Một bên khác, Thượng Quan Linh Tú đã xuất lĩnh thủ hạ, ngự thuyền giương buồm trở về Ngọc Đường.
Vốn đã sớm xác định chuyện này hung hiểm khó lường, tùy thời đều có thể ngã xuống, không nghĩ tới lúc này lại toàn thân trở ra, thủ hạ lại không một người ngã xuống, vốn nên mừng rỡ tươi thắm, thế nhưng lúc này trên gương mặt mỹ lệ anh khí của Thượng Quan Linh Tú, cũng chỉ có một mảnh nhàn nhạt u buồn.
Lần này đến đây, mặc dù không chịu thương vong, thế nhưng lại không làm được chuyện gì, thậm chí có thể nói cái gì cũng không làm!
So với dự tính ban đầu, hoàn toàn trái ngược, không thể so sánh.
Lặn lội vạn dặm đến đây, cũng chỉ để quỳ gối trước bài vị tiên tổ Vô Địch mà dập đầu mấy cái.
Mặc dù trong lúc mấu chốt, xuất lực giúp Vân Tôn một tay.
Nhưng Thượng Quan Linh Tú hiểu rõ, bản thân nàng xuất thủ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cho dù không có nàng không chế cửa thành, Vân Tôn cũng có thể phá cửa mà ra!
Thậm chí không cần đi qua cửa thành, trực tiếp bay qua bầu trời cũng được. Nói như vậy, ngươi lại còn có hiềm nghi nhóm người các nàng liên lụy Vân Tôn!
Như vậy, lần này nàng tới đây, lại có tác dụng gì đâu?
Lúc này, Thượng Quan Linh Tú một thân một mình ngồi trên tầng ba lâu thuyền, hai tay ôm gối, kinh ngạc xuất thần, im lặng thật lâu.
Không biết Vân Tôn hiện đang ở đâu? Có thoát hiểm được hay không? Cuối cùng sẽ tạo thành kết quả gì?
Mà người Tử U bây giờ, có thể bởi lần thất bại này mà trút giận xuống từ đường của tiên tổ Vô Địch hay không?
Liệu có thể trực tiếp hủy hài cốt như đã nói trước đó hay không?
Tương lai của Thượng Quan tướng môn ta, biết đi về đâu?
Mấy đứa nhỏ trong nhà, tương lai lại sẽ thế nào?
Hai vai non nớt của bọn nó, liệu có khiêng nổi đại kỳ của Thượng Quan tướng môn hay không?
Loạn thế đã lộ, thời đại binh hoang mã loạn đã ập tới trước mắt. Trong trận loạn thế này, Thượng Quan tướng môn ta có thể đứng vững không suy không?
Ta, Thượng Quan Linh Tú, là người trưởng thành duy nhất của Thượng Quan tướng môn hiện tại, rõ ràng gánh vác đại kỳ tướng môn, thế nhưng thủy chung không làm được cái gì sao?!
Trong loạn thế này, nếu trên chiến trường không có Thượng Quan tướng môn, như vậy Thượng Quan tướng môn nào còn mặt mũi xưng là tướng môn? Xứng danh linh hồn quân đội?
Thượng Quan Linh Tú suy nghĩ tán loạn, khó mà an ức, nghĩ ngợi nửa ngày, rốt cục không nhịn được mà thở dài một hơi.
- Thượng Quan tương môn a.
...
Việc này, thủ hạ đưa ra mấy phần tình báo, tất cả đều là Phi Ưng truyền thư mới đưa tin trở về.
Thượng Quan Linh Tú mở phong thư thứ nhất, đột nhiên kinh hãi biến sắc:
- Tứ quốc phát binh đánh Ngọc Đường!
Ngọc Đường tứ phía chiến hỏa, tràn ngập nguy hiểm, đã không phải là loạn tượng hiển hiện, mà là chiến sự đã gần kề!
Phong thư thứ hai: Vân Tôn đại chiến Tử Long thành, đồng thời đứng trước Tử Long thành, bức bách Tử U quốc chủ đi vào khuôn khổ, hồng thủy ngập trời áp Tử Long, uy vũ khí thế Ngọc Đường.
Phong thư thứ ba: Tử U triệt binh! Ngọc Đường tránh được uy hiếp phía tây!
Xem xong ba phần tình báo, Thượng Quan Linh Tú nhẹ nhàng thở phào một hơi, tình huống còn chưa đến mức ác liệt nhất, chí ít chiến sự phía Tử U đã ngưng lại, Ngọc Đường có Vân Tôn tọa trấn, trận chiến này chưa đến mức quá bi quan!
