- Vân huynh đệ, ta biết những lời ngươi nói đều là thành tâm thành ý suy nghĩ cho ta, câu địch nhân của địch nhân luôn có một phần thiện ý càng hợp ý ta, nhưng... Ngươi thử tưởng tượng, nếu quả thực ta dẫn quá nhiều cao thủ tới... Hắn còn dám tới sao?
Vân Dương nói:
- Có thể ẩn giấu a, cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Lôi Động Thiên trầm ngâm một chút:
- Vân huynh đệ không cần tiếp tục khuyên ta, ý ta đã quyết. Chỉ cần hai người chủ tớ chúng ta, cũng đủ quấy Tứ Quý lâu tới long trời lở đất. Chí ít, muốn cứu vị hôn thê của ta lại, cũng không phải chuyện khó khăn!
Vân Dương lo lắng:
- Đã như vậy, ta chúc Lôi huynh mã đáo thành công, tâm tưởng sự thành. Chỉ có điều... Lôi huynh, nếu lúc đó có gì cần trợ giúp, tuyệt đối không nên khách khí! Vẫn là câu nói kia, địch nhân của địch nhân, luôn có một phần thiện ý!
Lôi Động Thiên cười cười:
- Ta hiểu ta hiểu, nếu cần ta tuyệt đối sẽ không khách khí với Vân huynh đệ.
Lôi Động Thiên hiện tại càng lúc càng thấy Vân Dương thuận mắt, kỳ thực ban đầu Lôi Động Thiên hoàn toàn không có ý định kết giao với Vân Dương, cho dù không biết Vân Dương có liên quan gì tới Kế Linh Tê hay không, nhưng lập trường khác biệt, thực lực Vân Dương lại nông cạn, căn bản không lọt vào mắt Lôi Động Thiên.
Chỉ có điều, Vân Dương vừa nói đã trúng tâm ý Lôi Động Thiên, lại thêm Lôi Động Thiên tự tưởng tượng, coi như chuyện này cũng là do Lôi Động Thiên lấy ra chỗ tốt, nhưng quan hệ địch nhân của địch nhân lại không giả. Lôi Động Thiên đương nhiên sẽ không hoàn toàn không cảm động, cho nên càng nói, ngữ khí của hắn đối với Vân Dương càng thêm một phần ấm áp.
Điều này lại lần nữa chứng minh, kỹ xảo diễn kịch ủa người nào đó, đã đạt đến tình trạng dĩ giả loạn chân, không thể không nói một chữ phục!
Vân Dương gật gật đầu, có vẻ như còn không yên lòng, trầm ngâm một chút lại nói:
- Lôi huynh, nếu không như vậy đi, ngươi cùng thuộc hạ của mình cứ ở lại nhà của ta, hai bên cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau. Dù sao chỗ này của ta cũng có danh nghĩa Hầu phủ, tên kia dù có là lấy danh nghĩa Phong Tôn đại nhân... Cũng không dám làm gì quá đáng với chúng ta...
Lôi Động Thiên cười cười, ngạo nghễ nói:
- Vân huynh đệ làm vậy là muốn bảo hộ ta sao?
Vân Dương hách nhiên nói:
- Đây cũng là kế tạm thời...
Lôi Động Thiên nói:
- Vân huynh đệ, ta hiểu ngươi có ý tốt. Có điều, một thân tu vi của vi huynh... Nếu còn cần ngươi bảo hộ, vậy... Ta cũng không có mặt mũi nhìn người a.
Vân Dương trầm mặc một hồi:
- Đã như vậy, vậy mời Lôi huynh chọn nơi nào gần đây một chút, dù sao ta cũng không thấy yên lòng. Lôi huynh, chúng ta có nhiều người như vậy, còn bị một người đối phương trêu đùa cả năm trời, người này túc trí đa mưu, âm mưu quỷ kế khó đề phòng a.
- Cho dù Lôi huynh có võ lực hơn người, không sợ đối phương cường thế tấn công, nhưng nếu hắn sử dụng thủ đoạn quỷ dị, Lôi huynh thực sự có thể bảo đảm vạn toàn hay sao?
- Nếu không Lôi huynh cứ ở trong khách sạn gần nhà ta đi, nới đó tuy không phải khách sạn cao cấp nhất, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi... Chẳng may có chuyện, hai ta cũng tiện chiếu ứng. Dù sao thân ta là địa chủ, mấy chuyện lặt vặt bình thường ta có tác dụng hơn huynh nhiều... Lúc trọng yếu, còn có thể tham mưu giúp Lôi huynh một chút.
Vân Dương chân thành tha thiết:
- Lôi huynh, ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè a, không nên khư khư một mình.
