Từ sát khí và lệ khí nồng đậm tới mức khó mà ức chế kia, hiển nhiên Quân Mạc Ngôn đã đè nén rất lâu.
Cho nên lần này bị đám quan viên khiêu khích, rốt cục cho hắn cái cớ để phát tiết!
Cũng bởi vì vậy, đã để hắn phát tiết một chút, chí ít nộ khí đã tích lũy đến cực điểm kia vơi đi một chút, không còn vẻ cực đoan không thèm để ý như trước nữa!
Lan Vô Tâm thở dài, lớn tiếng nói:
- Quân tiền bối, dù khẩu khí người kia có chút khó nghe, nhưng đạo lý đó lại là sự thật! Ngươi sao có thể cứ vậy mà hạ sát thủ? Liệu có phải có chút quá ác liệt hay không?!
Quân Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu.
Vân Dương rốt cục nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ như dùng đá cẩm thạch điêu khắc.
Mà giờ khắc này, khuôn mặt kia tràn đầy cực hạn phẫn nộ, ngoài phẫn nộ, không còn bất kỳ tâm tình nào khác.
Chỉ nghe thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, tựa như đang cố gắng ép chế:
- Ha ha, hóa ra các ngươi cũng coi ta là người Tử U đế quốc?
Cho tới bây giờ, Quân Mạc Ngôn cũng không phải là người nói nhiều.
Giang hồ truyền ngôn: Quân Mạc Ngôn mặt lãnh tâm lạnh, tích chữ như vàng. Toàn thân như một tòa băng sơn di động.
Kiếm sơn
Điểm này, vô luận là truyền ngôn trên giang hồ, hay là thực tế mới thấy, thậm chí biểu hiện của hắn đều có thể cảm giác được.
Nhưng lần này, tựa như lại đột nhiên mở cống tháo nộ, khiến Vân Dương có chút kinh ngạc.
Quân Mạc Ngôn liên tiếp nói, dù đã tận lực bình tĩnh, tận lực khống chế, nhưng vẫn có thể khiến đám người cảm thấy như có một toàn núi nửa đang bộc phát uy thế.
- Các ngươi tranh bá thiên hạ, đồ thán sinh linh, vốn dĩ cũng không quan hệ với ta. Tồn tại của đến quốc, chính là vì trong an bách tính, ngoài ngăn cường địch, ân huệ tỏa khắp chúng sinh. Chỉ nói về điểm này, các ngươi làm thế không có gì đáng trách, vô luận có phải người Tử U hay không đều không thể chỉ trích.
- Các ngươi muốn bắt thích khách, bởi vì tên thích khách này ám sát nhiều quan viên triều đình, đây cũng là hợp tình hợp nghĩa! Các ngươi có thể đuổi bắt, tra tấn bức cung, thậm chí đánh chết tại chỗ, Quân Mạc Ngôn ta đều không nói nửa lời. Bởi, tình cảm chúng ta chỉ là tình cảm cá nhân, các ngươi làm là quốc pháp, trong trường hợp hai bên đối lập, quốc pháp làm đâu!
- Cho dù ta muốn báo thù cho bằng hữu, đó cũng là chuyện sau này, không quan hệ tới chuyện trước mắt!
- Đây là lập trường của ta!
- Nhưng các ngươi ngàn lần, vạn lần không nên, chụp cái mũ Tử U đế quốc lên đầu ta. Luôn mồm nói ta là người Tử U đế quốc, sau đó dùng đại nghĩa đến lợi dụng ta, hoàn thành âm mưu bố cục của các ngươi!
Trong ánh mắt bình tĩnh của Quân Mạc Ngôn, tựa như che giấu nham tương sôi trào:
- Hết thảy ân oán cá nhân, xác thực đúng phải nhường đường cho đại nghĩa dân tộc. Điểm này ta cũng không có ý kiến, thế nhưng điều các ngươi làm lại khiến ta khó mà đè lửa giận, các ngươi còn không vừa lòng, lại muốn tiếp tục lợi dụng danh nghĩa của ta!
- Lợi dụng ta, để cho bằng hữu của ta sơ thất, sau đó sưu hồn với hắn! Vừa thấy kế này không thành, lại nảy ra một kế khác, lợi dụng danh tiếng của ta, truyền ra tin tức, bố trí bẫy rập, dẫn dụ bằng hữu thân nhân của hắn tới.
- Lan Vô Tâm, lan đại Tể tướng, ngươi muốn nói sự thật với ta, vậy ta cũng nói sự thật với ngươi, sự thật chính là các ngươi lợi dụng tình cảm của ta cùng bằng hữu, tiến hành những hoạt động ma quỷ!
