- Xem ra tên Vân Dương này còn rất thẳng thắn đối đãi với ta, gia hỏa này không tệ.
Lôi Động Thiên suy nghĩ một chút:
- Chuyện này đã xác thực không thể nghi ngờ. Mọi thứ trước mắt đều chỉ thẳng vào tên Phong Tôn giả cùng với đám đại hành giả Tứ Quý lâu!
Lão Mục có chút mất hồn.
Thực sự có thể kết luận võ đoán như thế a?
Lôi Động Thiên nói:
- Nếu cứ tính như thế xuống... Có thể kết luận, Tứ Quý lâu có chủ tâm nhằm vào ta?
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang.
Lão mục lại ngơ ngác.
Thế nào... Lại trở thành... Chủ tâm nhằm vào ngươi?
Cái này... Suy ra từ đâu?
Tại sao lại có kết luận này?!
- Thế nhưng tại sao Tứ Quý lâu lại phải nhằm vào ta? Nếu đối phương làm như vậy, tất phải có nguyên nhân, vậy nguyên nhân của đối phương là gì?
Lôi Động Thiên khổ sở suy nghĩ:
- Chẳng lẽ chuyện của ta bị tiết lộ? Có người không muốn để ta luyện thành Thất Tình Đại Pháp? Sử dụng Tứ Quý lâu để ngăn cản ta? Tựa như ta dụ dỗ hai nhà Kế Nguyệt?!
- Nếu... Mấy nhà kia muốn đối phó ta, bất kể là ai xuất mã, đều khó có thể tránh khỏi chuyện để lại vết tích, dù sao, công pháp của Huyền Hoàng giới so với Thiên Huyền đại lục căn bản không đi cùng một con đường.
- Cho nên chỉ có thể lấy thế lực Thiên Huyền để ra mặt?
- Mà Tứ Quý lâu chính là thế lực tối cường ở đây... Chính là đối tượng hợp tác tốt nhất.
Lôi Động Thiên tự lẩm bẩm, cẩn thận thăm dò, với tâm lý sẵn có, một đường trực tiếp chụp cái bô lên đầu Tứ Quý lâu.
Lão Mục lúc này suýt phát điên!
Hắn thực sự có chút khó hiểu, không thể biết tại sao lần này công tử nhà mình lại có thể khẳng định như vậy? Trực tiếp định tội Tứ Quý lâu. Lắp bắp nói:
- Thiếu chủ, chuyện này... Phải chăng có nên kiểm chứng một chút?
Lôi Động Thiên như đã tính trước:
- Không cần, hết thảy mọi chuyện ta đều đã rõ! Cái gọi là gặp gì biết nấy, chúng ta đã có nhiều bằng chứng như vậy, sao lại còn cần khảo chứng cho mất công.
Nhiều bằng chứng như vậy?
Lão Mục cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng, hay thực như công tử nói, mình thực sự là khúc gỗ mục sao?!
Lôi Động Thiên nhìn lão Mục, thoáng như nhìn thấu tâm tư đối phương, cảm giác ưu việt trên trí tuệ lại tự nhiên sinh ra, chuyện đã rõ như vậy, lão gia hỏa này còn bày bộ dạng ngơ ngác khó hiểu... Bao năm nay người sống trên thân chó hả? Nếu không thực sự trong đầu chỉ có gỗ hay sao?
- Chúng ta đã chứng minh lời Vân Dương nói là thật, đúng không?
Lôi Động Thiên nói:
- Chỉ cần lời Vân Dương không phải là nói dối, như vậy có thể xác định Phong Tôn kia là giả, đúng không?
- Đúng.
- Nếu Phong Tôn là giả, như vậy, hắn là người nơi nào? Ngoại trừ Tứ Quý lâu, ai có thể giả mạo được như vậy?
- Đúng!
- Đối địch với triều đình Ngọc Đường, trong tay lại nắm giữ công pháp Cửu Tôn, đương nhiên chỉ có thể là người đã toàn diệt Cửu Tôn, Tứ Quý lâu. Mà Phong Tôn kia nắm giữ nhiều loại công thể, từ đó có thể suy ra, Phong Tôn này ắt hẳn phải là người Tứ Quý lâu, đúng không? Ngoại trừ Tứ Quý lâu, cũng không thể nào là người khác a?
- Vâng.
- Thời gian từ lúc ta ra ngoài tìm vợ, đã được bao lâu?
- Ước chừng bốn năm tháng đi, nếu thực sự có liên hệ, sẽ phải tốn thời gian lâu như vậy sao?
- Sở dĩ mấy tháng trước còn chưa xuất hiện tấn công chúng ta, đại khái là bởi vì còn chưa thể liên hệ, dù sao tung tích của chúng ta cũng khá bí ẩn, thậm chí còn không tính là nhập thế.
- Nói như vậy.. Có vẻ như cũng có lý.
- Cái gì mà có vẻ như? Chân tướng chính là như vậy!
