Lôi Động Thiên khẽ động tâm niệm, đột nhiên thu kiếm, nhanh chóng đáp xuống lầu chót, phong phạm cao thủ hoàn toàn hiển lộ.
- Lão Mục!
Lôi Động Thiên quát một tiếng.
Lão Mục vội vàng bay qua.
Đao quang giữa không trung vẫn không ngừng lấp lóe, lúc này Đao Tôn Giả đã hoàn toàn kích phát tiềm lực bản thân, hai mắt mặt dù vẫn còn có chút choáng váng, nhưng bản năng chiến đấu lại vô cùng cao siêu.
Đạo đao lấp lóe, đuổi theo lão Mục, một đao nhanh chóng điên cuồng bổ xuống, không chút buông lỏng!
Thần trí của hắn bị cú đá vừa rồi chấn động đến mơ hồ, trong lòng lại bị một cỗ nguy cơ trí mạng quấn chặt, ý nghĩ duy nhất chính là không liều mạng, nhất định phải chết!
Trong tình huống như vậy, nào dám không sử dụng 200% lực lượng!
Lúc này thực sự liều mạng!
- Dừng tay!
Tuyết Tôn Giả hét lớn một tiếng.
Tiến lên một bước, ý đồ bắt lấy đại đao trên không trung.
Nhưng đao quang bỗng sáng rực lên, đổ ập tới Tuyết Tôn Giả.
Tuyết Tôn Giả giận dữ, trực tiếp bắt lấy lưỡi đao sáng nhưu tuyết, phẫn nộ quát:
- Ngươi điên rồi?!
Một tiếng quát tựa như lôi đình, chấn đến đinh tai nhức óc!
Đao Tôn Giả chỉ thấy đầu óc vốn hỗn độn như xuất hiện một tia sáng, vội vàng thu lực, đại đao mất lực lượng chống đỡ, trực tiếp rơi xuống đất.
Tuyết Tôn nhanh chóng tiếp được.
Đối diện, Lôi Động Thiên cùng Lão Mục thở dốc từng ngụm, đan dược trong cơ thể dưới sự vận công cũng đã phát huy tác dụng, đan điền vốn khô kiệt lại nhanh chóng sinh ra lực mới, cuồn cuộn không dứt.
- Người trước mắt là Đao Tôn Giả cùng Tuyết Tôn Giả danh chấn giang hồ của Tứ Quý lâu?
Tuyết Tôn Giả nói:
- Chính là kẻ hèn này, xin hỏi các hạ là?
Lôi Động Thiên nói:
- Ngươi không nhận ra ta??
Tuyết Tôn Giả khẽ giật mình:
- Ta nhận ra ngươi?
Lôi Động Thiên nói:
- Thế mà ngươi không nhận ra ta? Lại còn nói là không biết ta?
Tuyết Tôn Giả cảm thấy con hàng này nhất định là một tên có vấn đề về não, nói:
- Thứ cho tại hạ ánh mắt vụng về, xin hỏi các hạ là?
Lôi Động Thiên nở nụ cười, càng cười càng quái dị, âm điệu mang theo một cỗ băng hàn thấu xương nói:
- Ánh mắt vụng về? Ta thấy ngươi không phải là ánh mắt vụng về, mà phải là mắt mù mới đúng?
Tuyết Tôn Giả dù có là tượng đất cũng có ba phần quê mùa, bản thân hắn nhiều lần tỏ rõ thiện ý, đối phương vẫn mở lời kiêu ngạo, phải biết bản thân hắn cũng là cao thủ tuyệt thế quát tháo giang hồ, lập tức giận đến tái mặt, thản nhiên nói:
- Bản tôn không rõ lời lẽ của các hạ là có ý gì, nhưng ta có thể hiểu rằng, ngươi làm như vậy là đang muốn khiêu khích bổn lâu hay không?!
Lôi Động Thiên thở dàu một hơi, năng lượng trong thể nội đã khôi phục đến sáu thành, hoàn toàn yên tâm, trầm giọng nói:
- Tuyết Hoa Nhận, Thiên Mạn Vũ, ngươi là Tuyết Tôn Giả, ta nhận ra ngươi! Bên kia, Thiên Thượng Hữu Đao, Đao Tôn Giả, ừm, cũng không tệ a?
Lời này ngươi đã nói một lần!
Người trước mắt rõ ràng có tu vi tuyệt đỉnh, tại sao tâm trí lại như thằng ngốc vậy? Càng kỳ quái hơn, hai vị cao thủ tuyệt đỉnh, đồng thời có vấn đề về thần kinh, tạo hóa trêu ngươi a!
Tuyết Tôn Giả thầm thấy quái dị, hòa thanh nói:
- Xin hỏi đến cùng các hạ là ai?
Lôi Động Thiên cuồng tiếu một tiếng:
- Ta là ba ba của ngươi!
Tuyết Tôn Giả chỉ thấy một cỗ lửa nóng bốc thẳng lên đầu!
Lần này Tuyết Tôn Giả chân chính nổi giận, hắc tuyết giăng đầy trán.
