Vân Dương tỉ mỉ dọn dẹp băng tuyết trên mộ, sau đó khoanh chân ngồi tại chỗ.
- Trong thời gian này, ta đã nghĩ rất nhiều, rất lâu...
- Đến cùng có phải Nguyệt tỷ giả chết mai danh, ve sầu thoát xác? Trước khi đi lại cho ta nhiều đồ tốt như vậy... Nguyệt tỷ, đến phút cuối cùng, sao lại phải dụng tâm lương khổ như vậy?
- Ta thực sự không tin, Nguyệt tỷ người lại cứ đi như vậy.
- Mấy bữa nay, ta vẫn luôn nghĩ, điểm đáng ngờ ngày càng thêm nhiều. Cho nên... Nguyệt tỷ, kỳ thực ngươi vẫn không chết đúng không?!
- Ngũ ca, chuyện này ngươi có biết không?
- Có điều, bất kể thế nào, cuối cùng ta cũng đã có thể yên tâm, trong thời gian này, trái tim ta như treo thêm quả tạ, cho dù biết rõ lo lắng vô ích, nhưng vẫn không gỡ xuống được.
- Chỉ là, có lẽ không lâu nữa, tòa Vân phủ này sẽ không thể tiếp tục tồn tại...
- Tiểu Cửu cần mở ra một con đường khác...
Vân Dương đắng chát nói:
- Mênh mông Cửu Tôn, lừng lẫy thiên hạ! Ngũ ca, ngươi biết không, ta vẫn luôn có một cảm giác, các ngươi không chết... Vẫn đang ở một nơi nào đó nhìn ta... Nhưng sao các ngươi lại nhẫn tâm như thế, để mặc ta lẻ loi hiu quạnh, khổ khổ chống đỡ...
- Kỳ thực ta vô cùng hy vọng, các ngươi thực sự làm thế, thực sự không chết, chỉ đang đứng ở một nơi nào đó, đang nhìn ta tiếp tục gánh vác, chịu đựng... Như thế, lúc ta gặp lại các ngươi, nhất định sẽ trở mặt với các ngươi, nhất định phải tính toán nợ nần với các ngươi.
- Chuyện Lôi Động Thiên, ta sơ sơ tính toán sẽ đánh thật hay, nhưng cuối cùng vẫn liên lụy Vân phủ, kế hoạch dù hoàn mỹ đến đâu, cũng không thể theo kịp biến hóa! Cũng thế, sự thật không thể theo nhân ý, ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn a... Có điều, tình thế có phát triển cũng không ngoài kế hoạch, ta đã sớm chuẩn bị ứng đối. Nhưng mà tình thế như vậy, Vân phủ nhất định không thể tránh khỏi chuyện bại lộ...
- Tiếp đó, Tứ Quý lâu chỉ cần tra một chút, liền có thể dễ dàng phát hiện được, hơn nữa thân phận Phong Tôn của ta cũng không thể tránh khỏi...
- Cho nên, con đường phía trước mênh mông, cát hung khó xét...
- Nhưng, cho dù phải gian nan thế nào, ta vẫn sẽ tiếp tục duy trì, mãi cho đến ngày gặp lại các ngươi!
- Sẽ có ngày đó... Nhất định sẽ có ngày đó!
...
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đứng trước cửa sổ, nhìn Vân Dương ngồi yên trong tuyết trắng.
Trong lúc này, hai người cùng sinh ra một cảm giác kỳ quái.
Vân Dương đang ngồi trước mắt, rõ ràng thân trong hồng trần thế tục, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn cô độc đứng trên vân tiêu, tịch liêu, cô độc.
Tựa như một khối băng không muốn hòa tan, di thế cô lập, người sống chớ gần.
Tất cả những điều tốt đẹp, tình cảm ấm áp trên thế giới, đứng trước vị Vân công tử này, phảng phát như không tồn tại!
Tựa như hắn cực tuyệt hết thảy những điều tốt đẹp, cự tuyệt tất cả điều ấm áp.
Cự tuyệt hết thảy, những thứ có thể khiến trái tim hắn yếu mềm!
Hắn luôn duy trì bộ dạng ôn tồn lễ độ, nhưng cái ôn tồn lễ độ này lại đem tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, tất cả thế sự hồng trần, tất cả đều cự tuyệt ở bên ngoài!
Giống như hiện tại.
Một mình hắn cô độc ngồi trong đống tuyết, khiến người cảm cảm thấy có một cảm giác kháng cự mãnh liệt, tựa như hắn không thuộc về thế giới này.
Kháng cự bất cứ kẻ này, bất cứ thứ gì, bất cứ chuyện gì... Tiếp cận thân thể hắn.
Hắn tình nguyện cứ vậy mà tiếp tục cô độc, tịnh mịch.
- Vì cái gì?
Nguyệt Như Lan nhíu đôi mày thanh tú, than nhẹ.
