- Vừa rồi lão phu đã nói rõ ràng, đúng là lão phu biết cách giải quyết. Thế nhưng ta không có sức để làm như vậy.
Lan Vô Tâm nói:
- Tại sao lại như vậy? Lấy tu vi của Vân lão, coi như đúng trong tổ chức thiên hạ đệ nhất Tứ Quý lâu cũng đứng hàng kiệt xuất, so với thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy cũng không kém bao nhiêu a.
Vân Dương cười khổ một tiếng:
- Người quá coi trọng ta rồi. Nếu trước kia vẫn còn ở đỉnh phong, có lẽ có thể quần nhau với Lăng Tiêu Túy một hai trăm chiêu mới bại. Thế nhưng tu vi hiện nay của ta... Đứng trong cái Tứ Quý lâu khủng bố kia, chỉ sợ ngay cả mười vị trí đầu cũng đứng không nổi.
Lan Vô Tâm tha thiết hỏi:
- Là vì bị thương thế của ngài ảnh hưởng?
Vân Dương thở dài:
- Nếu không phải thương thế kia đã đến mức nguy hiểm, phải dùng tới bí pháp áp chế... Ta đã không đến cái hồng trần, tăng thêm phiền não này. Quả là người không muốn nhiễm hồng trần, thế nhưng hồng trần cứ quấn người, haiz...
Lan Vô Tâm nói:
- Tựa như lời Vân lão vừa nói, chỉ cần người còn lại một hơi, liền tuyệt không có bệnh nào không giải quyết được. Mọi thứ luôn có cách giải quyết, Y Tiên gia tộc Tôn gia chủ ngày mai sẽ đến, dưới tay hắn, còn chưa có bệnh nào không trị nổi.
Vân Dương hừ một tiếng:
- Để hắn trực tiếp đi trị cho tên thích khách kia không phải càng tiện lợi sao?
Lan Vô Tâm đỏ mặt:
- Hắn còn không chữa được thần hồn phá toái...
Vân Dương cười hắc hắc.
Lan Vô Tâm bị cao nhân nào đó cười đến đỏ bừng khuôn mặt, đứng trước vị tiền bối mấy trăm tuổi này, Lan Vô Tâm cũng không cảm thấy mình thất thố lắm, dù sao tuổi tác của người ta cũng lớn hơn bản thân hắn tới bảy tám lần a...
- Xin hỏi thương thế của Vân lão, cần gì mới có thể chữa được?
Lan Vô Tâm khiêm tốn hỏi.
- Thương thế của ta...
Trong mắt Vân Dương hiện vẻ tang thương, chuyện cũ nhớ lại mà kinh:
- Sau trận đại chiến năm đó... Thương thế đó liền theo ta... Chỉ có thể ẩn cư sơn lâm, mượn địa mạch cùng sinh linh chi khí của cây cỏ Huyền thú mà duy trì sinh mệnh. Cho đến nay đã hơn ba trăm năm...
- Trong hơn ba trăm năm này, mỗi qua một giáp, ta liền cần vận dụng bí pháp huyết mạch gia truyền, niết bàn trùng sinh một lần... Để cho mình trở lại thời kỳ thiếu niên, từ từ sinh trưởng... Nhưng Niết Bàn Chi Thuật cũng có hạn chế, mỗi lần sử dụng đều phải hao tổn một giai vị... Cho tới bây giờ, đã trải qua năm lần... Nói cách khác, tu vi của ta hiện tại, cũng chỉ có không đến một thành thực lực của năm đó!
Vân Dương thổn thức:
- Bây giờ, cho dù ta biết rõ chỉ cần ta xuất thủ, có thể giúp các ngươi thu được càng nhiều tin tức, nhưng...
Hắn nhẹ nhàng thở dài:
- Lại thực là hữu tâm vô lực, chỉ có than thở vô ích.
Lan Vô Tâm nhất thời có chút thất lạc, hắn từng nghĩ Vân Dương làm vậy là có yêu cầu, tận lực đề cao giá trị bản thân, cũng chính là cái gọi là nâng giá rồi bán, không ngờ chân tướng lại là như vậy, không phải người ta không muốn giúp, mà là lòng có dư lực lại không đủ, có thể làm gì?!
Vân Dương mệt mỏi nói:
- Biện pháp này cũng không phải chỉ có mình ta độc chiếm, mấy cao thủ đỉnh phong cùng thời với ta chắc chắn cũng biết. Trong thời đại hiện nay, người có thể bố trí Khống Linh trận này trừ Tứ Quý lâu ra căn bản không còn ai khác, mà đã bố trí trận pháp như vậy chắc chắn sẽ phải bố trí cao thủ tọa trấn, như vậy chỉ cần là người xuất thân từ thời đại kia, sẽ biết phải làm sao mới được, ai làm cũng giống nhau, cần gì phải ta tự mình xuất thủ.
