Đông Thiên Lãnh chấn động một cái, nhớ kỹ cái tên này:
- Lão đại yên tâm, dù tiểu đệ có phải xuống tận Địa Ngục, cũng phải tìm một gốc cho Lão đại.
- Ừm!
Vân Dương vừa chắp tay, cao giọng nói:
- Bốn vị huynh đệ, các vị bằng hữu, hôm nay đến lúc chia tay, dù xa cách chân trời góc bể, cũng không quên mấy ngày này. Đường giang hồ khó đi, núi cao sông dài, các vị bảo trọng, sau này gặp lại!
- Vân công tử bảo trọng!
- Lão đại bảo trọng!
Bốn người Đông Thiên Lãnh sánh vai rời đi, vừa bước qua đại mộn Vân phủ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Dương vẫn một thân tử bào, đứng thẳng trong tuyết, tựa như một bức tranh phong cảnh tuyệt thế.
Bốn người đồng thời cảm thấy có chút gì đó chua chua, nước mắt kém chút liền tuôn ra.
- Lão đại bảo trọng a...
Thanh âm của bốn người, xen lẫn tiếng nghẹn ngào.
Vân Dương nhẹ nhàng phất tay, trong ánh mắt mang theo vẻ chúc phúc, trong lòng lặng lẽ nói: “Bốn người các ngươi, cũng bảo trọng, sau này... Có duyên sẽ gặp lại.”
...
Nhân thủ cuối cùng của tứ đại gia tộc cũng đã đi.
Lôi Động Thiên chắp tay sau lưng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Vân Dương, từ xa nhìn đám người rời đi, nhàn nhạt nói:
- Vì sao không để bọn họ ở lại? Sao lại để bọn họ đi?
Vân Dương nhất thời im lặng, nửa ngày mới cười cười, nhưng cũng không mở miệng giải thích.
Lôi Động Thiên nói:
- Nhưng người này dù có tu vi không cao, nhưng cũng có thể coi là một cỗ chiến lực, hơn nữa còn có ưu thế nhân sói, đến lúc quan trọng, cũng có thể dùng làm kế nghi binh, cũng có thể phát huy được tác dụng quan trọng.
Vân Dương nói khẽ:
- Nếu để bọn hắn ở lại, một trăm ba lăm người bọn hắn, chỉ sợ cuối cùng không một ai có thể sống sót.
Lôi Động Thiên nói:
- Ngươi thực sự vì như thế sao?
Vân Dương im lặng gật đầu:
- Nếu mức độ giúp ích có hạn, cần gì phải để bọn hắn chịu chết, hơn nữa càng lộ nhiều sơ hở!
Lôi Động Thiên trầm mặc một chút.
Hắn sao có thể không hiểu Vân Dương đang nói lảng tránh, nhưng cũng đồng thời cảm thấy, chính vì Vân Dương có tình nghĩa tới tứ đại công tử, mà không muốn tứ đại gia tộc chết cả ở trận chiến này, nếu không, vô luận tứ đại công tử có thể an toàn qua được không, bọn hắn cũng không thể đối mặt với sự truy cứu từ gia tộc!
Vân Dương nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, quay đầu nhìn Lôi Động Thiên, nghiêm túc nói:
- Lôi huynh, nếu ngươi là bọn hắn, ta cũng sẽ nhanh chóng đưa ngươi rời đi!
Lôi Động Thiên lập tức cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Ta hiểu!
Vân Dương nói:
- Coi như đến mức hiện tại, ta cũng hy vọng... Lôi huynh ngươi có thể rời đi, trở lại gia tộc, tránh đối đầu với Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên nhất thời cảm thấy tâm khảm dậy sóng, cảm xúc mênh mông nói:
- Huynh đệ tốt! Thế nhưng ta sẽ không đi!
Hắn quay đầu, nhìn Vân Dương:
- Thực sự mà nói, là ta kéo ngươi vào vũng nước đục này, thực sự có lỗi, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định bảo hộ ngươi chu toàn! Cùng lắm thì huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử!
Lời này, Lôi Động Thiên nói bằng tình cảm chân chính, xuất phát từ tận phế phủ, không một chút hư giả!
- Lôi huynh!
Vân Dương cảm động, có chút run run.
- Vân huynh đệ!
Lôi Động Thiên cảm động, có chút nghẹn ngào.
Trong phòng.
Lão Mục đứng bên cửa sổ, nhìn hai người đứng dưới trời tuyết, trong lòng bùi ngùi mãi thôi: trong thế gian này, còn có thể có tình cảm huynh đệ chân tình tha thiết như vậy, thực sự quá hiếm có. Thiếu chủ lần này ra ngoài gặp được Vân Dương này, bất kể là tu vi, luyện công, hay là tình hữu nghị... Đều đáng giá!