Thế nhưng phong thư thứ tư lại khiến Thượng Quan Linh Tú khổ sở nhíu mày: Đông Huyền đế quốc Hàn Sơn Hà suất lĩnh trăm vạn đại quân, đã triển khai huyết chiến với Phó Báo Quốc! Đông tuyến báo nguy!
Ngoài ra, Bắc cương, Thiết Tranh đại soái cũng đã bắt đầu triển khai đối chiến, chiến sự giằng co.
Còn có Nam cương, đại quân áp cảnh, chiến sự đã không thể né tránh!
Những tin tức này, có thể thấy được là cùng phát ra một ngày.
Thậm chí, buổi sáng một phong, buổi chiều lại có biến hóa mới, lần nữa phát ra tình báo mới, thay đổi chóng mặt, rất nhiều tin tức, tựa như tuyết rơi đầy trời.
Trên bầu trời, vẫn còn mấy đầu linh cầm đưa tin bay tới bay lui, tìm kiếm mục tiêu vị trí của mình.
- Thiên hạ đại loạn, đã không thể ngăn cản!
Trên gương mặt khí khái hào hùng của Thượng Quan Linh Tú, lần đầu toát ra vẻ u sầu từ tận đáy lòng.
Tổ quốc đau thương của ta... Lúc nào mới có thể ổn đỉnh tứ phương, thiên hạ thái bình!
- Than thở cái gì?
Một giọng nói ôn hòa bỗng truyền đến.
Thượng Quan Linh Tú như chạm phải điện, giật mình đứng dậy: Thanh âm này sao lại quen tai như thế?
Người đến là ai?
Theo tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám mây, ung dung phất phơ, trong đám mây, như ẩn như hiện một bóng người, nhìn qua như rất rõ, thế nhưng vô luận thế nào cũng không thể thấy được cụ thể là ai.
Cảm giác duy nhất, chính là gương mặt đó đang nở nụ cười.
- Phong Tôn đại nhân? Không... Không, Vân Tôn đại nhân?
Thượng Quan Linh Tú vội vàng đổi giọng.
Trước đó, Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn nghĩ vị Cửu Tôn đại nhân may mắn còn sống kia là Phong Tôn, nhưng không nghĩ tới, sau một chuyến Tử U, Phong Tôn... Liền thản nhiên biến thành Vân Tôn!
Cửu Tôn chi Trí Tôn!
Mà biến hóa đặc dị này, trong nước trước đó chưa từng có người nhắc qua!
“Ừm, kỳ thực Phong Tôn Vân Tôn, đều là Cửu Tôn đại nhân.”
Chỉ nghe Vân Tôn nói:
- Trước đó, nghe ngươi thở dài, cảm thán thiên hạ đại loạn, không biết nguyên nhân vì sao?
Thượng Quan Linh Tú thở dài thăm thẳm:
- Xem ra Vân Tôn đại nhân chuyên tâm làm chuyện tại Tử U, đối với đại thế trước mắt chưa có tìm hiểu, kỳ thực ta cũng mới nhận được tin tức, những thứ này...
Đang muốn nói, đột nhiên nhớ lại mạng lưới tin tức của Cửu Tôn xa xa hơn hẳn bản thân, những thứ nàng biết, chín thành chính vị Vân Tôn đại nhân này cũng đã sớm biết, coi như trước mắt không biết, sau chuyện Tử U, hắn tất sẽ lập tức nhận những tình báo này, chí ít còn phải biết cụ thể cặn kẽ hơn nàng. Vừa nghĩ tới đây, không khỏi hách nhiên nói:
- Những tin tức này, tin rằng Vân Tôn đại nhân sớm đã biết...
Vân Dương nói:
- Cô nương muốn nói tới chuyện tứ quốc cử binh áp cảnh...
Hắn thở dài sâu kín:
- Chuyện này đúng là Vân mỗ đã sớm biết, có điều... Hiện tại ta cũng không có biện pháp nào tốt, tứ phương áp cảnh, Ngọc Đường ta cũng chỉ có thể tử chiến tới cùng.
Thượng Quan Linh Tú chấn động:
- Đúng vậy, chỉ có tử chiến tới cùng!
Vân Dương cười nhẹ:
- Chiến dịch lần này bộc phát, thực sự chỉ có thể làm hết sức, nghe Thiên mệnh. Có điều lần này ngươi tới Tử U, mục đích cuối cùng vẫn chưa đạt tới a?
Thượng Quan Linh Tú lại thở dài:
- Trung hiếu không thể song toàn, hết thảy đều lấy quốc gia đại sự làm trọng, gia sự đương nhiên phải nhường đường. Thượng Quan Linh Tú mặc dù chỉ là hạng nữ lưu, nhưng cũng biết đại lý tổ chim đổ thì không có trứng làm!