- Thân là người Tử U, lấy quốc sự làm đầu, khắc chế tình cảm cá nhân cũng là chuyện nên, điểm ấy là có nghĩa, chuyện này không cần các ngươi lên lớp dạy ta! Những gì nên làm, ta đều đã thực hiện. Thế nhưng những cái không nên làm, các ngươi còn muốn bắt ta làm? Đúng sai trong đó, thế nào phân trần?!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn như một thanh trường kiếm lóe sáng, lôi quang chiếu rọi, trào phúng nhàn nhạt:
- Các ngươi coi Quân Mạc Ngôn ta làm cái gì?!
- Mãi cho đến hiện tại, các ngươi lại còn dám dùng quốc gia đại nghĩa để dọa ta?!
Quân Mạc Ngôn mỉa mai cười cười:
- Không biết là các ngươi quá coi trọng bản thân, hay là quá xem thường ta! Ta là ngươi Tử U không sai, ta cũng trung thành với quốc gia dân tộc, thế nhưng không phải là trung thành với đám quan lại các ngươi!
- Các ngươi dùng đại nghĩa để ép ta không thể hành động, nhìn người bạn già, ân nhân của mình bị các ngươi tra tấn, bị các ngươi sưu hồn, bị các ngươi đem ra thiết trí bẫy rập, đối phó với thân nhân người nhà của hắn, mà ta, cũng là một phần tử trong bẫy rập của các ngươi. Các ngươi nói, nếu ta để yên không ngó, sau này thế nào hành xử trong giang hồ thiên hạ? Nếu không phải đã hết sức kiềm chế, một kiếm vừa rồi, đã chỉ thẳng vào ngươi, Lan đại Tể tướng!
Quân Mạc Ngôn nói liên tục một hồi, khiến cho Lan Vô Tâm đối điện cảm thấy kinh ngạc.
Bình tĩnh xem xét, thực chẳng lẽ quá rồi hả?
Một quan viên Tử U tức giận nói:
- Quân tiền bối, chúng ta kính ngươi là cao nhân tiền bối, từ đầu tới cuối đều chưa từng chủ động mạo phạm, tự nhận cấp bậc lễ nghĩa cũng không thiếu thốn với ngươi, hạ quan cho rằng, vì quốc gia đại nghiệp, cho dù tổn thất một chút, ủy khuất một chút, cũng là chuyện đương nhiên, nào có chuyện so đo nhiều ít. Hạ quan tuyệt không thể hiểu, Quân tiền bối căm phẫn như vậy, đến cùng là vì làm sao?
Quân Mạc Ngôn cười quái dị:
- Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
- Hạ quan tên Hoàng Vi Thiện, năm nay 25 tuổi, chỉ là một tiểu lại Hình bộ! Đương nhiên không đáng đặt trong mắt tiền bối.
Hoàng Vi Thiện hiên ngang nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói chắc như đinh đóng cột, rất có bá khí!
Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Hoàng Vi Thiện, nếu ngươi đã trung thành cẩn cẩn như vậy, thực sự vì đại nghĩa mà không để ý chút thiệt riêng sao?!
Hoàng Vi Thiên nghiêm mặt nói:
- Đây là đương nhiên, đứng trước đại nghĩa, có chuyện gì mà không thể bỏ qua!
Quân Mạc Ngôn vẫn biểu lộ nhàn nhạt:
- Nói hay lắm, như vậy hiện tại ngươi trở về nhà, giết sạch cha mẹ vợ con ngươi!
Hoàng Vi Thiện tức đỏ mặt:
- Ngươi nói cái gì? Có ý đồ gì?
Quân Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Bởi đây cũng là điều kiện của ta! Chỉ cần ngươi giết cha mẹ vợ con, để ta nhìn thấy quyết tâm hy sinh của ngươi, ta lập tức nhường bước rời đi. Ngươi giết cha mẹ vợ con ngươi, chính là vì đại nghiệp Tử U, tin rằng vô luận là Lan tướng hay là quốc quân Tử U, đều sẽ nhớ đại công của ngươi!
Hoàng Vi Thiện giận dữ:
- Làm gì có lẽ nào như vậy!
