn ngoài mong đợi của Vân Dương, ngoại trừ lúc đầu có chút câu thúc, sau đó lập tức hoạt bát chạy nhảy, trước trước sau sau cũng chỉ mất nửa ngày.

Trong nửa ngày này, Vân Dương từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười quan sát nhất cử nhất động của Bảo Nhi, trong lòng tràn đầy cảm giác vi diệu không nói thành lời.

Nếu có khả năng, Vân Dương rất hy vọng Bảo Nhi có thể mãi tự do tự tại như thế, nhưng mà không thể nghi ngờ, đây chỉ là một hy vọng xa vời, cuộc sống như vậy, chỉ có thể kéo được mấy ngày nay thôi.

Sau mấy ngày nay, chính là những bài học âm mưu tính toán liên miên vô tận...

Tất cả những mặt âm u trên đời này, đều sẽ tập trung lại nơi đây, theo nhau mà tới, thao thao bất tuyệt.

- Thúc thúc... Người kia... Thực sự là gia gia của ta sao?

- Hắn nói ta là hoàng trưởng tôn gì đó, hoàng trưởng tôn là cái gì?

- Nhiều sách như vậy... Ta phải xem hết sao? Thật là đáng sợ... Nhiều vậy sao có thể xem hết...

Vân Dương mỉm cười, kiên nhẫn giải đáp, không chút bực bội, tựa như thích thú thảnh thơi, cũng chính cảm xúc này lây nhiễm cho Bảo Nhi, để cho đứa nhỏ tràn đầy tò mò về thế giới, càng thêm một khoảng không thư giãn.

- Bảo Nhi, từ hôm nay trở đi.

Vân Dương dùng hai tay đè lại bả vai non nớt của Bảo Nhi, nhấn mạnh từng chữ:

- ... Con, không còn là một đứa nhỏ, con, đã là người phải gánh trách nhiệm! Hiểu không?

Mấy chữ này, Vân Dương trực tiếp dùng Thiên Âm Quán Đỉnh Đại Pháp!

Toàn bộ hậu diện, lập tức bị bao phủ bởi một bầu không khí trang nghiêm.

Con, không còn là một đứa nhỏ, con, đã là người phải gánh trách nhiệm!

Mười lăm chữ này, tựa như linh hồn lạc ấn, khắc sau vào trong não Bảo Nhi.

Lạc ấn này, tựa như bẩm sinh đã có, khó mà ma diệt, không thể thay thế!

Dưới tình huống Bảo Nhi không chút chuẩn bị, Vân Dương đã viết xuống một trang nổi bật trong đầu nó!

Gánh trách nhiệm!

Ai có thể biết ba chữ này, sẽ đi theo một đứa nhỏ cả đời?

Từ thiếu niên u mê, mãi cho đến già yếu lưng còng, tin rằng vô luận một nam nhân này, đều phải vì ba chữ này mà cố gắng!

Trên khuôn mặt non nớt của Bảo Nhi lộ ra thần sắc suy nghĩ nặng nề, rất nhanh cẩn thận nói:

- Tạ ơn thúc thúc, Bảo Nhi biết.

Vân Dương gật gật đầu, đối với phản ứng của Bảo Nhi, hắn vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.

Nếu có thể lựa chọn, Vân Dương thực sự không muốn làm như thế, trải qua Thiên Âm Quán Đỉnh Đại Pháp quán đỉnh, xác thực sẽ khiến Bảo Nhi chín chắn hơn, trưởng thành hơn, cũng là nền tảng có lợi cho đại sự ngày sai.

Thế nhưng... Lần Thiên Âm Quán Đỉnh này, cũng mang ý nghĩa, tuổi thơ của Bảo Nhi, từ hôm nay trở đi, triệt để dừng lại, không còn sót lại chút gì.

Từ nay trở đi, chỉ có thêm một thiếu niên lão thành, tuổi nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ đủ chuyện, là một đứa nhỏ chỉ biết nghiêm túc suy tư.

Đứa nhỏ như vậy, chỉ cần hơn chút dẫn dắt, định sẵn hướng phát triển, như vậy sẽ làm ít công to!

Hoặc là nói... Làm ít công to cũng chưa đủ để hình dung.

Bởi vì, chuyện mà hắn công nhận, nhất định sẽ đi làm, kiên trì làm, làm đến cùng.