Nhưng biết rõ đối phương có tu vi cường hoành, vẫn phải nỗ lực đè ép hỏa khí, nói:
- Các hạ cần gì hạ thân phận mà hùng hổ dọa người như vậy. Tại hạ đã liên tục nói rõ, biến cố lần này chỉ là một cái hiểu lầm, hoặc có thể nói là có người cố ý hãm hại chúng ta.
- Hiểu lầm? Hãm hại?
Lôi Động Thiên hừ một tiếng:
- Các ngươi là người Tứ Quý lâu a? Ngươi là Tuyết Tôn Giả a? Hắn là Đao Tôn Giả a? Chuyện này không sai a?
Tuyết Tôn ẩn ẩn cảm giác không ổn:
- Vâng, các hạ mắt sáng như đuốc, hai chúng ta chính là hai trong Ngũ đại Tôn giả Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên liếc mắt, âm dương quái khí nói:
- Tối đêm như vậy, hai người các ngươi không ngủ, lại đứng ở đây là gì?! Muốn hóng mát? Hay là đến hóng mát? Hoặc là các ngươi con mẹ nó đến hóng mát a?!
Tuyết Tôn Giả bình tĩnh nói:
- Huynh đệ chúng ta mới tới Thiên Đường thành, cũng muốn thưởng thức cảnh đêm Thiên Đường, chỉ có thể thôi, ngoài ý muốn lại gặp phải biến cố này, thực sự là trùng hợp, hoàn toàn không có ý khác.
Lôi Động Thiên bỗng trầm mặt:
- Rắm chó! Thưởng thức cảnh đêm? Chẳng lẽ hai người các ngươi còn là con mẹ nó thi nhân hay sao? Nhìn các ngươi lãng mạn như thế, sao không ngâm thi tác đối luôn đi, há không phải càng thêm chân thực, càng thêm hình tượng, có phải còn có cả tác phẩm ngẫu hứng hay không... Tới, ngâm một bài cho lão tử thưởng thức xem nào.
Tuyết Tôn Giả cũng triệt để trầm xuống:
- Các hạ tuy có tu vi cường hoành, nhưng hung hăng vênh váo như vậy, đến cùng là có ý gì?
- Cứ giả vờ đi!
Lôi Động Thiên liếc mắt nhìn đối phương:
- Ngươi con mẹ nó tiếp tục giả vờ cho ta xem, có bản lĩnh thì giả vờ đến cùng đi.
Tuyết Tôn Giả hít một hơi thật sâu, hắn rốt cục xác định một chuyện, tên gia hỏa ngang như cua này, tuyệt đối không lọt nổi nửa lời hay.
Vô luận nói cái gì với đối phương, đạo lý cũng được mà uy hiếp cũng thế, hắn sẽ không coi lời ngươi nói là chuyện quan trọng, hắn chỉ biết mình là cừu nhân không đội trời chung.
Nhưng biết như vậy, lại khiến Tuyết Tôn Giả cảm thấy như ăn phải con ruồi.
Ngươi con mẹ nó dù sao cũng là đỉnh cấp cao thủ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao có thể không biết trắng đen như vậy?
Chẳng lẽ Tứ Quý lâu chúng ta lại dễ bắt nạt như vậy hay sao?
- Các hạ nhất định là bị kẻ khác lừa gạt rồi a? Tuy các hạ có thực lực vô cùng cao minh, nhưng Tứ Quý lâu chúng ta cũng không phải nhân vật dễ trêu!
Tuyết Tôn Giả ổn định lại tâm thần, toàn lực điều động Huyền khí, ngoài miệng còn thử cố gắng lần cuối.
Cho dù biết phí công vô ích, nhưng cũng phải thử, tận lực né tránh cường địch thì vẫn hơn.
- Còn muốn giả vờ?!
Lôi Động Thiên cảm thấy bản thân đã khôi phục không sai biệt lắm, bỗng nhiên trùng mặt xuống, dữ tợn nói:
- Nói, người ở đâu?!
Tuyết Tôn Giả nghe vậy bỗng giật mình theo bản năng:
- Người nào?
Lôi Động Thiên bỗng nhiên nổi giận, giận đến không thể ngăn cản, ngửa mặt thét dài, một tiếng hét lớn như lôi đình phích lịch đánh xuống:
- Người của ta ở đâu? Ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào?
Tuyết Tôn Giả trầm mặt xuống:
- Mời các hạ nói cho rõ ràng, tránh cho đôi bên hiểu lầm lẫn nhau!
- Hiểu lầm cái con mẹ ngươi!
Lôi Động Thiên không muốn nói nữa, trực tiếp vọt lên.
Lôi Động Thiên hai lần xuất thủ, không những uy thế đại tịnh, thế công càng quỷ dị khó lường, tay trác lắc một cái, một đoàn khói đen mờ mịt, chưởng sơn chi thế không thể đỡ, tay phải động một cái, hàn quang lấp lóe, kiếm quang như Độc Long xuất thủy, vô cùng dữ tợn.
