Thiết Tranh ra sức tránh ra, lớn tiếng nổi giận nói:
- Chính là do đám hàng ham sống sợ chết có quá nhiều, mới làm cho hung đồ ung dung ngoài vòng pháp luật! Chuyện tình đã rõ ràng minh bạch như thế, các ngươi còn muốn giả bộ hồ đồ, hừ! Có gan, liền cùng ta đi bình Chinh Bắc Nguyên soái phủ?!
Hai vị tướng quân không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi.
Thực tình không dám nói với tên không có não này nữa, nói thêm, thực sự sợ bị hắn kéo đi Chinh Bắc Nguyên soái phủ liều mạng...
Nhưng hai người vừa đi cũng vừa xì xào bàn tán.
- Thiết soái nói cũng có lý a!
- Ai nói hắn nói không có lý đâu, chỉ có điều có lý cũng không thể nói rõ ràng như vậy a, dù sao thân phận Dương Ba Đào cũng còn đó!
- Thân phận thì thế nào, ta sớm đã thấy tên Dương Ba Đào này không được bình thường.
- Dẹp đi, sao lúc nãy ngươi không nói với Bệ hạ?!
- Không nói chuyện này nữa... Ân, ngươi nói xem, vị Phong Tôn xuất hiện hôm qua liệu có phải thực không?
- Ta hy vọng là thực.
- Ta cũng hy vọng là thực, nhưng nếu là thực, tên Dương Ba Đào kia... Coi như triệt để xong đời.
- Dương Ba Đào xong đời thì xong, chỉ cần Phong Tôn đại nhân còn sống, Dương Ba Đào sống hay chết không quan trọng.
- Đúng, nếu Phong Tôn đại nhân còn sống, có lẽ Hỏa Tôn đại nhân cũng còn sống a, còn Thổ Tôn, Thủy Tôn không chừng cũng đều khỏe mạnh!
- Hy vọng là vậy...
...
Dương Ba Đào trầm trọng trở lại phủ đệ của mình, hắn thấy con đường phía trước là một mảnh mờ mịt, tất cả đều ảm đạm vô quang.
Hiện tại hắn đã có thể ẩn ẩn cảm giác được, tận thế của hắn đang đến gần, có thể nói là gần trong gang tấc.
Không bị giam tại chỗ, đã là nể mặt hắn nhiều năm khổ lao chinh chiến.
Kỳ thực trước khi tảo tiều, cảm giác này đã quanh quẩn trong lòng hắn, chỉ có điều có tiền lệ chấn trụ thành công mấy trăm Thí Thần Cung thủ đêm qua, lại còn có thêm mấy phần chuẩn bị, nên mới có can đảm đặt cược vận khí một lần. Nhưng sự thực chứng minh, đối với Ngọc Đường mà nói Cửu Tôn quá mức trọng yếu, một câu nói của Cửu Tôn, đã áp đảo vô số công huân mà hắn tích lũy bao năm!
Đây chính là sự thực khiến người tuyệt vọng!
- Triệu tập! Nghị sự!
...
Thiết Tranh trở lại trong phủ, tương tự ra lệnh:
- Triệu tập!
- Lập tức triệu tập năm vạn đại quân, sau khi tập kết lập tức bao vây Chinh Bắc Nguyên soái phủ! Trong tình huống không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào!
- Truyền lệnh của ta, đóng chặt cửa thành, từ hôm nay tiến vào tình trạng giới nghiêm! Chỉ cho vào, không cho ra!
- Triệu tập cao thủ trong quân! Tất cả tu giả ngũ phẩm trở lên toàn bộ chờ lệnh!
- Triệu tập Thí Thần Cung thủ, mục tiêu Chinh Bắc Nguyên soái phủ! Người mưu toan đi vào, giết bất luận tội, coi như một con chim, cũng không được tiến vào!
Thiết Tranh hạ từng đạo mệnh lệnh.
- Đại soái, cái này... Cái này không có thánh chỉ của Bệ hạ, cũng không có Hổ phù, cái này... Tự tiện điều động quân mã, là trọng tội a!
Phụ tá của Thiết Tranh lo lắng, từ khi hắn đi theo vị Đông quân chi soái này, một ngày phải kinh ngạc tới ba lần, kinh ngạc tới liên tiếp không ngừng.
Trình độ cả gan làm loạn của con hàng Thiết Tranh này, đã đạt đến đẳng cấp khiến người giận sôi!
Không biết hắn sẽ điên lên lúc nào, một khi điên lên là hoàn toàn không quan tâm quy tắc, trực tiếp bộc phát, hoàn toàn không giữ được lý trí phán đoán.
- Có hậu quả, bản soái tự mình gánh chịu! Các ngươi chỉ cần làm việc là được, dông dài cái gì?!
Thiết Tranh dữ dằn nói.
Quả nhiên, lại là câu này.
Phụ tá thầm ai thán không thôi.