Điều này, tương đương với một đứa nhỏ ba tuổi, đã có một tính cách chín mươi!

Thế nhưng, đây cũng không phải là chuyện mà Vân Dương muốn thấy, dòng dõi duy nhất của đại ca cùng Tứ tỷ, lại không thể có được đồng thú ngây thơ, thực sự là một phần tiếc nuối khó nói nên lời!

- Bảo Nhi, xin lỗi.

Vân Dương vuốt ve cái đầu nhỏ, thấp giọng nói:

- Hy vọng tương lai, ngươi sẽ không trách thúc thúc.Vân Dương một bước ra ngoài, đã thấy Vân Tiêu Dao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, chậm rãi đi tới tiểu viện của mình.

Ánh mắt Bảo Nhi vừa chạm đến Vân Dương, đã đột nhiên sáng rực, tựa như đứa nhỏ ở ngoài bị bắt nạt, lập tức lại nhìn thấy người lớn lâu ngày không gặp, một tiếng thúc thúc muốn bật thốt ra!

Trên kim điện, Bảo Nhi phải chịu kinh hãi mà nó chưa từng phải nhận!

Nhiều người cứ nhìn nó cứ như sói đói nhìn mồi, hận không thể một ngụm nuốt hết!

Đám người chung quanh đều xa lạ, ngay cả vị Hoàng đế gia gia kia, cũng không thể giúp nó có bao cảm giác an toàn. Người duy nhất có thể để nó cảm thấy an toàn, cũng chỉ có vị thúc thúc này.

Hiện tại, rốt cục được gặp lại.

Giờ khắc này, tiểu Bảo Nhi cơ hồ muốn khóc.

Gặp lại Bảo Nhi, Vân Dương thản nhiên mỉm cười.

Tới đi, bại lộ thì bại lộ, cũng chả có gì quan trọng.

Đường đường là Cửu Tôn, có cái gì mà hắn không thể đối mặt?

Nếu chuyện đã đến vậy, không thể né tránh, vậy thì cứ chính diện nghênh đón thôi, tới đi!

- Khục, hừ!

Vân Tiêu Dao ho khan mấy cái, con ngươi quét qua đứa con tiện nghi của mình.

Thanh âm tiếng ho này, khiến thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi lập tức run rẩy, thân hình như muốn bước ra đã đột ngột dừng lại, càng không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu Dao.

Vân Dương cũng theo tiếng nhìn qua, thực sự không thể hiểu nổi, trong thời khắc mấu chốt này, người nào đó ho khan cái gì?

- Vân Dương, đây là Bảo Nhi. Ừm, là trưởng tôn điện hạ của Hoàng đế Bệ hạ, là huyết mạch đích hệ của Hoàng gia, thân phận tôn quý. Hoàng đế Bệ hạ tạm thời để nó ở lại trong phủ nhà ta, ta đã đáp ứng.

Vân Dương bình tĩnh gật đầu:

- Ừm, sau đó thì sao?

Đừng nhìn Vân Dương ngoài miệng trầm ổn, kỳ thực trong lòng hắn cũng đang ngơ ngác không hiểu, không hiểu Vân Hầu nói vậy là có ý gì, có thâm ý, hoặc lại muốn làm gì?

Chuyện này, có vẻ như nói qua một lần rồi a?

- Sau đó, chính là chuyện chăm sóc trưởng tôn điện hạ, chỉ là ta đã lớn tuổi, lúc trước đại chiến liên miên nên cũng nguyên khí đại thương, chuyện dạy trẻ nhỏ cần phải kiên nhẫn, ta khẳng định không thể làm được. Cho nên từ hôm nay trở đi, Bảo Nhi liền giao cho ngươi! Ngươi phụ trách dạy bảo nó, có điều ta cảnh báo ngươi, thân phận đứa nhỏ này vô cùng tôn quý, sau này chính là người làm việc lớn. Bản thân ngươi là thúc thúc trên danh nghĩa của hắn, cũng không thể qua loa lấy lệ, nếu ngươi dạy hư nó, không ai có thể gánh nổi ngươi, chuyện này ta nói ra trước, ngươi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!

Vân Tiêu Dao tiếp tục trầm mặt nói, tràn đầy một bộ khoan dung nhìn từ trên cao xuống.