Bạch Y Tuyết đứng bên cửa sổ, nhìn hai người đứng dưới trời tuyết, trong lòng bùi ngùi mãi thôi: công tử nhà ta thực sự là kỳ tài ngút trời! Thực sự là truyền kỳ giới lừa đảo! Tuyên cổ vô song cũng không phải là nói ngoa! Khoáng cổ tuyệt kim đào hố chôn người! Vô tiền khoáng hậu lừa đảo hiếm thấy!
...
- Lôi huynh, huynh đệ thực sự có một chuyện cần nhờ ngươi giúp đỡ!
- Chuyện gì? Nói a, chỉ cần ta làm được, tuyệt không hai lời!
- Ừm, ta thấy đại chiến chuẩn bị giáng lâm, mà chỗ ta, đan dược cùng thuốc trị thương...
Vân Dương có chút khó mở miệng:
- Mong rằng Lôi huynh giúp đỡ một chút, phòng ngừa chu đáo.
- Chuyện này đương nhiên!
Lôi Động Thiên hào sảng cười to:
- Nói đến chuyện này cũng là vi huynh sao, sao lại có thể để huynh đệ mở miệng, nên phạt nên phạt, đây đây đây.
Ngón tay hắn lướt một vòng trên nhẫn:
- Ba mươi phần, có đủ hay không?
Vân Dương nói:
- Nếu như có thể có nhiều hơn thì càng tốt, thực lực mấy người dưới tay ta mặc dù chưa đạt đến thượng thừa, nhưng độ trung thành lại không có gì lo lắng, có thêm một phần tiền vốn bảo mệnh, tin rằng càng thêm có ích với trận chiến này.
Lôi Động Thiên cười ha ha:
- Vậy thì cho ngươi một trăm phần. Ở đây có mười bình đan dược trị nội thương, còn đây là mười bình đan dược trị ngoại thương. Mỗi bình có mười viên. Còn đây là một trăm phần thuốc trị thương đặc biệt, đây là một trăm phần thuốc trị thương xương cốt gân mạch...
- Thật cảm ơn!
Vân Dương cảm kích.
- Huynh đệ vì ta mà phải thân hãm nguy cảnh, chỉ một chút thuốc trị thương, không cần cần cảm ơn!
Lôi Động Thiên rất cảm khái.
Vân Dương thu lại số thuốc trị thương, lo lắng nói:
- Lôi huynh đưa nhiều thuốc trị thương như vậy cho ta, vậy bản thân Lôi huynh thì phải làm sao? Không phải tiểu đệ không tin Lôi huynh, nhưng thực sự đao thương không có mắt...
Lôi Động Thiên trấn an:
- Yên tâm, ta còn hai mươi phần, đủ để sử dụng.
Lập tức lại ngạo nghễ:
- Chỉ bằng bọn hắn cũng muốn làm ta bị thương? Nào có dễ dãi như vậy... Ha ha...
- Vậy ta yên tâm.
Vân Dương ân tâm nói.
Trong phòng.
Khuôn mặt Bạch Y Tuyết khổ cực vặn vẹo đến cực điểm.
Người ta mới có một trăm hai mươi phần thuốc, thế mà Vân Dương ngươi lại lừa đi tới một trăm phần... Cái này đã không còn dùng từ hào phóng để hình dung được nữa, đó phải là tuyệt đại đa số đều cho Vân Dương, bản thân chỉ lưu lại một chút đủ dùng.
Bạch Y Tuyết tuyệt đối tin tưởng: nếu hiện tại Vân Dương đem Lôi Động Thiên đi bán, Lôi Động Thiên tuyệt đối sẽ vui vẻ giúp đỡ nâng giá, giúp đỡ kiểm tiền!
Cái này, tuyệt không thể nghi ngờ!
- Lôi huynh!
- Huynh đệ có chuyện gì cứ nói, giữa chúng ta cần gì phải che che lấp lấp, thống khoái nói đi.
- Ừm ừm... Như thế này, về mặt tu luyện, tiểu đệ có nhiều chỗ không hiểu, huynh lại là đại hành gia, không biết...
- Nói, có gì không hiểu cứ nói, vi huynh giải thích cho ngươi! Ha ha, trong chuyện này, nói không khoa chương, vi huynh đúng thực là đại hành gia, so với huynh đệ ngươi hiểu biết hơn nhiều, cái thứ như tu hành này, tuyệt không thể có một chút hư ảo...
...
Một hồi lâu sau.
- Lôi huynh.
