“Đừng đánh nữa!” Tạ Thanh Vân lau máu trên mặt đứng dậy, thần sắc dữ tợn: “Thả người, người đâu mau thả người cho hắn!”
Nói xong lập tức oán độc nhìn Vân Dương: “Vân Dương, ngươi xong rồi! Đánh mệnh quan triều đình, ngươi nhất định phải chết!”
Vân Dương cười lạnh một tiếng: “Ta chết hay không còn không biết, nhưng ta đếm ba tiếng, người ta cần không xuất hiện, ngươi chết chắc!”
Ánh mắt Vân Dương băng lãnh nhìn Tạ Thanh Vân.
Tạ Thanh Vân có thể cảm giác được, sát cơ trong mắt Vân Dương không chút che giấu. Hắn tin tưởng, nếu hắn thực sự không thả người, hắn liền chết chắc!
Kẻ trước mắt là một tên điên!
Nhưng trong lòng vạn phần nghi hoặc: Chỉ là một kẻ tàn quân mà thôi. Mất một cánh tay, hơn nữa còn vô số vết thương trên cơ thể. Có thể nói không còn nửa điểm giá trị lợi dụng. Lại không có chút quan hệ nào với Vân Dương, gia hỏa này rốt cục nổi điên vì cái gì, vì một phế vật đối đầu với An Viễn Hầu phủ?
Hành xử thô bạo, làm việc xúc động!
Việc này để người ta cảm thấy... Có vẻ người bị bắt không phải lão bà của tên thương binh kia, mà là lão bà của hắn vậy!
Đến mức đó sao?
Trong lòng Tạ Thanh Vân trăm mối vẫn không có cách giải.
Không lâu sau, một thiếu phụ dung mạo tú lệ, có điều mặt mũi tràn đầy kinh hoảng được mang ra ngoài, vừa nhìn thấy Trần Tam, liền khóc lớn.
Trần Tam bước nhanh, đem nàng ôm chặt lấy, ôn nhu an ủi: “Không sao, không sao... Đừng sợ.”
Vô số Tạ gia hộ vệ gia đinh bốn phía quan sát, nhưng không ai dám động dù chỉ một chút.
Vợ chồng Trần Tam quay người, phù phù liền quỳ xuống: “Đa tạ công tử! Công tử trời cao đất rộng chi ân...”
Vân Dương nhíu nhíu mày, nói: “Đi nhanh đi. Mang theo vợ ngươi về nhà sinh hoạt, nam tử hán đại trượng phu, dưới gối dát vàng, không thể tùy tiện quỳ được.”
Trần Tam ưỡn ngực, nói: “Trần Tam không đi! Hôm nay công tử vì Trần Tam, gây nên phiền phức lớn, Trần Tam sao có thể đi thẳng một mạch. Bất kể như thế nào, việc này đều vì Trần Tam mà ra, công tử yên tâm, Trần Tam ta tuyệt không để công tử vì ta chịu oan uổng!”
Vân Dương bật cười: “Oan uổng cái gì, mau về nhà đi. Ta chưa bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc? Nếu sợ bọn hắn, ta sao có thể làm càn như vậy? Đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Nhanh về nhà đi.”
Trần Tam nghĩ cũng phải, nhưng vẫn không yên lòng, nói: “Vậy tiểu nhân cáo lui trước, sau khi đưa nương tử về nhà, liền đến Vân phủ báo cáo. Nếu là vạn nhất có việc gì, Trần Tam tuyệt không lùi bước.”
Trần Tam dập đầu lạy một lạy, sau đó đỡ nương tử rời đi.
Đám người vây xem, nhìn bóng lưng Trần Tam, ánh mắt đều có chút phức tạp.
Tên Trần Tam này xem như gặp được quý nhân, bằng không, đời này của hai người coi như đã bị hủy. Nhưng hắn nói không sai, vị Vân công tử này đích thật là đã gây nên phiền phức ngập trời...
Nhìn vợ chồng Trần Tam rời đi, Vân Dương khoanh tay ung dung đi ra ngoài.
Vân Dương xoay người, buồn bực nói. “Không cho ta đi? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ở lại ăn cơm?”
Lúc này, Tạ Võ Nguyên mới tỉnh lại, trong mắt đầy sao, rên rỉ một tiếng: “Vân Dương, lão phu cùng Tiêu Dao hầu phủ, thế bất lưỡng lập!”
Sát cơ trong mắt Vân Dương hiện lên, nói: “Nói như là ta muốn ở chung với họ Tạ các ngươi vậy, có bản lãnh, cứ việc dùng hết ra, bản công tử đều tiếp!”
Nói xong, đột nhiên lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Dương trợn mắt một cái, thản nhiên đi ra ngoài, trước khi ra cửa, phi một tiếng nhổ một ngụm nước bọt. Lẩm bẩm nói: “Mấy người các ngươi... Không có cả tư cách khiến ta động não...”
Nghênh ngang rời đi!
“... Tức chết ta!” Tạ Võ Nguyên quát lớn một tiếng, thân thể ngửa ra, lại hôn mê bất tỉnh.
...