Vân Dương thì trực tiếp trợn tròng mắt, mới định nói vài câu, đã thấy Vân Tiêu Dao nhanh chóng nối lời:

- Ta trịnh trọng nói rõ một lần, thân phận đứa nhỏ này thực sự vô cùng tôn quý, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sơ xuất. Cho dù chỉ là một chút xíu ngoài ý muốn, cũng tuyệt không phải chúng ta có thể chịu đựng nổi! Ngươi có hiểu không?

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Ừm, ta hiểu, sau đó thì sao?!

Vân Hầu nhìn hắn một cái thật sâu:

- Ngươi đã nghe hiểu, vậy không còn gì tốt hơn, sau này tất cả giao cho ngươi!

Lập tức quay mặt ôn hòa nói với Bảo Nhi:

- Bảo Nhi, đây là con của ta, cũng là tiểu thúc thúc Vân Dương của ngươi, có phải rất đẹp trai hay không? Cái này hắn được di truyền từ ta đó!

Bảo Nhi nháy mắt, thanh âm non nớt:

- Vâng, tiểu thúc thúc rất đẹp trai, rất dễ nhìn.

Hiển nhiên, trải qua quá trình bị kích thích, đứa nhỏ này đã nhanh chóng ổn định tâm thần, nhớ lại lời dặn của di nương.

- Ừm, sau này ngươi ở cùng với tiểu thúc thúc, nhất định phải nghe lời tiểu thúc thúc đó, có biết không?

Vân Tiêu Dao ôn hòa dặn dò.

- Dạ.

Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, quả thực ngoan không thể ngoan hơn được nữa.

...

Diện tích Vân phủ vốn đã khổng lồ, nay sau một phen tu bổ sáp nhập thôn tính, diện tích lớn lên không chỉ gấp đôi!

Bên cạnh, còn xây thêm một khu biệt viện.

Mà đám người Lý Nghênh Thu, chính là ở lại khu biệt viện này.

Biệt viện này, chỉ cách tiểu viện của Vân Dương có một bức tường, hơn nữa Vân Dương còn mở một cái cửa nhỏ, hai bên có thể lai vãng lẫn nhau.

Ra ngoài chút nữa, chính là nơi ở của tứ đại công tử.

Ừm, còn có phòng khách đối diện Vân Dương, hiện tại chính là hai vị cô nương đang khiến hắn vô cùng đau đầu, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.

Đây chính là phân bố đại khái của Vân phủ hiện tại.

...

Ban đêm, thư phòng Vân Hầu, ánh sáng đèn cầy lẻ loi trước cửa sổ.

Tay áo bồng bềnh, Vân Dương khoác một bộ tử bào như thường lệ, lặng yên xuất hiện trong thư phòng.

Vân Hầu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua Vân Dương, ánh mắt lóe lên một ánh cười, tựa như vốn đang đợi một người nào đó, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Hai người cứ vậy lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói gì, một chữ cũng không.

Sau nửa ngày, Vân Dương cười cười, đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.

Im lặng đến, cũng im lặng đi.

Không nói gì, cũng không làm gì.

Vân Hầu cũng cười cười, lập tức lắc đầu thở dài:

- Nếu ngươi thực là con ta, như vậy thực tốt biết bao...

Hắn vươn người đứng dậy, nhìn trời đêm ngoài cửa sổ.

- Điều ta có thể làm cho ngươi, cũng... Chỉ có thể thôi.

- Mặc dù ngươi chưa bao giờ xem ta như phụ thân chân chính, nhưng... Ta lại đã sớm coi ngươi như... Chân chính nhi tử!

- Nhi tử duy nhất!

- Cho nên nhiều năm như vậy, ta một mực chưa lập gia đình. Kỳ thực... Di mệnh của lão gia hỏa kia, há lại có thể chân chính trói buộc ta?

Vân Hầu cười khổ một tiếng, nhàn nhạt lắc đầu.

...

Bảo Nhi thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, hoàn toàn ngoài mong đợi của Vân Dương, ngoại trừ lúc đầu có chút câu thúc, sau đó lập tức hoạt bát chạy nhảy, trước trước sau sau cũng chỉ mất nửa ngày.

Trong nửa ngày này, Vân Dương từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười quan sát nhất cử nhất động của Bảo Nhi, trong lòng tràn đầy cảm giác vi diệu không nói thành lời.

