Ta Là Chí Tôn

Chương 282: Đau thấu tim gan

Oanh một tiếng, khói bụi bắn lên bốn phía, Vân Dương triệt để bị bao phủ bên trong khói bụi.

Hắn dùng tay, dùng chân, dùng huyền khí, không quan tâm cũng chăng có mục đích bới tất cả mọi thứ trong phế tích lên, kiểm tra.

Hắn tìm được máu thịt vụn, còn mảnh vụn quần áo...

Sau trận nổ lớn như vậy, tìm được những thứ này đã không phải chuyện đơn giản.

Thế nhưng Vân Dương vẫn không chịu ngừng, tiếp tục động tác tìm kiếm, may mà kéo dài được một lát, đầu óc hắn rốt cục thanh tỉnh một chút.

Hắn đã đến Thanh Vân phường rất nhiều lần, dù có nhắm mắt lại cũng biết đâu là phòng nào, đâu có kiến trúc gì...

Y theo trí nhớ trong đầu, Vân Dương nhanh chóng khóa chặt lại vị trí đại môn Thanh Vân phường.

Sau đó lui ra ngoài, nhắm mắt đứng đó, bình tĩnh một hồi.

Sau đó lại sải bước bước vào.

Một tiếng hô vang lên, đá vụn nơi đại môn đều bị hắn thanh lý ra ngoài, hắn tiến thẳng về phía trước, quan sát tứ phía, thật giống như tới cái sảnh lớn ngày thường của Thanh Vân phường vậy, vừa mới vào cửa, bản năng dò xét bốn phía, kiểm tra có điểm nào dị trạng hay không.

Sau khi dừng lại trong nháy mắt, Vân Dương lại tiếp tục đi thẳng.

Theo quỹ tích hành động của Vân Dương, đá vụn ven đường không ngừng được thanh lý, bụi đất bắn đầy trời, che đậy tầm mắt, nhưng cho dù là hoàn cảnh ác liệt như vậy, vẫn không thể ảnh hưởng tới hành động của Vân Dương.

- Nơi này, chính là nơi tối qua uống rượu, có điều nay đã biến mất...

Cảm giác đau lòng càng thêm nặng.

Hôm qua, Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết còn ngồi nơi đây, tươi cười xinh đẹp cùng hắn uống rượu, nhưng hôm nay lại...

Hắn lắc đầu, tiếp tục thanh lý rác rưởi, đem theo hy vọng tiến vào trong.

Mỗi một gian phòng, đại sảnh, nơi này là... Phòng ngủ, bên này là...

Hắn tìm kiếm từng gian phòng một.

Rốt cục đến vị trí phòng bếp, hắn thấy được một mảnh màu nâu đen.

- Máu?

Trong mắt Vân Dương đột nhiên bốc lên sát cơ điên cuồng khó mà ức chế.

Hắn tìm kiếm như điên, lại không có phát hiện gì thêm.

Cuối cùng, Vân Dương đến vị trí mà trước đó vốn là một gian nhà kho, sau khi thanh lý toàn bộ đá vụn cùng với rác rưởi, bỗng nhiên ngây người như phỗng.

Bởi ở đây, Vân Dương phát hiện rất nhiều máu, nơi này, là nơi có nhiều vết máu nhất Thanh Vân phường!

Đập vào mắt, đều là từng mảnh huyết nhục vớ nát, cơ hồ khắp nơi đều có.

Mà tất cả mảnh vỡ xương cốt huyết nhục, không có bất kỳ một mảnh nào lớn hơn một cái ngón tay.

Ngoài ra còn có vô số mảnh vụn quần áo, là mảnh vụn áo trắng.

Chỉ là lúc này, vết máu dính trên mảnh áo, nhìn qua cũng phải giật mình!

Cẩn thận ngửi một cái, trên mảnh vụn còn có lưu lại mùi son phấn nhàn nhạt. Mùi son phất tương tự với mùi trên người Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết trong trí nhớ của Vân Dương.

Vân Dương tiếp tục tìm được rất nhiều sợi tóc dài mềm mượt, trộn lẫn trong đống đã vụn rác rưởi, đều rất lộn xộn.

Trong một cái góc, còn có để lại một nửa nền đá, trên nền đá là một mảnh máu tươi, còn có một mảnh vụn đầu tóc rối bời, còn mang theo một nửa khối xương đầu.

Vân Dương như bị sét đánh.

Tia may mắn còn sót lại cứ vậy mà bị đánh nát!

Thân thể hắn lung la lung lay, tựa như lúc nào cũng có thể té ngã.

Một người đứng sau đỡ lấy hắn, Phương Mặc Phi tận lực thấp giọng nói:

- Công tử, cẩn thận.