Kế Linh Tê cũng cảm giác lòng mình như thắt lại.
Nàng muốn tiếp cận hắn, nhưng hắn lại cố chấp không để nàng tiếp cận. Một lần lại một lần cự tuyệt, thậm chí là quyết tuyệt, mỗi một lần, song phương cảm giác khoảng cách như rút ngắn lại một chút, Vân Dương lại sẽ chủ động, vô tình hay cố ý, kéo dãn đến điểm đóng băng!
Trong tầm mắt.
Vân Dương rốt cục đứng lên.
Hắn cô đơn cười nhẹ, lập tức lại thở dài một hơi.
Trong khung cảnh băng thiên tuyết địa, một hơi hắn thở ra, tựa như một đầu băng long lao ra, nghênh ngang rời đi.
Dường như trong khoẳng khắc này, tất cả ấm áp của nhân gian, trong chớp mắt bị hắn thổi ra ngoài.
Sau đó, ưỡn mình thẳng tắp, sống lưng tựa trường kiếm.
Cứ vậy yên tĩnh một hồi, quay người, bước đi.
- Vân biểu ca?
Kế Linh Tê nhìn thấy ánh mắt Vân Dương, không tự chủ mà sinh ra cảm giác thấp thỏm lo âu.
Cái gọi là thất thỏm lo âu cũng không phải bởi chính nàng, mà bởi vì Vân Dương, bởi vì Vân Dương lúc này, đã không phải Vân Dương trước đó, chí ít, lúc này hắn lại mặc thêm mấy tầng băng giáp.
Kế Linh Tê thầm cảm giác, Vân Dương hiện tại, tựa như càng lúc càng xa.
Cảm giác này, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Vân Dương lúc này, tựa như một đóa vân tiêu cô độc, càng bay càng cao, càng ngày càng không thể với tới, càng không thể nắm lấy.
- Không có chuyện gì.
Vân Dương ôn nhu cười cười:
- Ta có mấy thứ thứ tốt, cho các ngươi.
- Thứ gì tốt?
Kế Linh Tê đau lòng nhìn Vân Dương.
Ngươi vẫn như thế a?
Chẳng lẽ trái tim của ngươi không biết mệt mỏi?
Thống khổ, áp lực, còn có vô số chuyện như vậy...
Tất cả đều đặt lên vai ngươi, đặt trong lòng ngươi!
Nhưng ngươi cứ giữ mãi trong lòng, không chịu chia cho người khác, ngươi có biết càng như thế người ta càng đau không?
Ngươi ôn hòa đối với người nhà, che giấu xúc cảm trong lòng.
Nhưng tất cả những thứ đó, đều không phải là ngươi!
Vì cái gì, vì cái gì ngay cả lúc đối mặt với người nhà, ngươi còn không chịu thả lỏng? Không chịu chia sẻ?
- Đương nhiên là thứ tốt nhất.
Vân Dương cười tỏa nắng:
- Này này cũng không dễ kiếm nha, ta phải bắt chẹt mãi mới lấy được từ Lôi Động Thiên, phí ba công sức a!
- Đây là ba khỏa Chu Quả, dùng hết có thể tăng trăm năm tu vi.
Vân Dương lấy ra hai hộp ngọc, đưa Kế Linh Tê một hộp, Nguyệt Như Lan một hộp:
- Nhất định phải dùng trong ba ngày, quá ba ngày lại khó có được lúc rảnh rỗi a.
- Còn nữa, đây là mười khối Thất Thải Linh Ngọc, mỗi người lấy năm khối, sau này luyện công, có thể dùng nó để phụ trợ, có thể làm ít công to, gia tốc tiến cảnh tu hành!
Vân Dương lần nữa lấy ra hai cái hộp ngọc.
“??”
Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê bản năng cảm thấy không thích hợp.
- Địch nhân chẳng mấy chốc sẽ tới, các ngươi lập tức sử dụng Chu Quả, tăng tu vi tăng sức chiến đấu. Các ngươi đã không chịu đi, vậy nhất định phải tăng chút thực lực.
Vân Dương nói:
- Đây cũng là biện pháp duy nhất tăng chút an toàn mà ta có thể nghĩ tới, gia tăng tiền vốn bảo mệnh, lúc nào cũng là chuyện trọng yếu.
Tròng mắt hai người cùng tỏa sáng.
Vân Dương lấy ra Chu Quả hay Thất Thải Linh Ngọc cũng không quan trọng, quan trọng là Vân Dương không đuổi các nàng đi nữa.
...
Xế chiều, Vân phủ ngập trong biển linh khí!
Khắp nơi đều là khí tức đặc thù chỉ đột phá mới có.
Cao thủ tứ đại gia tộc đều cảm thấy kinh nghi bất định.
Có chuyện gì vậy?!
Rốt cục là chuyện thế nào?!
