Hết thảy đều phát sinh một cách vô cùng đột ngột, tiến độ còn nhanh chóng đến cực điểm.
Hàn Vô Phi thấy sát chiêu đến trước mặt, lại lâm nguy không loạn, tay trái nhanh chóng đưa về tư thế thủ, trường kiếm đã xuất hiện trên tay phải. Xuất kiếm phản kích, đột nhiên đã cảm thấy tay trái truyền tới một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập đến, thân thể Hàn Vô Phi không kìm được mà bị đẩy lui về phía sau, chỉ thấy trước ngực như bị đè bởi một tòa núi lớn, trong lúc nhất thời không thể thở nổi.
Phốc phốc phốc liên tục lui lại bảy bước. Lúc này mới phát hiện trường kiếm trong tay còn chưa kịp đâm ra.
- Cao thủ bát trọng?
Hàn Vô Phi giật mình quát:
- Ngươi là ai?
Cái gọi là gặp gì biết nấy, người trong nghề khẽ vươn tay là biết có được hay không, chỉ cần thử một chiêu, Hàn Vô Phi đã đánh giá đối phương là bát trọng cao thủ, thực lực cường hãn hơn hắn.
Nhưng Hàn Vô Phi vẫn không chút hỗn loạn, trong lúc lui lại, tay trái lắc một cái, một đạo hỏa tiễn gào thét bay lên bầu trời, bay được mấy chục trượng lập tức nổ tung, vừa xuất thủ đã phát tín hiệu cầu viện, chỉ cần tranh thủ chống đỡ một chút, liền có thể có cứu viện đến giúp đỡ.
Đạo hắc ảnh kia nhìn thấy Hàn Vô Phi, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, nhưng thế công trên tay càng thêm mãnh liệt, một bộ phấn đấu quên mình.
Một chiêu chiếm lợi, không chút thả lỏng, tựa như một đạo gió lốc, lại lần nữa cường thế nhào tới. Một chưởng tiếp một chưởng, tựa như cự phủ khai sơn. Toàn bộ hành trình không nói một lời, chỉ vùi đầu dồn sức đánh mạnh.
Hàn Vô Phi chỉ đón hai chiêu liền rơi vào thế hạ phong, tâm niệm thay đổi thật nhanh, phẫn nộ quát:
- Ngươi là ai? Ngươi là ai? Con mẹ nó tìm tới cửa cũng phải báo danh một tiếng a...
Người áo đen vẫn không nói, tay phải vòng một cái, điện quang lấp lóe, lại đập mạnh một quyền.
Thân thể Hàn Vô Phi lóe lên, nhưng trong tay đối phương đột nhiên xuất hiện hàn quang, Hàn Vô Phi cũng không tránh nổi nữa, sau một tiếng hét thảm, giữa eo hắn xuất hiện một vết thương thật dài, máu tươi vẩy ra, sâu đến tận xương.
Một đạo hàn quang múa lượn bay ra, trường kiếm trong tay Hàn Vô Phi cũng bị đánh bay!
Tâm tính Hàn Vô Phi vô cùng cứng cỏi, trước hiểm cảnh nhưng không chút hỗn loạn, liên tục lui hai bước, nhanh chóng né tránh. Nhưng dù cho tinh thần không chút hỗn loạn, lại chỉ mang ý nghĩa là không có bất kỳ ham muốn chiến đấu.
Ý chí cùng lòng tin của hắn, dưới hai hiệp đánh đã hoàn toàn tan nát.
Nhưng bóng đen đuổi theo như hình với bóng, tiếp tục huy quyền đấm mạnh, hàn quang kia là một thanh kiếm xuất quỷ nhập thần. Lập lòe khiến người khó lòng phòng bị, sưu sưu sưu...
Tựa như thiểm điện lấp lóe bất quy tắc trên bầu trời đêm, liên tiếp vẽ từng đạo vết thương trên người Hàn Vô Phi.
Máu tươi tích tích không ngừng, mặc dù Hàn Vô Phi đã dùng toàn lực né tránh, nhưng từng đạo vết thương hạn chế thể lực của hắn không ngừng xuất hiện.
Sau một tiếng kêu to, Hàn Vô Phi bị ép thẳng vào góc chết, không thể tiếp tục né tránh, tình thế cấp thiết, Hàn Vô Phi lập tức lựa chọn ngạnh kháng một chưởng.
Hàn Vô Phi hít mạnh một hơi, song chưởng toàn lực thu lại...
Một cỗ hấp lực đột nhiên xuất hiện!
Nhưng Hàn Vô Phi xác thực đủ hung ác, biết rõ tu vi bản thân không bằng đối phương, thân thể lại càng bị thương, không những lấy yếu đối mạnh, lại còn tận lực sử dụng, thu kình lực của cả hai người thành lực giúp bản thân lui lại, nhưng cùng với đó, kinh mạch hắn cũng bị thương nặng!
Sau khi phun một ngụm máu, thân thể hắn bồng bềnh lung lay bay lên không trung.
Hàn Vô Phi tính toán rõ ràng, lấy nội thương nghiêm trọng làm cái giá mới có thể tìm được một cơ hội thoát thân, lúc này sao có thể bỏ lỡ.
Lập tức hung hăng đạp một cước lên đại thụ, thân thể lóe lên như thiểm điện!