Lan Vô Tâm cau mày nói:
- Thế a... Nhưng nếu bọn hắn có biện pháp, há có thể đợi đến bây giờ, sát tâm của Tứ Quý lâu đối với Cửu Tôn, thậm chí còn sâu hơn tứ quốc chúng ta...
Vân Dương hiền hòa nói:
- Đồ đần, bọn hắn không làm được, không phải còn có ta sao? Để bọn họ tới hỏi ta là được, ta không có sức hành động, nhưng đem bí thuật nói cho bọn hắn biết, chẳng lẽ còn không được?!
Lan Vô Tâm bừng tỉnh đại ngộ:
- Vân lão nói phải, vậy mà ta không nghĩ ra.
Kỳ thực cũng không phải là Lan Vô Tâm không nghĩ ra, mà vì bí pháp chữa trị thần hồn vô cùng quý giá, nếu không phải Vân Dương chủ động đề cập, hắn không dám mở miệng, để Vân Dương truyền thụ bí pháp cho người khác!
Vân Dương nói:
- Còn có một chuyện cần phải nói rõ, người Tứ Quý lâu tới đây phải có tu vi đủ cao, chí ít cũng phải tới Lục trọng thiên trở lên mới có thể đảm bảo thành công...
Nhìn Lan Vô Tâm mơ hồ, hiển nhiên hắn cũng chỉ biết Nhất trọng sơn Nhất trọng thiên, làm sao biết Cửu trọng thiên với Cửu trọng sơn lại khác nhau trời vực, không khỏi cười nói:
- Ngươi cứ nói vậy cho bọn hắn, bọn hắn sẽ biết phải làm sao.
...
Ban đêm.
Lan Vô Tâm dẫn theo một vị cao thủ Tứ Quý lâu tới thỉnh giáo, làm thế nào mới có thể khôi phục thần hồn đã hủy?
Vân Dương giảng giải một phen, vị cao thủ này nhíu mày chặt chẽ, hiển nhiên không thể lĩnh hội được:
- Sau khi thần hồn hủy diệt, hoàn toàn phá toái, làm sao có thể tụ lại? Mà trở lại như cũ? Nếu dựa theo phương pháp này, chẳng phải chúng ta còn phải bồi thêm một cái mạng? Hơn nữa còn chưa hẳn sẽ thành công?
Vân Dương cả giận nói:
- Rắm chó! Làm như vậy căn bản chính là vạn vô nhất thất, nào có chuyện bồi mệnh đi theo? Nếu phải bồi mệnh, thế ai khai sáng ra biện pháp này? Ngươi cứ việc làm đi, vạn sự có ta đảm đương!
Vị cao thủ Tứ Quý lâu suy nghĩ một hồi, gãi gãi đầu:
- Xin hỏi Vân lão, chờ đến sau khi thần hồn như tơ, Hối Lưu Chi Pháp này...
Vân Dương thở dài thật sâu:
- Cái này cũng muốn nói lại lần nữa sao?
Vị cao thủ Tứ Quý lâu đỏ bừng khuôn mặt:
- Còn xin chỉ giáo.
Vân Dương nhúng nhẹ ngón tay vào chén trà, vẽ một hình lên bàn:
- Ngươi xem, đây chính là người đã bị hủy diệt thần hồn? Loạn thành một bầy a. Ngươi xem, chỉ cần dựa vào Huyền khí, thần niệm tụ lại, sau đó cưỡng ép vuốt phẳng cùng một chỗ, chẳng phải liền có thể thu được đặc chất của thần niệm sao?
Vị cao thủ Tứ Quý lâu cái hiểu cái không, có điều vẫn gật đầu một cái.
Vân Dương nói:
- Thần niệm của mỗi người sẽ không giống nhau, mỗi người có một đặc chất riêng, ngươi hiểu không?
Liên tục gật đầu, cái này cũng không hiểu thì hắn đã không thể tu đến qua hôm nay?
- Ngươi căn cứ đặc chất này, vuốt phẳng từng tia, cái này không khó chứ?
Trừng mắt, có chút mộng.
Không khó chứ?
Sao lại không khó a?
- Ngươi căn cứ đặc chất để vuốt phẳng thần niệm ti, cái này hiểu chưa?
Gật đầu.
- Sau đó dùng những thần niệm ti này kết thành cầu tuyết, quả cầu tuyết hiểu không?
Trừng mắt, ngơ ngác.
Vân Dương thở dài thật sâu. Tựa như muốn bão nổi, nhưng nghĩ một chút lại cưỡng ép nhịn xuống:
- Ngươi làm như vậy... Thế... Thế này... Nghịch chuyển thần hồn, trên dưới trái phải khép lại, như vậy, tiếp đó dùng Thanh Tâm Quyết... Sau đó... Sau đó... Hiểu chưa?
Vị cao thủ Tứ Quý lâu tiếp tục mộng bức:
- ... Chưa...
