Ta Là Chí Tôn

Chương 385: Giăng lưới lớn chờ Cá đến

Vân Dương thực thi chính sách cây gây và củ cà rốt, có thể nói tinh diệu đến cực điểm, hai đại gia hỏa đều trở nên ngoan ngoãn.

Khẩu phục, tâm cũng phục!

Triệt để quỳ dưới chân Vân Dương!

- Sau này phải nghe ta chỉ huy, rõ chưa?

Vân Dương ân cần dạy bảo.

Một gấu một rắn liên tục gật đầu, bộ dạng tiểu đệ được lột tả một cách thuần thục.

- Chỉ cần các ngươi nghe lời, sau này sẽ còn có đồ tốt để ăn, rõ chưa?

Bốn mắt của một gấu một rắn đều như biến thành dạ minh châu tự phát sáng, lại lần nữa liên tục gật đầu, trong miệng gấu miệng rắn nước dãi chảy thành dòng, tích táp...

Mức độ này, quả thực là ví dụ minh họa điển hình nhất cho câu thèm nhỏ dãi, thậm chí còn hơn!

Đối với hai bọn nó mà nói, chỉ cần ngẫu nhiên thu được thứ kia, như vậy dù muốn chúng làm gì cũng được!

Coi như bán mình cũng không phải chuyện lớn!

Thậm chí mỗi ngày chịu một trận đánh cũng đáng!

Vân Dương cũng không biết, trong lòng một gấu một rắn này đột nhiên đồng thời sinh ra một đự định nhất trí, nghiêng mắt nhìn đối phương, trong lòng thầm nhủ, con hàng này liệu có phải đối thủ cạnh tranh của ta không a? Cách rừng này ngoài ta và nó, cũng không còn đối thủ cạnh tranh nào a?!

- Được rồi, hiện tại các ngươi ai về nhà nấy, tiếp tục làm đại vương của mình đi.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Nhớ kỹ phải nghe lời. Lúc cần các ngươi làm việc, không cho phép các ngươi ngang ngạnh, không cho phép chạy trốn, không cho phép...

Nói liền mười điều không cho phép, một gấu một rắn khúm núm gật đầu, duy trì hình thể mini bỏ túi, hung hăng cúi đầu khom lưng, nửa ngày mới phân nhau rời đi.

Vân Dương giải quyết xong hai đại Huyền thú Vương giả, trực tiếp bắt đầu kế hoạch tiếp theo, đầu tiên chính là... Làm một chỗ ở lại!

Bề ngoài nhất định phải cải biến, dù sao bộ dạng của hắn quá mức xuất chúng, nhất định phải có cải biết tương đương!

Có điều chuyện này với Vân Dương cũng không phải là chuyện khó, trước sau chỉ mất nửa khắc đồng hồ, Vân Dương đã biến bản thân thành một vị cư nhân ẩn sĩ, một vị ẩn sĩ ẩn cư vô số năm.

Nhìn qua không biết bao tuổi, tướng mạo cũng không đẹp cũng không xấu, dáng người cũng không cao lắm, chỉ tầm 1m75, đại khái vừa phải không lùn, chỉ có con mắt là dị thường trong trẻo, tựa như đứa trẻ mới sinh.

Giày dưới chân cũng đổi thành một đôi giày da thú, chỉ có quần áo trên người là giữ nguyên bộ, có điều cũng có chút thay đổi, trở nên tương đối cũ nát một chút.

Có điều, thứ cải biến lớn nhất, vẫn là một loại khí tức rừng rậm.

Hai tiếng ầm ầm vang lên, trên vách núi bỗng xuất hiện một hang động lớn, trong đó lại đánh thêm một lối rẽ, thoáng bố trí một phen, tạo thành một gian phòng ngủ. Nghĩ nghĩ một chút, lại cắt thêm một mảnh đá làm cửa.

Bên ngoài đặt một chút da lông Huyền thú, các ngõ ngách sơn động thì dùng lửa đốt một vòng, làm bộ như quanh năm suốt tháng bị dầu khói hun cháy.

Sau đó một cỗ nước lũ bị hắn phóng ra rầm rầm.

Ừm, sơn động này liền biến thành như kiểu đã từng có lũ lụt cọ qua...

Cứ vậy sau nửa canh giờ, một cái sơn động cổ kính như được cư ngụ hàng chục hàng trăm năm được tạo ra.

Vân Dương hóa thân thành phòng tướng, lại ra ngoài một vòng, lúc trở lại trên tay cầm vô số lông chim, thủy hỏa tưởng hợp, hơi nước bốc lên, vô số lông vũ lập tức trở nên sạch sẽ, trải một cái giường, hai cái chặn nệm tùy ý ném lên.

Đến tận đây, công trình an nghỉ toàn diện hoàn thành.