Lôi Động Thiên thấy Vân Dương thành tâm khẩn thiết, lời nói hành động đều vì suy nghĩ cho hắn, càng lúc càng thấy cảm động, xúc động nói:
- Đã như vậy, hai người chủ tớ chúng ta sẽ ở lại khách sạn đối diện đi. Vân huynh đệ, nhọc ngươi rồi.
Vân Dương cười nói:
- Khó được người bạn tốt như Lôi huynh, không những gia thế siêu phàm, bản lĩnh cao cường lại còn là người hiểu biết, hào phóng, tiểu đệ đương nhiên muốn thân cận với Lôi huynh hơn một chút.
Hắn có chút ngượng ngùng cười cười:
- Nói đến đây, vẫn là ta lòng tham không đáy, lúc này thực cảm thấy xấu hổ... Kỳ thực Lôi huynh cho ta một chút là được rồi, vừa rồi tiểu đệ thực sự quá tham lam...
Nói đến đây, liền gỡ nhẫn trên tay xuống:
- Lôi huynh, mong huynh thu lại mấy thứ này. Tiểu đệ mà nhận thì thật là ngại a.
Vốn dĩ, Lôi Động Thiên còn dự định, chờ Vân Dương nói xong... Sẽ thu lại những vật này, hắn muốn đòi lại, đối phương có bản lĩnh không trả sao?
Nhưng hiện tại nói chuyện vui vẻ như vậy, Vân Dương càng suy nghĩ cho hắn, hắn nào không biết xấu hổ mà cầm lại?
Huống chi hắn còn phải ở lại đây một thời gian, rất nhiều chuyện còn phải nhờ Vân Dương.
Dù sao, những thông tin mật, trong Ngọc Đường đế quốc này, hắn cũng chỉ có thể tìm Vân Dương để hỏi.
Tìm người khác?!
Chẳng lẽ đi tìm Hoàng đế? Tìm thân vương?
Không nói đến chuyện mấy người đó có giúp sức hay không, chỉ riêng mỗi lần gặp mặt đã là một lần phiền toái, hơn nữa còn phải đưa ra chỗ tốt nhất định, nếu đã như vậy, chi bằng cứ nhờ Vân Dương, thậm chí sau này muốn thì vẫn có thể thu lại... Nhưng đó cũng là chuyện sau khi hoàn thành, còn hiện tại, khẳng định không thể làm như vậy.
- Vân huynh đệ sao có thể nói như vậy?
Lôi Động Thiên bỗng nhíu mày, vô cùng không vui nói:
- Huynh đệ ngươi coi ta là người thế nào?
Vân Dương vừa muốn mở miệng, Lôi Động Thiên đã ngăn lại:
- Chẳng lẽ trong mắt Vân huynh đệ, vi huynh là người nói mà không biết giữ chữ tín? Là hạng người lật lọng hay sao?
Vân Dương cười xấu hổ:
- Cái này...
Lôi Động Thiên cởi mở nói:
- Huynh đệ, không dối ngươi, mấy thứ này... Ta có rất nhiều. Nếu ngươi còn cần, về sau mỗi lần tới đây, ta đều mang cho ngươi một chút.
Ngoài cửa.
Lão già áo đen khẽ co giật.
Còn nhiều?!
Mỗi lần mang tới một chút?!
Thiếu chủ ngài cũng thật biết chém gió, loại tu di giới chỉ này, xem như ở Huyền Hoàng giới cũng có giá trên trời!
Ta sống cả nửa đời người mới kiếm được một viên như thế mà thôi!
Thế mà từ trong miệng ngài lại nói còn nhiều, mỗi lần tới đều tặng như thế?!
Cầm đồ của ta đưa cho người khác, thế mà còn làm như hào phóng lắm, cũng không biết sau khi trở về, có thể bù một cái cho ta không... Ai!
Vân Dương cùng Lôi Động Thiên nói chuyện vô cùng vui vẻ, càng nói càng ăn ý, hai người đều cảm thấy tình đầu ý hợp, kém chút liền kết bái huynh đệ.
Lôi Động Thiên vốn muốn để lộ bí mật Kế Linh Tê, nói cho Vân Dương biết đây chính là nữ hài mà đối phương thích...
Muốn xem Vân Dương có phản ứng gì, nhưng lúc này đã sớm ép phần suy nghĩ này xuống.
Dù sao hắn cũng cảm thấy Vân Dương toàn tâm toàn ý vì bản thân hắn, nếu sử dụng thủ đoạn, lại có vẻ không đẹp, chớ nói chi trong thời gian tới còn muốn tiếp tục hợp tác.
Tất cả chờ mọi chuyện xong xuôi rồi lại nói.
Hắn nhìn ánh mắt chân thành của Vân Dương, trong lòng khó tránh khỏi áy náy thở dài. Ai, một người như vậy, chờ đến lúc xong việc, ta còn phải giết hắn, đoạn lại bảo vật... Thực sự có chút... Băn khoăn, trong lòng cũng không thoải mái a.
