Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Đường như nghe phải sấm chớp giữa trời quang, đồng thời cũng cảm thấy hai má nóng rát như bị tát một cái!
Cái gì mà quân thần Đông Huyền không hợp? Cái gì mà Hàn Sơn Hà công cao chấn chủ? Cái gì mà tận thế của Hàn Sơn Hà sắp đến...
Tất cả lời đồn trước đó, đều bị sự thực trước mắt đánh tan!
Sự thật chứng minh, hết thảy đều là Đông Huyền ngụy trang lừa gạt thiên hạ!
Quốc quân nhà người ta cũng không hề có dự định tự hủy trường thành, diệt sát lương thần!
- Có lẽ công cao chấn chủ là thật, có lẽ quân thần không hợp cũng là thật. Nhưng đứng trước dụ hoặc mưu đồ Bá nghiệp Thiên cổ, hết thảy đều bị quốc quân Đông Huyền dẹp gọn sang bên, lấy đảm bảo Hàn Sơn Hà đại thắng làm ưu tiên hàng đầu!
Thu Kiếm Hàn thở dài một hơi, cảm giác áp lực ngày càng lớn!
Kỳ thực trước khi Hàn Sơn Hà xuất chinh, trinh sát song phương đã bắt đầu chiến đấu khốc liệt! Giữa vạn dặm sơn hà, trinh sát tranh đấu, không chút kém hơn thiên quân vạn mã giao chiến, thảm liệt đến cực điểm.
Từng mảnh rừng rậm, bụi cỏ, đỉnh núi, loạn thạch, đều có dấu vết chiến đấu của họ. Vì thu được tin tức của đối phương, cũng là giữ bí mật tin tức phe mình, không màng sống chết, nghĩa vô phản cố.
Cho dù là một chút biến hóa địa hình của một mảnh rừng rậm, một ngọn núi, sau khi trinh sát Đông Huyền điều tra, lập tức sẽ có trinh sát Ngọc Đường xuất hiện phá hoại. Mấy vạn dặm cương thổ, có thể nói máu chảy thành hồ, hoang tàn khắp nơi!
Hiện tại cực đoan chiến đấu giữa hai nước còn chưa chính thức bộc phát, nhưng khí thể quét sạch thiên hạ hiện nay, đã khiến toàn bộ đại lục đều phải khiếp sợ.
Thậm chí, giang hồ nhân sĩ của hai nước Đông Huyền Ngọc Đường, cũng đều nhao nham tham dự!
Cái gọi là tâm hoài cố quốc, cũng không phải chỉ có tu giả cao thâm, hồng trần ẩn sĩ!
Những người bình thường khoái mã hành đao, tận tình tiêu sái ngao du thiên sơn vạn thủy, có vô số người nghĩa vô phản cố bước vào chiến trường!
Thậm chí, còn bước đến trước đại quân một bước.
Đông Huyền chiến ý dâng cao, ai nấy đều cảm thấy bá nghiệp bắt đầu, thiên hạ tương lai, chỉ có Đông Huyền xưng tôn!
Mà Ngọc Đường cũng hiểu rõ, đứng trước sinh tử tồn vong, diệt quốc diệt chủng, tất cả đều chuẩn bị một trận tận hệ!
Đây là cực đoan chiến đấu sinh tử tồn vong của hai đại dân tộc!
Là trận chiến vinh nhục của hai quốc gia!
- Sống trên đời, há có thể không hoành đao ra trận, bảo vệ nước nhà. Sau khi chiến sự thành công, lại đến giang hồ tranh anh hào!
Đây là minh ước của một vị Đao khách Ngọc Đường, ước định với cừu gia của mình.
Ân oán giang hồ năm xưa, cả nhà mười chín miệng ăn của vị Đao khách này đều chết dưới tay cừu nhân, thù hận song phương không đội trời chung, không chết không sôi. Trên thực thế, đoạn cừu hận này đã kéo dài tới đời thừ ba, song phương đã có không biết bao nhiêu người đã chết dưới đao của đối phương, cừu hận càng kết càng sâu, sớm đã không còn có thể cứu vãn.
Mà sau khi nghe nói trận chiến này liên quan tới quốc vận, thậm chí có thể vong quốc diệt chủng, vị Đao khách tóc bạc này lẻ loi một mình tiến về phía cừu nhân, cùng đối phương nói chuyện một phen.
- Quốc thù trước mắt, ân oán cá nhân tạm buông xuống. Nếu ngươi còn là một tên nam nhi, chúng ta cùng đi tiền tuyến, lấy quân công đầu người so chiến, người nào thu, hoành đao tự vẫn, xóa bỏ ân oán hai nhà, thế nào?!
Đao khách tóc bạc trắng, cừu nhân của hắn sao lại không phải hai bên tóc mai thương, nhưng nghe được ước định này, không chút do dự liền đáp ứng!
- Sau trận chiến này, lấy quân công đầu người nhắm rượu, mỗi người một chén. Uống đến cuối cùng, không còn rượu để uống, hoành đao tự vẫn, rút đao cũng nhanh hơn.