Vân Dương dứt khoát ngủ say một giấc, cảm thụ hoàn cảnh, thật sự rất thoải mái.

Thần niệm trải rộng rừng rậm.

Thông qua thần niệm cảm giác, Vân Dương biết tối nay có tới mấy ngàn người tiến vào rừng rậm, mặc dù chỉ lượn lờ ở vòng ngoài, nhưng con số này đã thực sự rất lớn.

Diện tích phiến rừng rậm này cũng rất rộng lớn, Vân Dương phán đoán, cho dù có mấy vạn người tiến vào, chỉ cần không phải nhóm người có hẹn sẵn, e là dù cùng đi một hướng, cũng chưa chắc đã có thể gặp nhau.

Một đêm này, có trên trăm top người xuất hiện, cộng lại mấy ngàn người, có người đi, có người chết, có người còn đang làm việc.

Vân Dương cũng không quá chú ý, bởi người mà hắn muốn chờ, không phải mấy người này.

Hiện tại, hắn cũng không còn lo lắng như mới lúc đầu xuất phát, thậm chí có thể nói không chút gấp gáp!

Đối phương đã bố trí thiên la địa võng nhằm vào Cửu Tôn như thế, như vậy mồi nhử là Lão Độc Cô tuyệt sẽ không có chuyện gì!

Sau khi xác nhận điểm này, Vân Dương đã có thể ung dung làm việc, hoàn thiện càng nhiều công tác chuẩn bị!

Phiến rừng rậm này, ngoại trừ kẻ săn Huyền thú, thương nhân, đội săn... Còn có người thí luyện, cá nhân thí luyện, tông môn thí luyện, và cả... Các thiếu gia quan tộc dã ngoại du lịch đi săn!

Đối với chuyện này, Vân Dương đã sớm thăm dò rõ ràng, cũng sắp đặt bố cục nhằm vào chuyện ấy!

Thu phục hai đại Huyền thú, chính là bước đầu tiêu, nếu như trong rùng rậm này không có Huyền thú như vậy, Vân Dương hắn cũng sẽ đi tìm Huyền thú cao giai khác.

Vân Dương chờ chính là một cơ hội.

Đối với việc chờ cơ hội, sáng tạo cơ hội, nếu Vân Tôn tự nói là thiên hạ đệ nhị, nhưng vậy tuyệt không có người nào dám tự tin tự xưng thiên hạ đệ nhất.

Vì bảo mật, thậm chí Vân Dương không đụng tới Thôn Thiên báo.

Điều hắn muốn làm hiện tại, chính là chờ một đám thế lực tương đối lớn, tương đối có tiền đồ, có bối cảnh... Sau đó chờ một nhân duyên nào đó, áp dụng kế hoạch tiếp theo của hắn.

Vân Dương không quan tâm người này sẽ là ai, quân chính đều được, thậm chí là thế gia đại tộc cũng có thể.

Những cái đó đối với Vân Dương không quan trọng, cũng không có nhiều ý nghĩa. Nhưng chỉ cần người như vậy xuất hiện, Vân Dương ắt có niềm tin mượn thế lực đối phương, trà trộn vào Tử Long thành, thậm chí mượn thế lực của đối phương để hoàn thành rất nhiều chuyện!

- Sớm biết có ngày hôm nay, nên làm mấy tấm chứng minh của các nước mới đúng, kém nhất cũng phải để Thủy Vô Âm khởi động nhân viên nằm vùng tiếp ứng. Lại để đến mức bây giờ không chút chuẩn bị, toàn bằng tùy cơ ứng biến, tình tiết không thể khống chế thực sự quá lớn.

Vân Dương thầm thở dài, quyết định sau việc này nhất định phải xử lý.

Kỳ thực cũng không thể trách Vân Dương không có chuẩn bị, mà là... Cửu Tôn hóa thân thiên biến vạn hóa, cơ hồ có thể đối ứng với bất kể loạn cục, nào cần mấy thứ tục vật như chứng minh các kiểu?

Nhưng lần này gặp phải Khống Linh trận, Vân Dương hoàn toàn câm nín đến cực điểm.

...

Rừng rậm đột nhiên xuất hiện âm thanh ngựa hí, ồn ào ngoài ý liệu.

Đại đội nhân mã săn thú tiến vào khu vực ngoại bộ.

Mà Vân Dương lại thầm nở nụ cười nhẹ, có thể tạo được đội ngũ có động tĩnh lớn như vậy, không phải lúc nào cũng có.

- Đến lúc hành động!

...

- Lan thiếu, chúng ta không thể tiếp tục vào sâu bên trong a, đi tiếp vài trăm dặm sẽ bước vào khu vực của cửu phẩm Huyền thú, chúng ta cứ ở ngoài này tìm tung tích Huyền thú đi thôi!