Lôi Động Thiên tức giận nói:
- Về sau thành công liên lạc, lúc này mới triển khai chặn đánh chúng ta... Thậm chí, người trong Tứ Quý lâu hẳn là biết rõ chúng ta có lai lịch bất phàm, không muốn đối đầu trực tiếp, nên mới để Phong Tôn xuất thủ, lại còn đem người cuốn đi!
- Nếu không phải vì muốn đối phó ta, bắt hay người này đi làm gì?
- Phong Tôn chính là đại diện người Ngọc Đường, có tác dụng che dấu tai mắt, nhiễu loạn phương hướng truy tra của chúng ta! Có phải đúng như vậy hay không?
- Trên thực tế, nếu không phải chúng ta tìm được Vân Dương, càng lấy được tín nhiệm của hắn, gian nan mới thấy rõ thân phận thật của Phong Tôn, như vậy muốn truy tra, chỉ e phải cũng không phải chuyện dễ dàng!
- Hơn nữa, rất có thể chúng ta sẽ tìm nhầm phương hướng, tới Ngọc Đường đại náo một trận, dày vò Ngọc Đường bán sống bán chết, Tứ Quý lâu lại có thể đứng bên xem náo nhiệt, đúng không?
- Sau đó chúng ta vẫn chỉ là tốn công vô ích, đúng không? Hơn nữa còn không thể tra ra người thực sự, đúng không?
Lão Mục từ từ có vẻ như bắt đầu thông não:
- Đúng... Nhất định là như vậy.
- Trở về thời điểm xuất phát, nếu đối phương đã lựa chọn trong lúc mấu chốt bắt người rời đi, nếu không phải có ý đồ nhằm vào ta, thì còn có lý do gì nữa?!
- Vâng, công tử nói chí phải.
- Tên Phong Tôn của Tứ Quý lâu có lý do gì mà nhằm vào ta? Tứ Quý lâu thậm chí còn không biết ta là ai, nhằm vào ta làm gì? Cho nên bọn hắn phải biết ta là ai, đúng không?
Lôi Động Thiên đầy cơ trí phân tích mổ xẻ.
- Tứ Quý lâu có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, người của bọn hắn dù sao cũng phải có chút năng lực, chí ít cũng không phải là thứ quỷ háo sắc a?
- Vâng, công tử nói chí phải.
- Cho nên trong này tất phải có điều kỳ quặc! Mà điều kỳ quặc này... Giải thích duy nhất là tin tức của chúng ta đã bị lộ! Có người muốn ngăn cản ta luyện công, cho nên mới cấu kết với Tứ Quý lâu triển khai chặn đánh chúng ta, mà thủ đoạn cướp lô đỉnh chính là phương pháp hữu hiệu nhất!
- Kết luận cuối cùng, đây nhất định là âm mưu nhằm vào ta!
Lôi Động Thiên âm trầm:
- Chỉ có điều, hiện tại còn không xác định người đứng sau âm mưu này là nhà nào mà thôi.
- Nhưng bất kể là nhà nào, chỉ cần công tử bắt lấy người của Tứ Quý lâu, liền có thể tra rõ được!
Lão Mục nói.
- Khó được một lần thông minh nha!
Lôi Động Thiên tán thưởng nhìn lão Mục:
- Không sai, đúng là như thế, mấu chốt hiện tại chính là ở trên mình Tứ Quý lâu! Chúng ta cũng không cần hoàn toàn hủy diệt Tứ Quý lâu, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt, đưa người cứu ra, như vậy vạn sự thuận lợi!
- Công tử cao kiến.
- Cao kiến hay không, còn phải tìm được người mới biết được.
Lôi Động Thiên thở dài:
- Ta đi ngủ trước, ngày mai lại nói sau, lão Mục ngươi chú ý động tĩnh.
- Vâng.
Lôi Động Thiên đuổi lão Mục ra ngoài, thở dài.
Cái tên lão Mục này cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ngốc, một số việc không thông não cho hắn, e rằng đến chết hắn cũng không nghĩ đén.
- Thiếu khuyết chút cơ linh a.
Lôi Động Thiên thở dài, có chút hối hận.
Ngươi nói xem, ta có trí tuệ tuyệt thế như thế, lại chỉ có thể biểu lộ trước mặt người hầu của mình... Mỗi ngày chỉ có thể dùng trí tuệ nghiền ép lão Mục, có tác dụng gì? Nhưng nếu không nghiền ép hắn, đầu của lão già này căn bản là một khối đá a!
Đầu óc chậm chạp!
Lôi Động Thiên thở dài, lấy ra hai bức tranh, si mê nhìn ngắm...
...
Gió thổi mây phun, thanh phong bay múa, một đóa mây trắng theo gió ung dung bay trên bầu trời Thiên Đường thành.
Vân Dương hóa thân vân tướng, thầm suy nghĩ: hai tên mới xuất hiện ở Tiếp Thiên lâu, liệu có phải người Tứ Quý lâu hay không? Nếu như... Thì thật là tốt biết bao a?