Tuyết Tôn Giả thấy ác chiêu đánh đến, không dám thất lễ, thân thể nhanh chóng xoay tròn, vô số Tuyết Hoa Nhận đinh đinh đương đương giao kích với trường kiếm của Lôi Động Thiên, sau khi xoay thân né chưởng thế quỷ dị của Lôi Động Thiên, rốt cục quyết ý phản kích, một quyền oanh ra, mang theo phong lôi chi thanh mà cường lực phản công.
Vừa rồi Lôi Động Thiên phí rất nhiều khí lực, thế công đương nhiên kém hơn, Tuyết Tôn Giả vẫn phải chỉ thủ không công mà còn chật vật. Hiện tại hắn đã hồi phục, thế công càng thêm mãnh liệt, nếu không phản kích, chỉ sợ chỉ có con đường chết, dù lúc này Tuyết Tôn Giả có muốn giải thích thế nào cũng được, nhưng vẫn phải giữ được cái mạng rồi mới tính.
Ầm!
Song phương quyền chưởng đối đầu, hoàn toàn không chút hoa trương giả bộ, cường thế trùng kích, Lôi Động Thiên nhoáng một cái, Tuyết Tôn Giả lập tức lui ra ba bước. Nhưng Lôi Động Thiên trong cơn giận dữ, thân pháp nhanh đến cực điểm, cả người như hóa thành một đạo gió lốc, kiếm quang lấp lóe đầy trời, tạo thành một đoàn ánh sáng óng ánh sáng bóng, đã không nhìn được chân diện mục.
Tuyết Tôn Giả chỉ tiếp ba chiêu, đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Từ đấu đến cuối hắn đều mang tâm lý kiêng kỵ, cho dù xuất thủ phản kích, cũng chưa từng toàn lực ứng phó, trong lòng vẫn luôn nghĩ ngợi, rốt cục là hiểm lầm từ đâu? Mặc dù đối phương nói chuyện khó nghe, nhưng nếu không thể cởi bỏ hiểu lầm sẽ càng thêm trí mạng. Nếu có thể cởi bỏ hiểu lầm, vậy vẫn là cởi bỏ hiểu lầm mới là tốt nhất!
Tu vi của Tuyết Tôn Giả vốn đã không bằng Lôi Động Thiên, xuất thủ lại mang tâm lý cố kỵ, hai trọng điệp gia, chỉ một lát liền rơi vào tình trạng bị đánh ác liệt.
Lôi Động Thiên lửa giận ngút trời, khí thế như hồng, càng thêm ỷ mạnh hiếp yếu, đương nhiên càng đánh càng thuận tay.
Lão mục ở bên thấy công tử nhà mình đã hoàn toàn chiếm thượng phong, không cần hắn tiến lên giúp đỡ, mục tiêu đương nhiên chuyển sang người Đao Tôn Giả.
Trước đó bị con kiến này áp chế khuất nhục, Lão Mục vẫn chưa từng quên, lúc này có cơ hội, sao có thể bỏ lỡ!
Đao Tôn Giả còn đang mơ hồ, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị móc rỗng, đầu óc ông ông, trái tim đập mạnh, hai con mắt chỉ thấy một màu đen, tóm lại chỗ nào cũng không được tốt...
Cho dù lão Mục đã bước tới trước mặt, thế mà hắn còn không biết, hoàn toàn không có phản ứng, càng không nói đến ứng đối.
Đùng!
Lão Mục bạt tai Đao Tôn Giả, hỏi:
- Người đâu?
Đao Tôn Giả đột nhiên bị tập kích, bản năng nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại lập tức nhận một cái tát khác, cái tát này còn mạnh hơn cái trước, trực tiếp đánh hắn ngã nhào:
- Người đâu?
Đao Tôn Giả rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhưng bình sinh hắn chưa từng nhận khuất nhục như thế, trong lúc nhất thời, tức đến nổ phổi:
- Lão cẩu! Có gan thì giết ta đi!
- Cho rằng lão phu không dám giết ngươi? Chỉ là ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!
Lão Mục cười lạnh:
- Mau mau nói ra, mới có thể cho ngươi một phát nhẹ nhàng!
Đao Tôn Giả hắc hắc cười lạnh:
- Lão tử không đánh lại ngươi, nhưng ngươi muốn moi tin từ miệng lão tử, đừng có mơ tưởng!
Lão Mục giận dữ, một chưởng vỗ lên ngực Đao Tôn Giả, cười gằn:
- Lão tử xem miệng ngươi cứng bao nhiêu? Có thể cứng tới khi nào? Ta xem ngươi có nói hay không!
Tâm niệm vừa động, âm lực bỗng phun ra.
Một bên khác, Tuyết Tôn Giả thấy thế quát to:
- Dừng tay!
Liền muốn xông qua viện thủ.
- Dừng tay?
Thân thể Lôi Động Thiên chớp động, chặn đứng con đường của Tuyết Tôn Giả, cười lạnh nói:
- Ngươi nói hắn nghe ngươi, hay là nghe ta?! Giả ngu tới mức thành ngu luôn rồi hả?
Tuyết Tôn Giả cơ hồ muốn phát cuồng:
- Con mẹ nó cái này là hiểu lầm! Thực sự là hiểu lầm, ngươi có hiểu tiếng người hay không!?