Một người áo đen kính cẩn nói.

- Im miệng!

Một thiếu niên khác sầm mặt lại:

- Có đi vào hay không không phải ngươi quyết định, Lan thiếu tự có tính toán. Chúng ta nghe theo là được.

Người lên tiếng rõ ràng là một gia hỏa quen vuốt mông ngựa.

Người cầm đầu đoàn người là một thanh niên dáng người thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn. Trên mặt thiếu niên này tự nhiên mà mang theo một cỗ ý vị hất hàm sai khiến, có chút mỉm cười, biểu hiện vô cùng trầm ổn.

Tiếp đó, còn có âm thanh nữ tử líu ríu nói chuyện.

- Hoàn cảnh nơi này cũng thực không tồi, có điều hơi khó đi.

- Bạch tỷ tỷ nói đúng, rõ ràng có nhiều người phụ trách mở đường như vậy, thế mà vẫn để áo choàng của ta bị rách, đám người này thượng vàng hạ cám đều có a...

- Chất lượng thu hoạch hôm nay dù hơi chút bình thường...

Một thiếu nữ áo lam nhàn nhạt nói:

- Nhưng số lượng tổng thể lại không ít, nếu không còn chuyện gì nữa, hay là chúng ta trở về thôi.

Thiếu nữ áo lam này mặc dù có vẻ không màng danh lợi. Nhưng lời nói của nàng dường như còn mang theo dụng ý khác.

Một thiếu nữ nghe vậy ngắt lời:

- Nào có thể dừng lại sớm như vậy, chúng ta còn chưa gặp được Yên Vân Tùng Thử mà Tứ tỷ tỷ muốn a? Bây giờ trở về, không biết bao giờ mới được đi ra, hiện tại tình hình đang rất gấp gáp, chúng ta vất vả mãi mới được ra ngoài một lần a!

Thiếu nữ nói như vậy, mấy tên thiếu niên đồng thời biến sắc.

Mặt mũi a, dù mấy tên thiếu niên muốn về, nhưng vô luận thế nào cũng không thể nói ra ngoài.

Dù sao đang đứng trước một đám nữ tử, sao có thể thừa nhận sợ hãi?!

Đây là chuyện mà tuyệt đại đa số thiếu niên tuổi dậy thì tuyệt đối không làm được!

Thiếu niên áo gấm đi đầu mỉm cười:

- Sắc trời còn sớm, chúng ta cũng mới ra ngoài được ba ngày, lúc này thu đội ta nghĩ mọi người cũng thực sự có chút không cam lòng. Hơn nữa chúng ta có tới hai trăm người, trong đó lại không thiếu cao thủ. Gióng chống khua chiêng mà đến, lúc về chỉ mang theo được mấy đầu Huyền thú tam phẩm, há không phải sẽ bị người khác chê cười?

Một thiếu niên khác cười ha ha:

- Lan thiếu chí lý, lần trước mấy tên khốn kia thu được mấy con Huyền thú ngũ phẩm, kém chút liền muốn khoa trương tận trời! Nếu bây giờ chúng ta trở về như thế, e là sẽ bị đám người đó đàm tiếu đến chết. Kỳ thực ta thì không sao, nhưng Lan thiếu...

Người cầm đầu Lan thiếu mỉm cười nói:

- Ta mất mặt chút cũng không sao, chỉ là Yên Vân Tùng Thử mà Vân Yên cô nương muốn còn chưa bắt được, chuyện này thực sự không thể tha thứ.

Thiếu nữ áo lam mỉm cười:

- Yên Vân Tùng Thử thì có đáng là gì, chỉ cần mọi người an toàn, tin rằng sau thời gian này, chúng ta còn rất nhiều thời gian.

Một thiếu nữ khác quệt miệng nói:

- Yên Vân Tùng Thử nào dễ bắt được như vậy? Nếu dễ lấy được, Vân Yên tỷ tỷ cũng không phải chờ nó bao năm nay a... Yên Vân Tùng Thử với Vân Yên tỷ có cái tên hợp nhau như thế, tựa như trời xứng một đôi. Chúng ta thừa hứng mà đến, há có thể chưa tận hứng đã đi, tiếp tục tiến về phía trước đi thôi.

- Được!

Năm sáu thiếu niên đồng thời đáp ứng một tiếng, tròng mắt không ngừng quét tới quét lui trên người mấy thiếu nữ.

- Xem kìa, là Yên Vân Tùng Thử!

Một thiếu nữ quát to.

Chỉ thấy một con vật xinh sắn nhảy nhót giữa phiến lá rậm rạp, hoảng hốt chạy bừa.

Thiếu nữ áo lam mừng rỡ nhìn qua!