Vân Dương thoáng như không nghe thấy.

Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng Vân Dương lại như thấy thanh âm của Phương Mặc Phi phảng phất như từ thiên ngoại truyền đến, phiêu miểu hư ảo, hư hư thực thực.

Hắn mờ mịt quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên ho khan, khóe miệng tràn ra một tơ máu.

Thanh âm ôn như của Vân Túy Nguyệt đột nhiên vang vọng.

“Tiểu đệ, ngươi phải vất vả rồi.”

“Tiểu đệ, ngươi ăn nhiều một chút.”

“Tiểu đệ, ngươi nếm thử cái này.”

Ánh mắt ôn nhu kia, tựa như còn lưu chuyển trước mắt.

Lúc chia tay, ánh mắt lo lắng, thanh âm ôn nhu:

“Tiểu đệ, ngươi sau này phải bảo trọng nhiều hơn...”

Âm dung tiếu mạo như ngưng thực trước mắt, nhưng...

Vân Dương lòng đau như cắt.

Ngay lúc này, trong phế tích hiện lên một chút quang mang lấp lóe.

Vân Dương vội vã không nén nổi tiến lên, té trên đất, dùng hai tay đào, đem ánh sáng móc ra.

Tựa như nắm hy vọng cuối cùng trong tay, đó là một mảnh vỡ bích ngọc!

Mặc dù chỉ là một mảnh ngọc vỡ, lại vẫn ôn nhuận, trong suốt, Vân Dương không khỏi nghĩ đến một đôi tay.

Tay của Vân Túy Nguyệt.

Trên cổ tay trắng nõn kia, có tô điểm một đôi vòng tay.

Màu xanh biếc.

Mà mảnh ánh sáng này chính là một khối ngọc vỡ, rìa ngoài mượt mà no đủ.

Đây rõ ràng... Chính là mảnh vỡ vòng ngọc kia.

Vân Dương kinh ngạc nhìn, đột nhiên thấy sao vàng bay loạn trước mặt, trái tim như bị người hung hắn nắm chặt, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, không còn tỉnh táo.

Oa một tiếng, Vân Dương bỗng nhiên phun một ngụm huyết tiễn, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

- Công tử!

Phương Mặc Phi thấy thế kinh hô một tiếng, nhanh chóng tiếp lấy thân thể đang đổ xuống của Vân Dương.

...

Cho đến khi Vân Dương tỉnh lại, lúc này hắn đã trở lại Vân phủ.

Hắn kinh ngạc nhìn nóc phòng, hai mắt mất thần, tựa như không thấy gì cả.

Trong đầu của hắn, vài bức hình lần lượt luân chuyển, dung mạo tươi cười của Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết cứ không ngừng thoáng hiện, liên tiếp.

“Tiểu đệ...”

“Huynh đệ...”

“Gọi tẩu tử, không được a...”

“Tiểu đệ, ngươi sau này phải bảo trọng nhiều hơn...”

Vân Dương chậm rãi nhắm mắt, nước mắt im ắng tràn ra.

Người yêu của Ngũ ca, nữ tử đáng thương này, cuối cùng hắn cũng không bảo vệ được!

Tuyệt thế giai nhân, hồng nhan khuynh quốc như vậy, cứ như vậy mà tan thành mây khói ngay trước mặt hắn!

Vân Dương nhớ tới đồ ăn hôm qua, nhớ tới lời Vân Túy Nguyệt nói, nhớ tới đủ loại hành động kỳ quái của Vân Túy Nguyệt... Chẳng lẽ, nàng đã sớm dự cảm được chuyện gì?

Lời nói đêm qua, mỗi một câu một chữ thì nhìn như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng cẩn thận châm chước, lại có thể nhận thấy mỗi câu đều có thâm ý, mỗi một chữ đều tràn đầy hương vị ly biệt.

Không chỉ là ngắn ngủi xa cách, mà là đời này kiếp này không còn gặp lại!

Hắn nghiến răng thật chặt, nhưng từng cơn đau rút trong lòng lại không thể ngăn chặn.

- Nếu đêm qua, chính mình liều lĩnh mang Nguyệt tỷ đi... Như vậy chuyện hôm nay cũng không phát sinh!

Nghĩ tới đây, cơn hối hận trong lòng Vân Dương đã đạt đến trạng thái sôi trào.

- Ta thật ngu!

- Rõ ràng khác thường như vậy!... Hả?

- Đồ ăn hôm qua, bản thân nó đã là điểm đáng ngờ vô cùng lớn.

Vân Dương hiện lên một suy nghĩ may mắn:

- ... Nói không chừng, Nguyệt tỷ còn chưa chết...