Đúng là Hoàng đế Bệ hạ có ý chí rộng lớn hơn người. Phải hoàng đề lòng dạ nhỏ hẹp một chút, gặp loại người như Thiết Tranh, cho dù có công lao bằng trời, cũng không tránh được kết cục xét nhà diệt tộc không dưới sáu mươi lần...
- Tốt, ta lập tức sắp xếp nhân thủ!
- Thà rằng phạm tội khi quân, Thiết mỗ cũng không để cho người mưu hại Cửu Tôn đại nhân ung dung ngoài vong pháp luật!
Thiết Tranh quát một tiếng chói tai:
- Truyền lệnh toàn quân, mang tế đàn Cửu Tôn đại nhân tới! Một khi động thủ, lấy đầu vô tận đầu người làm tế phẩm!
Cùng lúc đó.
Sĩ quan Tây quân đóng giữ kinh thành cũng đồng thời hành động.
- Phong tỏa cửa thành!
- Mật thiết chú ý động tĩnh!
- Thí Thần cung chuẩn bị!
- Cao thủ tập kết, tùy thời chuẩn bị hành động!
Nam quân.
- Tập kết tập kết!
- Từ giờ trở đi, chính là thời kỳ chiến tranh! Bất luận kẻ nào, cho dù muốn đi nhà xí, cũng phải báo cáo xin phép! Cho dù là cháy nhà chết người cũng không được phép về nhà!
- Giới nghiêm toàn quân, tùy thời chuẩn bị hành động!
- Thí Thần cung, toàn bộ chuẩn bị Huyền Thiết tiễn. Một cung mười tên, trở về đúng vị trí!
...
Quân doanh quanh Ngọc Đường lập tức lâm vào một bầu không khí túc sát!
Chúng tướng đằng đằng sát khí, sắc mặt lạnh lùng, sát cớ rét lạnh.
Một vài bức chân dung Cửu Tôn được bày ra, cung kính dán lên tường.
Trước chân dung bày hai cái bàn lớn, một bàn bày đầy trái cây tế phẩm. Mà cái bàn còn lại, vẻn vẹn chỉ trải lên một tấm vải trắng, trên đó cũng không bày bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn bỏ trống.
Đó là chuẩn bị để bày đầu người.
Từng tấm đại kỳ được kéo căng, rêu rao dựng đứng trong quân doanh.
Ngọc Đường Cửu Tôn, anh hùng bất hủ!
Mỗi một binh sĩ bước qua chân đại kỳ đều nghiêm túc cúi chào, bước chân ầm vang.
Vô số tướng sĩ đều biểu rõ sự kích thích bành trướng trong tâm tình, vừa yên lặng lau đao kiếm, vừa dựng tai lắng nghe, thu tận tất cả âm thanh gió thổi cỏ lay, e sợ có mệnh lệnh đưa ra mà mình lại chậm một chút.
Mỗi người, đều trong trạng thái căn như dây cung.
Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có thể lao đi vun vút, bắn thẳng tới mục tiêu.
Càng có vô số tướng sĩ, hốc mắt đã sớm ướt át.
Đây không phải bi thương, mà là kích động.
Cửu Tôn đại nhân, chúng ta... Rốt cục có thể làm ít việc cho ngài.
- Một khi xác định tin tức, dù có phải chịu thiên đao vạn quả, cũng phải báo thù cho Cửu Tôn đại nhân!
Cơn tức này, đã phải nhịn hơn một năm!
Một khi phát ra, há có thể thiếu kẻ hèn này?!
...
Cùng với các ngả quân đóng giữ kinh thành đang náo động, chính là bắc quân quân doanh.
Lúc này, trong quân doanh bắc quân cũng là một mảnh rối loạn ồn ào.
Vô số sĩ quan đang cố sức trấn áp cảm xúc rối loạn trong quân đội. Chỉ tiếc là bọn hắn có trấn an cũng không có tác dụng gì, không những không có tác dụng, thậm chí còn có xu thế càng mãnh liệt!
Không ngừng có một số lão binh lạnh lùng đến trước quân trướng kêu:
- Tướng quân, chuyện Nguyên soái mưu hại Cửu Tôn có phải thực hay không?
- Tướng quân, chuyện đêm qua có phải thực không?
- Ngươi có thể cho các huynh đệ một câu trả lời dứt khoát được không?
- Đến cùng có phải hay không?
Chúng tướng cũng sứt đầu mẻ trán, nhưng lại biết nói gì cũng không đúng, đàng phải toàn lực trấn an.
- Chuyện này còn đang điều tra, tam đại quân doanh khác đã cùng nhau có hành động, ngay cả lão Thái úy cũng bị kinh động, các ngươi chờ tin tức là được, không thể tạo thành hỗn loạn!
- Tất cả trở về đi, bình tĩnh chờ tin tức! Có tin tức xác thực rồi còn có thể giấu diếm các ngươi hay sao?
- Nên làm gì thì về làm đó đi, có tin tức tự nhiên sẽ thông báo.
...
- Nghe nói Phong Tôn xuất hiện tại nhà Nguyên soái. Nói Nguyên soái chính là hung thủ... Chuyện này, là thực sao?