Chính hắn cũng thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Rõ ràng, mỗi một câu của đối phương hắn đều hiểu, thế nhưng ghép lại thì cái gì cũng không hiểu. Thực sự quá mất mặt...
Đối phương đã tận tình chỉ dạy hai lần. Thế nhưng... Không được là không được, không hiểu chính là không hiểu a.
Nghe thì hoàn toàn có thể thực hiện, thế những... Hắn lại không thao tác được... Cái này thực sự không phải phức tạp bình thường.
Vân Dương vô lực xụ mặt:
- Cái này là truyền thừa Thượng Cổ, Tứ Quý lâu các ngươi hẳn là cũng có ghi chép a. Bí pháp này cũng không quá phức tạp... Nếu không ngươi trở về học thêm?
Vị cao thủ Tứ Quý lâu đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Thực sự tại hạ không nhớ là có ghi chép... Còn xin Vân lão... Khụ khụ...
- Được rồi, ta nói lại lần nữa.
Vân Dương thở dài, vạn bất đắc dĩ bắt đầu giải giải từ đầu. Lần này vị cao thủ Tứ Quý lâu càng thêm nghiêm túc, lỗ tai nghểnh cao, hết sức chăm chú.
Nhưng... Nghe xong vẫn không hiểu.
Nhìn vị Vân lão này đờ đẫn ngồi uống trà, cao thủ Tứ Quý lâu cảm thấy xấu hổ muốn nhảy lầu. Dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vân Dương, hi vọng đối phương nói lại một lần.
Quá mẹ nó khó khăn...
- Được rồi... Aiz...
Vân Dương thở dài một tiếng, suýt nữa đem ruột gan hút vào trong một cái hít thở.
Một bên, ánh mắt đám người Lan Vô Tâm nhìn vị cao thủ này đều có chút thay đổi.
Ngươi mẹ nó bị ngu sao?
Đã nói đi nói lại năm lần! Coi như chắt nhỏ ba tuổi của ta, dạy thứ gì năm lần cũng sẽ... Thế mà người còn trừng mắt ngơ ngác, cứ dạy xong là yêu cầu dạy lại... Với trí thông minh đó của ngươi, thế nào mà có thể luyện được đến hôm nay?
Vân Dương lộ vẻ cố đè lửa giận, lồng ngực chập trùng, dùng sức hít một hơi, kiềm nén tinh thần, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng lại một lần, thấy con hàng này vẫn có vẻ ngơ ngơ, rốt cục giận tím mặt, chỉ mũi hét lớn:
- Ngươi con mẹ nó bị lừa đá hả? Hay là lúc ngươi ra đời bị mẹ người ném xuống đất? Mẹ nó, ngươi nói xem, trên đời này còn có kẻ nào ngu ngốc hơn ngươi không?! Chẳng lẽ ngươi đang muốn đùa giỡn lão phu?!
Đứng dậy, tức giận ném lại một câu:
- Gỗ mục không thể điêu khắc!
Nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
Vị cao thủ Tứ Quý lâu vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không còn gì để nói.
Đưa tay lau nước bọt đầy mặt, cơ hồ muốn bóp chết đối phương!
Lão hỗn đản kia quá bắt nạt người ta a!
Ngươi đã quên quy tắc nắm đấm trong tu giả rồi sao? Coi như trước kia người rất trâu bò, thế nhưng hiện tại không còn được vậy nữa, chỉ còn tu vi Thiên cảnh sơ giai, dám ngông cuồng trước mặt lão tử? Có tin lão tử làm chết lão già nhà ngươi không?!
Chỉ là cao thủ kia cũng chỉ dám oán thầm, cho dù hắn tự cao tu vi hơn đối phương, nhưng cuối cùng vẫn biết, lão gia hỏa trước mắt chỉ sợ chính là nhất thế Tửu Thần Phượng Huyền Ca.
Mà toàn bộ Tứ Quý lâu, cũng chỉ có một mình Niên tiên sinh mới được nhìn qua hắn.
Người này, không chỉ trên giang hồ, mà ngay cả trong thế gian đều có uy vọng vô thượng, thậm chí còn đứng trên thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy, hắn nào dám chân chính đắc tội? Nhất là trước khi chưa lĩnh ngộ được bí pháp của người ta...
Người ta đã giảng tới năm lần... Đổi lại là hắn chỉ sợ còn không có kiên nhẫn như vậy.
Đều là do hắn a, chỉ có thể trách hắn quá đần. Năm lần, năm lần thì còn muốn người ta thế nào? Cho dù không cam tâm, nhưng cũng chỉ nó thể nắm mũi chịu đựng.
- Ai...
Lan Vô Tâm cũng thở dài một hơi. Thực sự không rõ, con hàng này sao lại có thể không hiểu? Đến lão phu đều hiểu, thế mà ngươi lại không hiểu? Nếu như lão phu có tu vi như người, cũng có thể làm việc... Vị cao thủ Tứ Quý lâu này liệu có phải là tên ngốc hay không?