- Nếu ngươi chiến tử, ân oán trăm năm cũng bỏ! Nếu ta chiến tử, cũng tương tự như vậy!
- Được!
Vô số nhân sĩ giang hồ, trong thời gian này tràn đầy các tiệm rèn.
- Đánh cho ta một thành trường mâu, không cần dùng kỳ kim dị thiết, chỉ cần đủ sắc bén, đủ kiên cố là được!
- Đánh cho ta một thanh Đại Khảm đao cán dài, nhất định phải là loại bền nhất nha!
- Đánh cho ta một đôi đại trùy, trọng lượng nhất định phải tương đối đó!
- Ác chiến sa trường, kiếm trong tay quá ngắn, khó mà phát huy tác dụng, chỉ có thể dùng trong lúc nguy cấp để hộ thân bảo mệnh, nếu muốn giết địch kiến công, vẫn là dùng trường đao trường mâu tốt hơn!
- Quan đạo khắp mọi nẻo Ngọc Đường, tuấn mã lao nhanh, vô số người giang hồ ăn mặc như võ tướng, đầu đội nón trụ, thân mang giáp, tay cầm trường đao, trường mâu. Tất cả đều hội tụ về một hướng!
Thân trung lùm có ý chưa trầm, ngực trung vẫn có báo quốc tâm. Lần này đi Đông phòng, không uổng sinh thân nam nhi.
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Ngay trong lúc này, cục diện lại đột nhiên biến đổi, càng thêm bất lợi cho Ngọc Đường...
Nam Bắc hai phương đồng thời xuất hiện chiến báo, hai phần chiến báo đột ngột tới cực điểm, hoàn toàn không chút dấu hiện, thế nhưng nội dung vừa nhìn đã kinh...
Phần chiến báo thứ nhất: Đại Nguyên khởi binh năm mươi vạn, binh phong trực chỉ Nam cương!
Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Phái Tranh lập tức triệu tập quần thần, thương nghị đối sách, thế nhưng ngay trong lúc đám người thương nghị, đột nhiên lại có chiến báo truyền đến: Thiên Tứ khởi binh bảy mươi bạn, áp sát Bắc cương!
Ngọc như ý trong tay Hoàng đế Bệ hạ dùng một cái gãy đôi, mặt trầm như nước, cừ kỳ khó coi.
Dưới tình huống như vậy, coi như muốn giả bộ trấn tĩnh, nhưng cũng không thể duy trì cái bộ dạng thong dong trấn tĩnh như ngày thường.
Nhưng mà như vậy còn chưa xong. Sau một ngày, chiến báo thứ ba lại truyền đế: Tử U động viên toàn quốc, quân đội nghiêm túc chuẩn bị, xuất động đại quân, ý chỉ Tây cương!
Trước mắt, đại quân Tử U đã tập kết, hiện tại tiền tuyến phía tây đã tập kế ba mươi vạn đại binh. Quân đội phía sau cũng không ngừng xuất phát, cấp tốc tập kết.
Chiến hỏa, tràn ngập cả mảnh trời Ngọc Đường.
Đúng là tứ quốc đồng thời cử quân áp cảnh!
Ngọc Đường, một lần nữa đứng trước cục diện ác liệt cực điểm.
Trong lúc trời đông giá rét, tuyết lớn đầy trời, mỗi một người đều cảm thấy ý lạnh thấu xương.
Nhưng mà cũng không phải cái lạnh từ ngoài, mà là từ tâm, lúc này nhiệt huyết cũng muốn đóng băng.
Tiền tuyến Đông phong.
Phó Báo Quốc triệu tập hai lăm vạn đại quân, trước chiến, cũng chỉ động viên mấy câu...
- Phó Báo Quốc ta nguyện lấy cái chết báo quốc, cận tử không lui! Thề cùng tồn vong với quốc thổ Ngọc Đường, không chết không thôi!
- Ta đứng ở đây, ngay trên chiến trường này! Ai thấy ta lui một bước, người người đều có thể giết ta!
- Có chết cũng không làm nô vong quốc, có chết cũng làm quỷ Ngọc Đường!!
Thanh âm của Phó Báo Quốc, rung động trời không.
- Có chết cũng không làm nô vong quốc, có chết cũng làm quỷ Ngọc Đường, chúng ta nguyện theo Nguyên soái cùng tử cùng sinh, không rời không bỏ!
Hai lăm vạn đại quân, đồng thời rống to một tiếng.
Hai lăm vạn đại quân, toàn bộ đều thấy nhiệt huyết trong ngực sôi trào, cơ hồ như muốn lao ra, trực chỉ trời xanh, chấn động Cửu tiêu!
Bắc cương, thân thể hùng vĩ của Thiết Tranh sừng sừng trước vạn quân.
Tất cả tướng sĩ, chỉ cần thấy được thân thể to như cột đình này, tựa như lại có được lòng tin vô tận.
- Ta chỉ nói ba chữ!
Thiết Tranh vung tay rống to:
- Làm bà nội nó!