Vân Dương hơi cười:
- Tử U đế quốc... Nói theo một góc độ nào đó thì đã diệt quốc. Cho nên tâm nguyện năm đó của Thượng Quan Vô Địch tiền bối cũng coi như đã đạt thành.
- Ừm?
Thượng Quan Linh Tú nghe vậy lập tức hai mắt tỏa sáng.
- ... Cho nên, lúc ra rời đi, thuận tiện đưa linh vị hài cốt của Vô Địch tiền bối đều mời trở về, hài cốt danh tướng Ngọc Đường ta, nào có thể để mãi ở địch quốc.
Thanh âm vị Vân Tôn này tràn đầy kính trọng:
- Hài cốt trung thần, đáng nên nhập thổ vi an. Mà tâm
nguyện Vô Địch tướng quân, cũng đã hoàn thành. Chắc hẳn Thượng Quan Vô Địch tiền bối ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ lấy làm vui mừng.
Nhìn bao vải chứa hài cốt cùng linh vị trong tay Vân Tôn, Thượng Quan Linh Tú không hiểu lại cảm thấy khuấy động, trong lúc nhất thời cái mũi chua chua, vui tới chảy nước mắt.
Ba bộ hài cốt.
Ba cái linh vị.
Vô Địch tiên tổ cùng phu nhân và nhi tử, một nhà ba người rốt cục trở lại Thượng Quan tướng môn!
Thượng Quan Linh Tú cẩn thận đưa hai tay nâng đỡ, cảm thấy như nặng tựa ngàn cân!
Vân Dương nhìn hài cốt cùng linh vị đến tay Thượng Quan Linh Tú, đột nhiên cảm thấy thần trí bản thân xuất hiện ba động dị thường, ngưng mắt nhìn qua, đột nhiên lấy làm kinh hãi.
Trong thần thức của hắn, đã thấy trước linh vị trên bao vải kia, dần dần hiện ra một đoàn gió lốc, hô hô xoay quanh mà lên.
Trong gió lốc nhỏ, rõ ràng truyền đến một cảm xúc vui mừng, tựa như tâm nguyện đã lâu chưa thành, đột nhiên làm xong!
Trong hoảng hốt, Vân Dương tựa như nhìn thấy một người, một thân thiếp giáp, trường giáo trên tay, hắc mã dưới hông, tung hoành ngang dọc giữa đại địa!
Mặc dù chỉ một người một ngựa, nhưng Vân Dương có thể cảm giác được rõ ràng, khí thế bễ nghể tung hoành vô địch sa trường đó, đứng trong trăm vạn đại quân cũng có thể ra vào tự nhiên!
Một thương nơi tay, tung hoành sa trường ta vô địch!
Người kia rong ruổi trong mây mù, phóng ngựa chạy băng băng đến trước mặt Vân Dương, ngay lập tức, ôm giáo chắp tay hành lễ, hai mắt sắc như mắt ưng nhìn Vân Dương, lộ ra ý cười cảm tạ từ đáy lòng.
Vân Dương đột nhiên chấn động.
Một cảm xúc hào hùng tráng chí, một lòng vì nước vì dân chinh chiến sa trường, đột nhiên tràn ngập tâm hoài!
Không cần bất luận nhắc nhở, hắn liền biết, người trước mặt là ai.
Ngũ quan Vân Dương đột nhiên chuyển nghiêm túc, kính trọng lộ rõ, nhấc tay đoan đoan chính chính hành quân lễ. Trung niên nhân kia mỉm cười, một tia cười buông lỏng.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười này, Vân Dương đột nhiên cảm thấy tâm tình căng cứng của mình đột nhiên buông lỏng rất nhiều, trong lúc nhất thời, không kìm được mà cười đáp lại.
Nhưng mà lúc này, cảnh tượng Thượng Quan Linh Tú nhìn thấy hoàn toàn khác với Vân Dương, nàng chỉ thấy tinh thần trở nên hoảng hốt, trước mắt tựa như đột nhiên xuất hiện ba người.
Một vi trung niên cao lớn khôi ngô, khuôn mặt ngay ngắn nghiêm túc, đội mắt sắc bén như hùng ưng. Bên cạnh là một nữ tử ôn nhu xinh xắn.
Hai người hư hư huyễn huyến đứng trước mặt, thân mật chăm chú nhìn.
Mà trước người bọn họ, còn có một bé trai, tựa như mới chỉ ba bốn tuổi, lại tựa như mới chỉ hai ba tuổi, tràn đầy vẻ ngây thơ.
Một nhà ba người hài hòa đứng đó, ngay trong cõi u minh, xuất hiện trước mặt nàng, mỉm cười đối với nàng.
Cảm giác vui mừng, khen ngợi, còn có thân tình máu mủ, khiến Thượng Quan Linh Tú lập tức biết ba người trước mắt là ai.