Nếu có khả năng, Vân Dương rất hy vọng Bảo Nhi có thể mãi tự do tự tại như thế, nhưng mà không thể nghi ngờ, đây chỉ là một hy vọng xa vời, cuộc sống như vậy, chỉ có thể kéo được mấy ngày nay thôi.

Sau mấy ngày nay, chính là những bài học âm mưu tính toán liên miên vô tận...

Tất cả những mặt âm u trên đời này, đều sẽ tập trung lại nơi đây, theo nhau mà tới, thao thao bất tuyệt.

- Thúc thúc... Người kia... Thực sự là gia gia của ta sao?

- Hắn nói ta là hoàng trưởng tôn gì đó, hoàng trưởng tôn là cái gì?

- Nhiều sách như vậy... Ta phải xem hết sao? Thật là đáng sợ... Nhiều vậy sao có thể xem hết...

Vân Dương mỉm cười, kiên nhẫn giải đáp, không chút bực bội, tựa như thích thú thảnh thơi, cũng chính cảm xúc này lây nhiễm cho Bảo Nhi, để cho đứa nhỏ tràn đầy tò mò về thế giới, càng thêm một khoảng không thư giãn.

- Bảo Nhi, từ hôm nay trở đi.

Vân Dương dùng hai tay đè lại bả vai non nớt của Bảo Nhi, nhấn mạnh từng chữ:

- ... Con, không còn là một đứa nhỏ, con, đã là người phải gánh trách nhiệm! Hiểu không?

Mấy chữ này, Vân Dương trực tiếp dùng Thiên Âm Quán Đỉnh Đại Pháp!

Toàn bộ hậu diện, lập tức bị bao phủ bởi một bầu không khí trang nghiêm.

Con, không còn là một đứa nhỏ, con, đã là người phải gánh trách nhiệm!

Mười lăm chữ này, tựa như linh hồn lạc ấn, khắc sau vào trong não Bảo Nhi.

Lạc ấn này, tựa như bẩm sinh đã có, khó mà ma diệt, không thể thay thế!

Dưới tình huống Bảo Nhi không chút chuẩn bị, Vân Dương đã viết xuống một trang nổi bật trong đầu nó!

Gánh trách nhiệm!

Ai có thể biết ba chữ này, sẽ đi theo một đứa nhỏ cả đời?

Từ thiếu niên u mê, mãi cho đến già yếu lưng còng, tin rằng vô luận một nam nhân này, đều phải vì ba chữ này mà cố gắng!

Trên khuôn mặt non nớt của Bảo Nhi lộ ra thần sắc suy nghĩ nặng nề, rất nhanh cẩn thận nói:

- Tạ ơn thúc thúc, Bảo Nhi biết.

Vân Dương gật gật đầu, đối với phản ứng của Bảo Nhi, hắn vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.

Nếu có thể lựa chọn, Vân Dương thực sự không muốn làm như thế, trải qua Thiên Âm Quán Đỉnh Đại Pháp quán đỉnh, xác thực sẽ khiến Bảo Nhi chín chắn hơn, trưởng thành hơn, cũng là nền tảng có lợi cho đại sự ngày sai.

Thế nhưng... Lần Thiên Âm Quán Đỉnh này, cũng mang ý nghĩa, tuổi thơ của Bảo Nhi, từ hôm nay trở đi, triệt để dừng lại, không còn sót lại chút gì.

Từ nay trở đi, chỉ có thêm một thiếu niên lão thành, tuổi nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ đủ chuyện, là một đứa nhỏ chỉ biết nghiêm túc suy tư.

Đứa nhỏ như vậy, chỉ cần hơn chút dẫn dắt, định sẵn hướng phát triển, như vậy sẽ làm ít công to!

Hoặc là nói... Làm ít công to cũng chưa đủ để hình dung.

Bởi vì, chuyện mà hắn công nhận, nhất định sẽ đi làm, kiên trì làm, làm đến cùng.

Điều này, tương đương với một đứa nhỏ ba tuổi, đã có một tính cách chín mươi!

Thế nhưng, đây cũng không phải là chuyện mà Vân Dương muốn thấy, dòng dõi duy nhất của đại ca cùng Tứ tỷ, lại không thể có được đồng thú ngây thơ, thực sự là một phần tiếc nuối khó nói nên lời!

- Bảo Nhi, xin lỗi.

Vân Dương vuốt ve cái đầu nhỏ, thấp giọng nói:

- Hy vọng tương lai, ngươi sẽ không trách thúc thúc.