Nhưng, lại nghĩ đến tóc tai huyết nhục tán loạn trong mật thất cùng với mảnh vụn áo trắng, mùi thơm mơ hồ quen thuộc kia...

Hết thảy, một lần nữa lại vô tình đánh vỡ ảo tưởng trong lòng Vân Dương.

- Các ngươi đều đáng chết!

Vân Dương đột nhiên nhảy lên, hai mắt đỏ bừng, lại phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên điên cuồng rống lên một tiếng, trực tiếp hóa thành cơn lốc, biến mất khỏi Vân phủ!

- Công tử!

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cùng nhau lấy làm kinh hãi, vội vàng đuổi theo ra cửa, nhưng tiếng gió bên ngoài đã sớm biến mất!

Vân Dương lâm vào trạng thái cuồng nộ chưa từng có. Cực tốc bão táp, trong lòng hắn lúc này, chỉ có sát cơ lạnh thấu xương!

Hắn chỉ muốn giết người!

Chưa có lúc nào, hắn lại muốn giết người như hiện tại!

Trái tim của hắn, đã bị phẫn nộ cùng thống hận lấp đầy, rốt cục bất chấp mọi chuyện!

Cái gọi là cố kỵ, cân nhắc, châm chước, suy nghĩ, hết thảy đều đã bị đẩy ra khỏi tâm, không còn được để trong mắt hắn!

Ngũ ca, ta có lỗi với ngươi!

Ta không thể bảo vệ tẩu tử!

Ta xin lỗi ngươi!

Vân Dương chỉ thấy huyết dịch toàn thân như muốn bạo tạc phun trào!

Hắn gần như mất đi năng lực tư duy bình thường.

Lúc này chỉ còn lại tâm thái báo thù nồng đậm!

Trong ánh bình minh chạng vạng, một trận gió lốc, thổi thẳng vào vào đại nội hoàng cung!

Hô hô hô...

...

Trong hoàng cung.

Đại nội tổng quản Khương Trung, đang dùng cái lưng còng của mình để cẩn thận kiểm tra công việc của đám thuộc hạ, thái độ tỉ mỉ đoan chính.

Hắn tựa như một lão nhân tận sức làm hết chức trách của mình, trong phạm vi quản lý của bản thân, làm sao cho tốt nhất, mỗi ngày đều như vậy.

Cũng bởi vậy, Hoàng đế Bệ hạ vẫn luôn yên tâm với hắn.

Trong khuỷu tay của hắn, kẹp lấy một cây phất trần trắng, sạch sẽ gọn gàng, không nhuốm bụi trần.

Bước chân rất chậm, hai chân thậm chí quét đất mà đi, phát ra âm thanh lau dọn, tựa như đã già nua đến không nhấc nổi chân. Nhưng thanh âm lau dọn này truyền tới đâu, bọn thái giám thị vệ nơi đó đều không tự chủ được mà phải ưỡn ngực lên, bày ra dáng vẻ tận tâm làm việc...

Khương Trung, lão nhân trong hoàng cung Ngọc Đường.

Đại nội tổng quản.

Quyền lợi của hắn, không thể nghi ngờ là rất lớn.

Địa vị của hắn, trong đại nội cũng có thể xưng là siêu nhiên!

Trong hoàng cung Ngọc Đường, Hoàng đế Bệ hạ là quân chủ một nước, Hoàng hậu là Cửu Cung chi chủ, thế nhưng vẫn có người dám lá mặt lá trái với mệnh lệnh của bọn họ. Nhưng đối mặt với mệnh lệnh của đại nội tổng quản Khương Trung, tuyệt đối không có bất cứ người nào dáo giở trò, càng không nói đến dám sơ sẩy lãnh đạm!

Những năm gần đây, có không biết bao nhiêu cung nhân thái giám chết dưới hình phạt khốc liệt của hắn. Đã từng có người nói, trên mặt Khương tổng quản có bao nhiêu nếp nhăn, thì như vậy có bấy nhiêu người từng chết trong tay hắn.

Lấy mắt thường, có thể nhìn thấy trên mặt Khương Trung lít nha lít nhít nếp nhăn, có vẻ như đếm không thể hết, cho nên số người chết trong tay hắn, cũng là đếm không hết!

- Trời sắp sáng rồi, lại một ngày mới...

Khương Trung nỉ non một câu, quay lưng lại, thân thể cong cong đung đưa bước về phía gian phòng của mình.

Hai tiểu thái giám cung kính đi theo sau hắn, nhắm mắt theo đuôi, không dám đi quá gần, cũng không dám đi quá xa.

Ba người một đường xuyên qua ngự hoa viên, một hàng phòng ốc phía sau kia, chính là nơi ở của Khương Trung.