Mang theo suy nghĩ như vậy, Vân Dương lặng lẽ tiếp cận Tiếp Thiên lâu!
Mây trắng ung dung, gió nhẹ thổi qua, Vân Dương khẽ phẫn thần niệm, thần niệm theo gió bay vào, tràn vào Tiếp Thiên lâu...
Nhưng sau khi hắn lục soát tất cả phòng Tiếp Thiên lâu, lại không thể phát hiện hai người mục tiêu.
Chẳng lẽ không phải?
Vân Dương không khỏi sinh ra chút cảm giác thất lạc.
Thời cơ hiện tại có thể nói là vừa đúng, nếu người Tứ Quý lâu xuất hiện vào lúc này, hắn có thể thúc đẩy cách cục thêm một bước, nắm giữ toàn bộ chuyện này, không để bỏ sót, dù sao hiện tại Vân Dương đứng giữa hai thế lực khủng bố, một khi mất khống chế, tất cả cố gắng đều tan thành bọt nước, đương nhiên phải nhanh chóng tạo thế, thúc đẩy song phương chém giết lẫn nhau mới là chuyện tốt nhất!
Nhưng nếu không tìm được mục tiêu, tất cả đều không có tác dụng. Ngay lúc Vân Dương chuẩn bị rời đi, đột nhiên tâm niệm khẽ động, thanh phong nhẹ nhàng lướt tới mái Tiếp Thiên lâu.
Trong mấy ngày nay, Ngọc Đường thành vẫn luôn có tuyết rơi, chiều nay mới vừa vặn dừng lại, trên lầu chót đương nhiên có tuyết đọng, dày tới ba thước.
Lúc này, đang có hai người bình ổn đứng trên tuyết đọng.
Một người thân mặc áo trắng, ừm phải nói là từ đầu tới chân đều là màu trắng, chẳng những quần áo giày tất, ngay cả lông tóc cũng mang một màu trắng, nếu chỉ liếc qua, căn bản không thể nhìn thấy hắn tồn tại, khắp nơi đều là một màu tuyết trắng.
Một người khác lại toàn thân đen kịt, từ đầu đến chân chỉ có một màu đen.
Hai người cứ vậy mà đứng tại chỗ, tôn nhau thành thú, chỉ là thú này lại là ác thú, Vân Dương cơ hồ cho rằng bản thân nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường của Sâm La đình.
Mà người áo đen gầy gò thẳng tắp kia, nhất là khí chất đặc biệt trên người lão, Vân Dương nhìn qua là có thể biết được thân phận của đối phương.
Đao Tôn Giả!
Thiên Thượng Hữu Đao!
Sau khi xác nhận thân phận Đao Tôn Giả, Vân Dương càng thêm cẩn thận hóa thân phong tướng.
Quả nhiên đến rồi!
Thanh phong càng thêm nhẹ nhàng, nhu hòa lướt qua, so với lúc trước càng cẩn thận hơn mấy phần, thậm chí ngay cả khí lưu bốn phía đều không có bị dẫn động.
Những, người áo trắng kia đột nhiên cau mày, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Trong chớp mắt này, Vân Dương thấy được một khuôn mặt trắng toát.
Gương mặt này, mặc dù cũng là màu trắng, nhưng không phải màu trắng tái nhợt như người bệnh, mà là một loại màu trắng óng ánh như ngọc nhuận.
Hắn đứng giữa trời tuyết, tựa như một pho bạch ngọc hoàn mỹ được điêu luyện tỉ mỉ.
Trên gương mặt người áo trắng hiện lên một vòng trầm tư, thần sắc dần trở nên nặng nề.
- Nhị ca, ngươi...
Đao Tôn Giả hỏi.
Người áo trắng lắc đầu, không trả lời, nhưng cả người hắn bỗng động, một cánh tay cũng theo đó mà bắt ra.
Xoát xoát xoát!
Liên tiếp bắt ra mười mấy chưởng, trên không trung thình lình xuất hiện mười mấy cái lỗ đen!
Người áo trắng ngưng trọng nhìn mười mấy cái lỗ đen mới xuất hiện, mãi cho đến khi lỗ đen dần được chắp lại, thiên địa khôi phục vẻ yên tĩnh.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa từng thư giản thả lỏng.
- Nhị ca, thế nào?
Đao Tôn Giả lại hỏi.
Người áo trắng thản nhien nói:
- Vừa rồi ta đột nhiên có cảm ứng, có cảm giác không thoải mái như bị người nhòm ngó, không khỏi nghĩ tới Phong Tôn có năng lực hóa tướng, nơi này lại là địa bàn của hắn, đương nhiên phải cẩn thận vẫn hơn.
Nói thì nói, nhưng con mắt hắn vẫn không ngừng tuần tra hư không, tìm kiếm cái gì đó.
Vân Dương đứng trên không mà đổ mồ hôi lạnh, toàn thân như muốn phát run.