Ban đêm.
Vân Dương cùng Lôi Động Thiên thỏa thích hét lớn một trận, cao đàm khoát luận, nói chuyện trời đất, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, tam giáo cửu lưu, đủ loại chủ đề...
Hai người càng nói càng vui vẻ.
Vân Dương thừa dịp Lôi Động Thiên đang vui vẻ, thuận thế đòi mấy khỏa đan dược chữa thương cho Đông Thiên Lãnh cùng lão Bàng.
- Lôi huynh, mặc dù hai người kia đắc tội với huynh, nhưng...
- Ta biết ý ngươi... Ha ha ha... Ta có mấy viên thuốc, ngươi cầm lấy, cho bọn hắn mỗi người một hạt là được, số còn lại huynh đệ ngươi cứ giữ lại mà dùng... Mấy thứ này ta còn rất nhiều, không đáng là bao, ha ha...
Lão già áo đen một chén lại một chén giải sầu.
Trong lòng thầm buồn bực không thôi.
Thiếu chủ nhà ta ở Huyền Hoàng giới, nổi danh nhất đẳng tiểu ma đầu, sử sự toàn bằng tâm ý, một lời không hợp là giết người diệt tộc, thế mà đến nơi đây, đột nhiên lại muốn kết bằng hữu?
Chuyện này thực sự quái lạ...
Là thần thay đổi, hay là thần đóng kịch?!
...
Ngay lúc Vân Dương cùng Lôi Động Thiên uống rượu.
Tuyết lớn vẫn bồng bềnh rơi xuống.
Trong tuyết lớn đầy trời, đao quang chớp lóe một cái, đột nhiên xuất hiện hai người tướng mạo bình thường, tựa như khách thương vân du thiên hạ, đứng trước cửa nam Thiên Đường thành.
- Đao, ở đây sao?
- Ở đây.
- Chúng ta đi vào.
- Được!
...
Ban đêm, Lôi Động Thiên cùng lão giả áo đen trở lại khách sạn.
- Thiếu chủ, ngài đối với tên Vân Dương này, cũng thực quá ưu đãi hắn đi...
Lão giả áo đen còn thầm buồn bực.
Lôi Động Thiên nhàn nhạt nói:
- Chuyện này, bản thân ta có suy tính, lão Mục, kỳ thực chuyện ngươi thấy không vui, là do ta đưa trữ vật giới chỉ của ngươi cho hắn đi?
Lão già áo đen họ Mục cúi đầu:
- Não nô không dám nghĩ như vậy, mọi thứ của lão nô đều là chủ nhân ban cho, không dám mảy may oán hận.
Lôi Động Thiên lạnh lùng nhìn lão giả áo đen:
- Sau khi trở về, ta sẽ nói quản gia tiếp tế cho ngươi một viên trữ vật giới chỉ, tuyệt không để ngươi có bất kỳ tổn thất... Ai, lão Mục, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là... Quá mức tính toán chi li món lợi nhỏ, quá coi trọng được mất trước mắt. Không, phải nói là ngươi nhìn quá ngắn, sao không đưa tầm mắt phóng xa một chút?!
Lão Mục tái nhợt:
- Vâng, lão nô cung lĩnh thiếu chủ dạy bảo.
- Không nói tới chuyện ngươi ở nhà ta đã nhiều năm như vậy, chỉ riêng thời gian đi theo ta, cũng đã được sáu năm đi?!
Lôi Động Thiên thản nhiên nói:
- Ngươi có năng lực có tu vi, có kiến thức lại có lịch duyệt, mưu đồ trí tuệ cũng là nhất tuyệt. Nếu có thể từ bỏ cái tật nhỏ nhen, ngươi có thể trở thành đệ nhất nhất tướng tài sau khi ta trở thành gia chủ!
Lão Mục hô hấp dồn dập, trong mắt ánh lên hào quang kinh hỉ.
Lôi Động Thiên chính là người kế thừa hợp pháp thứ nhất của Lôi gia, vô luận là thân phận hay địa vị đều là chuyện ván đã đóng thuyền.
Câu nói này của hắn, độ nặng có thể thấy được, không thể nghi ngờ!
- Thiếu chủ, ta nhất định sẽ thay đổi!
Lão Mục hạ quyết tâm.
Về sau hắn nhất định sẽ hành xử rộng rãi, phóng khoáng, nhất định phải từ bỏ tật xấu, nhất định phải đại khí cao cấp.
Sau khi đánh một gậy, lại cho thêm một quả táo, Lôi Động Thiên nhìn phản ứng của Lão Mục mà cảm thấy vô cùng hài lòng:
- Lão Mục, ngươi cảm thấy, tên Vân Dương này liệu có thể trở thành Thất Tình lô đỉnh cho ta hay không?