Quân Mạc Ngôn mỉa mai nói:
- Lẽ nào lại như vậy? Không phải mới rồi ngươi còn mở miệng khẳng khái, hiên ngang lẫm liệt lắm sao? Chẳng lẽ cha mẹ vợ con ngươi không nên vì đại nghĩa quốc gia dân tộc mà nhượng bộ? Lập trường của ngươi ở đâu? Một tiểu lại Hình bộ như ngươi còn không muốn giết cha mẹ vợ con, lại chỉ muốn thiên hạ đệ nhất kiếm khách như ta hi sinh bằng hữu của mình? Dối trá vô sỉ, ra vẻ đạo mạo, ngươi thực sự to gan! Hoàng Vi Thiện, kiếp sau tuyệt không nên quên tên thật của ngươi, ngươi gọi là Giả Nhân Giả Nghĩa, chứ không phải là Vi Thiện!
Kiếm quang lóe lên, tên tiểu lại tên Hoàng Vi Thiện lập tức đầu một nơi thân một nẻo, nối bước tên thị lang trước đó!
Lan Vô Tâm giận đến nổ đom đóm mắt:
- Quân tiền bối, ngươi...
Quân Mạc Ngôn bễ nghễ nói:
- Lan đại Tể tướng, ta cảm thấy, dường như ngươi chỉ nhớ chuyện Quân Mạc Ngôn là người Tử U, mà lại quên một câu liên quan tới hắn.
Lan Vô Tâm đột nhiên thầm chấn động, bản năng hỏi:
- Câu nào?
Trong mắt Quân Mạc Ngôn ánh lên lệ quang, thản nhiên nói:
- Câu nói kia chính là... Độc thân tung hoành nhân thế, thủ trung hữu kiếm, Quân Mạc Ngôn!
Hắn nặng nề nói:
- Ý câu nói đó, chính là: Chỉ cần trong tay ta có kiếm, tất cả câm mồm cho ta, nếu không, chết!
Giờ khắc này, không chỉ riêng Lan Vô Tâm, đám người còn lại đều thầm run rẩy.
Câu truyền ngôn trong chốn giang hò này, tựa như một thanh kiếm sắc bén, lơ lửng bên cổ họng mỗi người, khiến ai nấy đều có thể cảm nhận được sát cơ lăng nhiên, tùy thời đều có thể một kiếm đoạt hồn, bỏ mạng hồng trần!
Ngay lúc này, một thanh âm già nua thanh nhã vang lên, bình thản xen lẫn ý cười:
- Quân Mạc Ngôn quả là Quân Mạc Ngôn. Bá khí tuyệt luân, lão hủ tự thấy bản thấn sống nhiều, nhưng vẫn lần đầu thấy được!
- Ta chính là người được bọn hắn mời đến chữa trị thần hồn!
Quân Mạc Ngôn nói:
- Ngươi có năng lực này sao?
Vân Dương mỉm cười:
- Ngươi thấy ta có thể đánh thắng ngươi không?
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn sắc như lợi kiếm, khẽ quét qua người Vân Dương, cười lạnh nói:
- Thực lực của ngươi đúng là không yếu, thế nhưng còn không lọt nổi mắt ta! Muốn mệnh của ngươi, một kiếm là đủ!
Vân Dương cười lớn một tiếng:
- Vậy hẳn không phải là đơn giản rồi sao, nếu ta không thể khôi phục cho hắn, ngươi giết ta là được, cần gì nhiều lời vô vị!
Lan Vô Tâm sợ hãi:
- Lão tổ tông...
Vân Dương khoát tay chặn lại:
- Việc này cứ làm như vậy, ta tự có chủ trương!
Ánh mắt Quân Mạc Ngôn ngưng lại một hồi, đột nhiên ngửa mặt cười to:
- Đã như vậy, ngươi vào đi, nhưng người khác ở lại bên ngoài!
Lệ quang lại lóe lên, gằn từng chữ:
- Không, được, động!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với Lan Vô Tâm, cất bước vào trong.
Đám cao thủ Tứ Quý lâu theo sau có chút ngơ ngác.
Trước đó không phải đã nói để chúng ta đứng bên quan sát sao? Bây giờ lại chỉ có mình ngươi được vào... Ngay cả chào hỏi một câu cũng không nói, rốt cục là có ý gì?
Chúng ta theo ngươi nửa ngày, một đường tới tới lui lui, lại chỉ để đứng ngoài cửa chờ đợi?
Coi chúng ta là khỉ làm xiếc hả?
Dù gì chúng ta cũng là người Tứ Quý lâu được không?!
Ở đây có dùng lối chơi chữ: Quân Mạc Ngôn cũng có nghĩa là tất cả câm mồm! (Từ mạc trong câu, Nhất phu đương quan, Vạn phu mạc khai, tức là không, tuyệt không)