Vân Dương mới vừa rời khỏi cửa lớn Tạ gia, liền thấy một tên gia hoat toàn thân diện đồ xanh ở phía đối diện.
Con hàng này trên nón xanh vậy mà còn cắm một nhánh trúc xanh!
Người này thích màu xanh tới cỡ nào mới có thể cực phẩm như vậy a...
Chỉ thấy gia hỏa này mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đi tới, cười vui vẻ: “Ai nha nha... Bội phục bội phục... Ân, Vân công tử... Đúng không? Thật sự quá sung sướng... Quá sung sướng, ta nhìn rất thoải mái a...”
Vân Dương một trận mộng.
Gia hỏa này bị bệnh a?
Tự nhiên quá sung sướng? Hắn không hiêu a?
Vân Dương không biết. Từ sau khi hắn đối đầu với Tạ Thanh Vân, thanh niên áo xanh này chăm chú quan sát, hơn nữa vừa xem vừa vỗ đùi đen đét!
“Quá đã nghiền... Quá sảng khoái! Ngươi xem một chút người ta...” Thanh niên áo xanh líu lo không ngừng, ánh mắt nhìn Vân Dương như thấy được tuyệt thế thần tượng.
“Đạo lý đều không cần, đúng! Chính là không nói đạo lý, thì sao! Lão tử chính là nhìn ngươi không vừa mắt! Thì sao! Quá vênh váo! Quá... Cái này... Ngọa tào tiểu tử này thật có gan, thật đánh a?!... Quá ngưu, đánh nhỏ, lại còn đánh già... Cái này cái này cái này... Thần tượng a...”
Công tử áo xanh không ngừng chỉ trỏ, phục sát đất, một bên hướng hai tên hộ vệ của bản thân thổn thức: “Thấy không... Thấy không? Đây mới gọi là hoàn khố! Đáng thương ta mang danh hoàn khố nhiều năm như vậy, hôm nay tới Thiên Đường thành, mới minh bạch chân chính hàm nghĩa hai chữ hoàn khố...”
“Ta trước sao có thể gọi ta là hoàn khố a... Vị này mới là hoàn khố tổ tông a... Thân là Thiên Đường nhân sĩ, lại mang danh huân tước quý tộc. Một lời không hợp, liền dám đánh mệnh quan triều đình... Còn hơn cả lúc ta khi dễ người a...”
“Nhưng người ta nói đánh là đánh, nhanh gọn lẹ... Hơn nữa, căn bản không cân nhắc hậu quả gì... Cái này cmn thoải mái, chậc chậc...”
“Quả là gương sáng a...”
“Đáng thương Vô Tà công tử Đông Thiên Lãnh ta mang danh hoàn khố nhiều năm như vậy mới phát hiện, cuộc sống trước kia đều là sống trên thân chó...”
Thanh niên áo xanh một phen cảm thán, khiến hai tên hộ vệ càng nghe mặt càng đen lại.
Ngài đã đủ vô pháp vô thiên, thế mà còn bội phục một gia hỏa bên đường đánh người...
Nếu là khi trở về ngài cũng làm như vậy, nhìn không thuận mắt liền đánh một trận... Lúc đó dù lão tổ tông cũng không bênh được ngài a.
Con hàng này khi Vân Dương động thủ đã muốn tiến lên hỗ trợ. Nhưng bị hai tên hộ vệ liều mạng ngăncanr. Giờ phút này vừa nhìn Vân Dương xong việc, liền nhanh chóng xông tới.
“Vị công tử này ngươi là..” Vân Dương một mặt mộng bức.
“Lão... Tại hạ Đông Thiên Lãnh!” Thanh niên áo xanh rất nghiêm túc thân thiết tự giới thiệu: “Đông trong Đông Thiên, Thiên trong Đông Thiên, Lãnh trong Đông Thiên Lãnh.”
(đông thiên là mùa đông)
Vân Dương lập tức liếc mắt: “Tốt a, mùa đông... Đúng là không nóng.”
“Tên của ta là Đông Thiên Lãnh!” Đông Thiên Lãnh tức xạm mặt lại: “Ta họ Đông, tên Thiên Lãnh.”
“Tên rất hay!” Vân Dương chân thành khen ngợi một câu.
Không thể không nói, tiểu tử này hắn không biết là ai tự nhiên sẽ không phục. Nhưng, người đặt tên cho tiểu tử này, bản công tử quả thực phục sát đất!
Người phải có trí tuệ cỡ nào, mới có thể đặt ra danh tự ‘Đông Thiên Lãnh’ như vậy.. Nhà ngươi mùa đông không lạnh a?
Đông Thiên Lãnh lập tức mừng rỡ.
Người thường lần đầu nghe tên của hắn đều tỏ vẻ như ăn phải con ruồi? Vậy mà người trước mắt này không chút nghĩ ngợi lớn tiếng tán thưởng, Đông Thiên Lãnh lập tức vui mừng nhướng mày, thận trọng mà nói: “Hay chỗ nào?”
Tốt chỗ nào?