Phía dưới một mảnh kêu to:
- Đại soái, ngài vừa nói bốn chữ a!
Thiết Tranh giận dữ:
- Ai nói? Ai vừa nói? Mau đi ra!
Một tên đại hán trong tiến cười vang bị đẩy ra, là một tên Ngũ trưởng, tay chân thô kệch, cười hắc hắc, có chút xấu hổ!
Thiết Tranh lớn tiếng nói:
- Ngươi nói ta nói không tốt, vậy ngươi tới nói đi.
Ngũ trưởng nhăn nhăn nhó nhó, phía dưới tràn đầy một mảnh ồn ào, ngao ngao gọi bậy.
Ngũ trưởng như không chịu được, rốt cục không tiếp tục nhăn nhó, lập tức nhảy lên đài cao, ngửa mặt thét dài:
- Nói thì nói! Đại soái nói ba chữ kỳ thực là bốn chữ, hiện tại lão tử cũng nói mấy chữ... Kỳ thực nói cái gì cũng không ngoài nhất quyết tử chiến! Nhưng chỉ cần còn một hơi, liền làm bà nội nó!
Phía dưới, mấy chục vạn đại quân đồng thời ngửa mặt gào thét:
- Làm bà nội nó! Ha ha ha...
Trong lúc nhất thời, tướng sĩ Bắc quân khí thế trùng thiên, người ngoài nghe được, gần như không coi đây là tuyên thệ trước khi xuất quân, ngược lại cho rằng đám người này đang liên hoan tụ tập, không chút khẩn trương trước xuất chiến.
Phương Tây, phương Nam cũng là một mảnh chiến ý sôi trào, không chút khiếp sợ.
So với bá quan trong triều lo lắng. Tướng sĩ biên quan chiến ý dâng trào, không vì đại địch tiếp cận mà chán ngán thất vọng, tất cả mọi người đều như hùng sư bị chọc!
Các loại huyết thư, tuyên thệ... Đều được thực hiện dưới bầu không khí rét lạnh, tuyết rơi đầy trời. Ban ngày huấn luyện đến không thừa chút lực lượng.
Ban đêm ai nấy cắn tay, vắt óc viết thư nhà, viết di thư.
Có mấy người không biết viết chữ, trợ mặt cầm bút cầu xin bốn phía, cúi đầu khom lưng, một bộ nịnh nọt, không biết còn tưởng rằng hắn có ý đồ!
Những tân binh mới nhập ngũ, còn chưa qua chiến hỏa tẩy lễ, thấy một đám huyên náo ngất trời.
- Ngươi viết xong di thư chưa?
- Viết xong rồi, còn ngươi?
- Ta cũng viết xong rồi.
- Lấy ra ta xem nào.
- Ngươi cũng lấy ra, chúng ta tham khảo một chút.
- Được.
- Ngươi viết thế này không được rồi, văn chương kém quá. Ngươi xem ta, đây mới là chuẩn mực tham khảo.
- Ngươi viết không tồi nha, nếu không ngươi viết giúp ta một phong, ta cũng không hiểu tham khảo đâu...
- Mau tới mau tới, đến xem này, ha ha ha, cười chết ta mất, Trương Nhị Cẩu hắn viết, sau khi hắn chết, bà nương nhà hắn tái giá cần làm những gì, thực sự cẩn thận tới mức nhập vi, quá có lòng a, ha ha...
Oanh một tiếng, đám người vây xem:
- Ta xem một chút, ta xem một chút, cho ta xem một chút, đọc đi, đọc đi...
Từng tiếng bước chân truyền đến, thỉnh thoảng lại có tiếng cười to bộc phát, Trương Nhị Cẩu đứng ngoài đỏ mặt tía tai, nhảy trên tránh dưới muốn đoạt lại:
- Trả ta trả ta, đám các ngươi có thể nghiêm túc một chút không, nên làm gì thì về làm đó đi...
Đám người cố ý cản trở, không cho hắn xích lại một chút, chờ hắn nỗ lực tới gần, phong thư kia đã chuyển đi chỗ khác, sau đó lại một phe phí sức trắc trở.
- Con mẹ nó, tâm địa Lý Lão Ngưu thật con mẹ nó gian xảo, trên di thư hắn viết, nếu hắn khải hoàn trở về, ngay cả em vợ cũng muốn cưới... Ha ha, thực có lý tưởng nha, cái này là... Nga Hoàng Nữ cái gì đó đó... Ừm, cái này không có quan hệ gì với Nga Hoàng hay không Hoàng a...
- Cho ta xem một chút, ta xem một chút...
Một đám lớn đầu mà như trẻ con, tinh lực thịnh vượng dùng không hết, viết di thư vốn là chuyện trang nghiêm, những lúc này chướng khí mù mịt, tiếng cười khắp nơi.
Chỉ có những lão binh thân kinh bách chiến, hai mắt nặng nề nhìn đám tiểu tử vui cười tranh đến đấu đi, đáy mắt một mảnh thâm trầm.