- Huynh đệ nói đi!
- Ừm, hôm qua tiểu đệ đã dùng ba khỏa Chu Quả, tự cảm thấy thu hoạch rất nhiều, nhưng vẫn luôn cảm thấy dược lực kia có chút khó thu về sử dụng, đại khái cũng cần phải có quá trình luyện hóa, nếu Lôi huynh có thời gian... Có thể giúp tiểu đệ rèn luyện một chút? Gia tốc hấp thu dược lực...
Thời gian thiếu thốn, Vân Dương căn cứ nguyên tắc có thể chiếm tiện nghi thì phải tranh thủ chiếm, không ngừng đưa ra yêu cầu.
- Ha ha ha, việc này đúng là ta không để ý tới, đây vốn là chuyện mà ta nên làm. Ngươi càng sớm hấp thu dược lực, liền càng thêm một phần tiền vốn bảo mệnh! Cứ vậy đi, vi huynh giúp ngươi bồi luyện một chút. Yên tâm yên tâm, huynh đệ ngươi hoàn toàn không cần lo lắng cảnh giới bất ổn, vi huynh sẽ khống chế cường độ chính xác nhất, quá trình này sẽ áp súc trong một ngày rưỡi, chỉ cần tâm cảnh của huynh đệ ngươi chịu được, ta có thể giúp huynh đệ ngươi củng cố vững chắc tu vi, đem trăm năm tu vi kia đều dung nhập cho ngươi!
- Vậy, quá tốt rồi!
Một ngày rưỡi sau đó, Lôi Động Thiên cùng Vân Dương đều ở cùng một chỗ, hoặc là luận bàn, hoặc là rèn luyện, cơ hồ so với huynh đệ sinh đôi còn thân thiết hơn!
Lôi Động Thiên nghiêm túc thực hành lời mình đã nói, khống chế cường độ rèn luyện, đúng một ngày rưỡi, không nhiều không ít. Từ đầu đến cuối đều không chế trong khả năng tiếp nhận của Vân Dương, không ngừng rèn luyện...
- Huynh đệ ngươi đúng là thiên tài! Ta áp chế tu vi hơn ngươi Nhất trọng, thế mà còn không thể hoàn toàn ngăn chặn ngươi. Ừm, để ta tăng thêm nửa trọng xem sao.
- Nhất trọng rưỡi mà còn không tới cực hạn của ngươi, Vân huynh đệ, ngươi ngươi, chiến lực của ngươi thực sự vô cùng ghê gớm a...
- Hai trọng rưỡi... Tê! Huynh đệ, ý thức chiến đấu của ngươi, vi huynh mới nhìn thấy lần đầu! Trọn vẹn Tam trọng, mới có thể đạt đến cực hạn của ngươi!
- Chỉ riêng về ý thức chiến đấu, Vân huynh đệ ngươi... Trong thế hệ trẻ mà ta thấy, ngươi tuyệt đối xứng đáng ngồi lên vương tọa!
- Lôi huynh quá khen... Tiểu đệ cảm thấy xấu hổ.
- Vẫn là câu nói kia, tu hành không thể hoa chương giả bộ, đúng là đúng, sai là sai, không có nửa phần khuếch đại!
Giọng Lôi Động Thiên rất trịnh trọng.
Vân Dương thở dài:
- Đáng tiếc thể chất của tiểu đệ quá mức hỗn tạp... Mặc dù cố gắn thế nào đi nữa, nhưng đứng trước thiên tài chân chính, vẫn phải tự ti mặc cảm. Mà như ta, chỉ có thể khiến người ta đố kỵ, làm không tốt, còn có thể dẫn tới họa sát thân.
Ban đầu Lôi Động Thiên còn mấy phần cố kỵ, nhưng nghe Vân Dương nói vậy, Lôi Động Thiên lại cảm thấy bản thân bụng dạ hẹp hòi, thấy Vân Dương khó chịu mà không kìm lòng được:
- Huynh đệ chớ có nản trí, nhân định thắng thiên, chỉ cần có cố gắng, không có chuyện gì là không làm được, cần cù bù kém cỏi, tu hành chí lý!
Vân Dương vẫn than thở.
Lôi Động Thiên tiếp tục động viên:
- Đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui, tới tới tới, vi huynh bồi luyện cho ngươi! Đến, cố gắng đứng lên! Trong mắt ta, Vân hiền đệ chính là thiên tài số một, không phải thứ hèn nhát chán ngán thất vọng!
- Dù sức lực đã đến mép sụp đổ, nhưng nhất định phải tiếp tục kiên trì! Tiếp tục, chịu đựng! Kiên trì!