Có vẻ như công tử nhà ta cũng đang đột phá a?
Tu luyện?
Mấy tên này cũng biết tu luyện đột phá sao?
Vân Dương xuất hiện đúng lúc, nhanh chóng giải thích.
- Đây là tài nguyên tu luyện của Lôi công tử cho ta, ta chia cho công tử nhà các ngươi mỗi người dùng một phần.
Vân Dương nói:
- Rất ít, có điều cũng coi như mưa móc chia đều. Lúc lên đường, các ngươi nhất định phải chú ý quản lý hắn, nhắc nhở bọn hắn luyện công tiêu hóa, nếu không, ta sợ bốn tên lại hoại này lại lãng phí cơ duyên, như vậy thực sự đáng tiếc!
Đám cao thủ tứ đại gia tộc đều bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao cảm kích nói:
- Đa tạ Vân công tử.
- Không cần khách khí.
Vân Dương thận trọng mỉm cười:
- Chúc các ngươi thuận buồn xuôi gió, lên đường bình an. Hẹn gặp lại.
- Đa tạ công tử, chúng ta cũng chúc công tử bình an hạnh phúc, hẹn gặp lại.
...
Ban đêm.
Sau khi Đông Thiên Lãnh dùng xong Chu Quả, thương hoạn toàn thân cũng đồng thơi khôi phục, lén lút tiến vào gian phòng của Vân Dương:
- Lão đại, ngươi có chuyện gì cần nói với ta a?!
Đối với chuyện Vân Dương chỉ tìm mình hắn, Đông Thiên Lãnh cảm thấy vô cùng vinh sủng!
Dù sao hắn cũng là người quen Lão đại sớm nhất, tình nghĩa cũng bất đồng với những người khác!
Lúc này, Đông Thiên Lãnh cảm thấy như mình có thể xé tan một đầu Đại Địa Chi Hùng!
Hắn hấp thu lực lượng một khỏa Chu Quả, Đông Thiên Lãnh cảm thấy bản thân đã vô địch thiên hạ!
Cảm giác hưng phấn khoái chí này, thực sự quá mênh mông vô tận, đến mức đi đường đều cảm thấy có chút lơ mơ, nếu không phải dưới hông còn có ba lạng thịt, đoán chừng hắn còn có thể trực tiếp lên trời.
- Ta muốn giao cho ngươi...
Vân Dương nói ra năm chữ liền ngừng lại.
Bởi hắn đã nhìn ra, có lẽ lúc đầu Đông Thiên Lãnh tới là muốn hỏi hắn có gì muốn nói. Nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cái bản tính bẩn bựa lập tức chiếm thượng phong, bản năng muốn khoe khoang một chút.
Nhìn cái đức hạnh không chờ nổi kia, sớm đã lộ rõ lòng lang dạ thú, càng che càng lộ.
- Lão đại ngươi không biết a.
Đông Thiên Lãnh vui vẻ ngồi trên mép giường Vân Dương, uốn éo cái mông:
- Cả đời này cả ta, chưa bao giờ cảm thấy cường đại như vậy!
Vân Dương không chút thay đổi nhìn Đông Thiên Lãnh, nhất thời im lặng, thậm chí bắt đầu hoài nghi quyết định của bản thân có phải có chút sai lầm hay không, phó thác chuyện đó cho tên này, thực sự quá mạo hiểm...
- Quá sung sướng!
Đông Thiên Lãnh vô cùng vui vẻ:
- Thực sự quá sung sướng! Ta chưa từng nghĩ tới, cơ duyên như vậy lại có thể rơi trúng đầu ta, oa ha ha ha... Chờ ta về nhà, mẹ nó, ta nhất định sẽ điệu thấp, nếu có người khảo sát ta, ta sẽ lộ ra từng chút một... Một lần khiến bọn hắn chấn kinh, ta muốn bọn hắn chấn kinh đến mức hoài nghi nhân sinh!
- Ta muốn đả kích mấy tên vinh danh thiên tài gia tộc, đả kích khiến bọn hắn xấu hổ muốn chui xuống đất oa ha ha ha...
- Xem ai còn dám coi thường ta? Hoàn khố thì sao, hoàn khố thì không thể thành tài hả?
- Lão tử muốn trở thành hoàn khố thiên tài duy nhất trên đời này!
- Oa ha ha ha ha...
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Đông Thiên Lãnh chống nạnh cười to, Vân Dương thấy rõ, trong cái miệng mở rộng kia, đầu lưỡi không ngừng linh hoạt nhảy lên...
Vân Dương nhất thời từ im lặng chuyển thành chấn kinh, hắn thực không nghĩ tới, Đông Thiên Lãnh lại có thể có trí thông minh như vậy!
Cái này không phải là mánh khóe của mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết sao?
Con mẹ nó, chẳng lẽ Đông Thiên Lãnh ngươi muốn chuyển chức thành nhân vật chính?