Vân Dương gãi gãi đầu, rốt cuộc nói: “Hay ở... Đơn giản! Thô bạo! Ngay thẳng! Hơn nữa, ngụ ý sâu sắc, còn rất dễ nhớ. Bất kể là ai, chỉ cần gặp ngươi một lần, nghe được tên của ngươi một lần, cả đời sẽ không quên! Cái này... Thật là tên rất hay a...”
Càng nói, Vân Dương càng cảm thấy... Ngọa tào danh tự này quả không tệ a.
“Ha ha ha ha... Nguyên lai tên của ta hay như vậy... Hóa ra là ta trách oan cha ta nhiều năm như vậy...” Đông Thiên Lãnh cười vui vẻ, vỗ bả vai Vân Dương: “Huynh đệ không tệ! Rất tốt! Hợp tính, trượng nghĩa, rộng rãi! Ta mời ngươi uống rượu!”
“...”
Vân Dương nào có tâm tư uống rượu gì? Lập tức lời nói dịu dàng chối từ: “Ta trở về còn có việc...”
“Không sao! Ta cùng ngươi đến chỗ ở của ngươi uống rượu! Chờ ngươi làm xong việc hai ta lại uống.” Đông Thiên Lãnh đại thiếu gia thật vất vả mới kiếm được một người mà bản thân vừa ý, bất kể là làm việc hay là nói chuyện đều hợp... Sao có thể cứ vậy rời đi?
Vân Dương trợn trắng mắt, có ngươi đi theo, ta còn làm chuyện gì?
“Rảnh rỗi, uống vài chéna...” Đông Thiên Lãnh mặt mày hớn hở ôm bả vai Vân Dương, đột nhiên sắc mặt tỏ ra trầm lắng: “Huynh đệ, nhân sinh khó được một tri kỷ a...”
Ta và ngươi cũng không phải tri kỷ.
“Nói thật, hoàn khố trong thiên hạ ta gặp cũng không ít, nhưng có thể thô bạo không nói đạo lý như huynh đệ ngươi...” Đông Thiên Lãnh nhìn mà than thở nói ra: “... Chưa từng thấy qua! Xem như toàn bộ Thiên Huyền đại lục, huynh đệ ngươi cũng có thể được cho hoàn khố đứng đầu a.”
Vân Dương chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng.
Con hàng này đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?
Hoàn khố?
Ta thế nào mà trở thành hoàn khố rồi?
Vốn là muốn tìn chút chuyện để làm, đột nhiên trùng hợp gặp được hai cha con Tạ gia, dứt khoát bắt đầu từ đây... Hơn nữa ta ra mặt cũng là vì tàn tật tướng sĩ... Sao có thể gọi là hoàn khố?
Ta muốn đem mâu thuẫn hai mạch văn võ triệt để dẫn bạo, làm cho cả triều đình hỗn loạn, tất cả kế hoạch đều đã sơ bộ hoàn thành, hiện tại chỉ là mới bắt đầu a...
Sau này còn nhiều trò hay hơn nhiều...
Nào nghĩ kinh thiên đại kế vào trong miệng ngươi... Lại trở thành hành vi của hoàn khố công tử?
Đứng đầu Hoàn khố?
Danh hiệu này nếu đeo trên người, tên tuổi Cửu Tôn quân sư sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ a... Nói thế nào ta cũng là người kiếm cơm bằng chất xám nha...
“Thủ đoạn của Huynh đệ, Lãnh ta mặc cảm. Nhưng chuyện này hôm nay, có vẻ như gây lớn.” Đông Thiên Lãnh ôm bả vai Vân Dương: “Bất quá ngươi yên tâm, có ca ca ta ở đây, ngươi nhất định không phải chịu thiệt thòi! Cùng lắm thì tối nay...”
Hắn thấp giọng: “... Tối nay liền diệt môn...”
Trong lòng Vân Dương trầm thấp hừ một tiếng, không nói thì thôi, nhưng con hàng này rất có ánh mắt, quả là anh hùng cùng chí hướng. Chính hắn vừa vặn mới có quyết định này...
Hai đại hộ vệ của Đông Thiên Lãnh đen mặt đi theo sau lưng hai người Vân Dương, chỉ thấy trong lòng như có ngàn vạn đầu Thần Thú phi nước đại gầm rú lao qua.
Làm việc không chút trách nhiệm như vậy...
Thế mà thiếu gia nói không chút suy xét?
Vân Dương phí hết tâm tư, dùng hết thủ đoạn, uyển chuyển xin miễn... Đều không làm nên chuyện gì. Cứ như vậy bị Đông Thiên Lãnh ôm vai, một đường kề vai sát cánh về Vân phủ.
Về đến nhà, nhìn thấy ánh mắt Lão Mai quái dị, Vân Dương cũng chỉ có phân phó: “Đưa rượu và đồ ăn lên. Đêm nay ta cùng Đông huynh... Uống một trận... Không say không về.”
Ánh mắt Lão Mai quái dị, thần sắc quái dị.
Ta vừa nghe nói ngươi trực tiếp đập An Viễn hầu phủ, hai cha con người ta đều bị ngươi đánh gần chết... Ngài đây là... Về nhà ăn mừng?