- Mau về đi! Ngươi, là nói ngươi đó, mau chóng về cho lão tử!
- Hung cái gì mà hung?! Ta chỉ hỏi có phải thực hay không! Ngươi có muốn giết ta, ta cũng muốn hỏi!
Một lão binh trừng tròng mắt, tơ máu trong mắt dày đặc, một tay đặt lên chuôi đao:
- Ở đây đều là các huynh đệ vào sinh ra tử bao năm, ngươi bớt sĩ diện trước mặt ta cho nhờ, ta chỉ muốn một câu trả lời chính xác! Đúng hay không? Đến cùng có phải không?
- Làm càn! Thái độ của ngươi như vậy là muốn gì? Còn biết thân phận của mình không? Chẳng nhẽ còn muốn rút đao ép hỏi ta hả?
Tướng quân gầm thét.
- Ta chỉ muốn nghe một câu trả lời, làm sao ngay cả một câu cũng không được?!
Lão binh cứng cổ, nổi gân xanh:
- Đến cùng có phải hay không? Nếu như phải, đừng nói ta rút đao với ngươi, coi như ta rút đao chặt ngươi thì lại có thể thế nào? Ngươi nói xem ta có dám hay không?!
- Con mẹ nó! Coi như là thực, cũng là chuyện của cá nhân Dương Nguyên soái, ngươi cho rằng với cấp bậc như ta có thể tham dự đại sự như vậy?
Tướng quân vốn dĩ cảm thấy bị đè nén, lúc này càng tức đến thở hổn hển, trong lúc nhất thời không lựa lời nói, bật thốt ra.
- Nói cách khác là thực?
Khí thế của lão binh càng lúc càng nguy hiểm.
- Ta cũng không nói như vậy!
- Rõ ràng ngươi đã nói! Ta xxx mẹ ngươi! Ngươi con mẹ nó mới! Nói đúng như vậy!
Liệt diễm trong mắt lão binh bốc lên hừng hực, sát cơ ngập trời.
- Ta không nói! Ta không nói gì cả! Tất cả đều trở về cho ta! Mau về đi! Ở đây vây quanh lão tử làm gì? Còn biết quân quy quân kỷ hay không?
Vị tướng quân này thấy trấn an không được, đàn áp cũng không nổi, dứt khoát vung mạnh:
- Lão tử cũng đang chờ tin tức a! Các ngươi có vây quanh lão tử thì có lợi ích gì? Nếu chuyện này là thực, dù lão tử có phải liều mạng tạo phản, cũng phải sống mai một phen với Dương Ba Đào! Nhưng bây giờ cần chờ tin tức chính xác tới, hết thảy mới có thể quyết định!
- Các ngươi có thể kiên nhẫn chờ một lát được không? Các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi gấp hay sao? Lão tử cũng gấp đến sắp điên đây các ngươi hiểu không?!
...
Tướng sĩ bắc quân sôi nổi bàn luận như mở hội, thanh âm phẫn nộ nối liền không dứt.
- Bắc quân chúng ta từ trên đến dưới, tất cả mọi người đều nợ Cửu Tôn đại nhân ít nhất một cái mạng! Nếu chuyện này là thực... Tất cả huynh đệ bắc quân chúng ta còn có mặt mũi nào gặp huynh đệ các phương khác? Xấu hổ cũng có thể khiến chúng ta xấu hổ đến chết! Thẹn cũng có thể làm chúng ta thẹn đến chết a?! Người nói không thẹn với lương tâm, làm việc gì cũng thấy thản nhiên, sau này chúng ta mãi mãi cũng không thể thản nhiên, hổ thẹn với lương tâm a!
- Có phải thực vậy hay không! Có phải thực vậy hay không!
- Ta xxx con mẹ ngươi, lão tử chỉ hỏi ngươi một câu ngươi tức giận cái rắm...
Trước cửa quân doanh.
Từng binh sĩ phòng thủ đều cúi đầu, tựa như đang đứng đó nhận tội. Bọn hắn là đám người xui xẻo nhất, người khác còn có thể trốn trong quân doanh, tối thiểu không bị người ngoài nhìn thấy. Nhưng bọn hắn lại phải đứng đó, bại lộ trước con mắt của quần chúng.
Bên trong huyên náo ngất trời, ngoài cửa ra vào lại như một mảnh quỷ vực, yên tĩnh đến dọa người.
Quân doanh ba phương, lúc này đã có vô số quân đội Đông Tây Nam xuất động, binh phong ẩn ẩn, trực chỉ bắc quân. Ngẫu nhiên còn có không ít tướng quân mang phiên hiệu khác, mang người dạo quan cửa bắc doanh, đi đi lại lại tới mấy vòng.
Trong mắt ai nấy đều tràn đầy khinh bỉ cùng thống hận!
Một vị tướng quân có chòm râu dài đánh ngựa, mang theo thủ hạ đến trước cửa bắc doanh, đồng thanh hừ một tiếng. Đám tướng sĩ thủ vệ trước cửa lại càng thêm xấu hổi, cúi đầu càng thấp xuống.