Chỉ cần bay ra ngoài, chẳng khác nào cá về biển rộng. Ít nhất cũng có một cơ hội thở dốc.
Người phía dưới vừa đối cứng một chưởng, lúc này tuyệt đối không thể đuổi kịp!
Nhưng bất ngờ, thân thể Hàn Vô Phi vừa mới bay lên không trung, đột nhiên thấy một đạo bóng trắng lóe lên, bay lượn trước người hắn, Hàn Vô Phi quát to một tiếng, cực kỳ hoảng sợ.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một cái miệng to như chậu máu!
Thân thể Hàn Vô Phi bay ra, vừa vặn đưa đầu mình vào cái chậu máu này!
Bóng hình màu trắng chính là một con báo to lớn, toàn thân trắng như tuyết, quỷ mị thoáng hiện, miệng lớn của con báo đột nhiên mở ra, a ô một ngụm.
Hàn Vô Phi tuyệt vọng kêu thảm, chỉ thấy trước mắt tồi sầm lại, toàn bộ đầu của hắn đã bị con báo ngậm trong miệng, tiếp đó cảm thấy một trận bồng bềnh thấm thoát, sau đó... Không còn sau đó...
Thôn Thiên báo a ô một ngụm, trực tiếp căn đứt đầu Hàn Vô Phi. Thi thể không đầu còn đang bay giữa không trung, tuân theo ý chí sau cùng của Hàn Vô Phi, lấy tốc độ thiểm điện bay ra ngoài!
Tình cảnh này... Vô cùng khủng bố!
Chỉ một lát sau...
Thi thể Hàn Vô Phi đã hết quán tính, không biết rơi xuống chỗ nào, tóm lại từng đạo tiếng hét chói tai như bị dọa bể mật truyền đến, biểu lộ rõ sự cố này. Thôn Thiên báo ngoắc ngoắc cái đuôi, rơi xuống trên cây, há miệng, xương sọ như người thường của Hàn Vô Phi rơi xuống.
Thân thể to lớn của Thôn Thiên báo lóe lên, biến mất không để lại chút tăm tích, chỗ nó vừa đứng, chỉ còn lại bóng tối vô hạn.
Trên cây, nhiều thêm một nhóc mèo lớn chừng bàn tay, một chân đạp tới đạp lui, như muốn tìm đường nhảy xuống, tư thái đang yêu cực điểm, làm người thương yêu vô cùng...
Mà người áo đen bịt mặt kia... Kỳ thực từ lúc Hàn Vô Phi lao ra, đã không thèm chú ý tới, trực tiếp vọt vào trong phòng Hàn Vô Phi, bắt đầu lục lọi vơ vét, hiển nhiên đã sớm xác định Hàn Vô Phi phải chết không thể ngờ, không cần quan sát thêm nữa...
Hiện tại, hết thảy lấy mục đích vơ vét là chủ yếu!
Một chưởng chấn khai mật thất, người áo đen lách mình đi vào!
Hơi nghiêng người, người áo đen kéo ra một cái túi lớn bay ra.
Phanh phanh hai tiếng, mấy tay hộ vệ còn lại của Hàn gia đều bị đánh chết. Lúc này mới kéo bao lớn, nghênh ngang rời đi, biến mất trong màn đem.
Đến như ánh sáng, đi như thiểm điện.
Chờ hắn rời đi, đại hỏa bao phủ Hàn phủ, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, hỏa thế hừng hực.
Sau một chốc, phương xa xuất hiện hai bóng đen, thân pháp nhanh nhẹn tiến về bên này.
- Là Hàn Vô Phi phát tín hiệu? Tên hỗn đản này, sao hắn dám phát tín hiệu triệu tập của bổn lâu ở Thiên Đường thành, chẳng nhẽ muốn chết phỏng?
- Đi qua rồi nói, Hàn Vô Phi là người cảnh giác. Nói không chừng gặp phải nguy cơ sinh tử.
- Đi!
- Không tốt, bên kia cháy rồi, nhìn phương hướng chính là Hàn trạch. Hàn Vô Phi thực sự gặp nguy hiểm...
- Chỉ sợ đã muộn, đã không còn âm thanh binh khí cùng quyền chưởng va động nữa... Ân, bên kia có hỗn loạn...
- Là một cỗ thi thể không đầu... A, sao nhìn quen mắt thế?
- Đi qua xem một chút, biết đâu có manh mối khác.
Đợi đến khi cẩn thận quan sát thi thể không đầu trên mặt đất, hai người cùng câm nín.
Quần áo trên người thi thể không đầu chính là y phục của Hàn Vô Phi. Nhưng... Trên người xuất hiện vô số vết thương lại là chuyện gì? Trên người là vết thương do kiếm tạo thành. Nhưng vết đứt trên cổ là có chuyện gì?
Tuyệt đối không phải là vết cắt, ngược lại lại giống vết thú cắn... Điều này đúng là kỳ quái!
Đây là giữa Thiên Đường thành a, chưa từng xuất hiện mãnh thú có thể đạt đến trình độ này?
Hàn Vô Phi dù kém, cũng là cao thủ thất trọng, Huyền thú phải đạt đến cấp độ nào mới có thể cắn đầu hắn xuống? Hơn nữa còn có thể ném thi thế đến xa như vậy? Vị trí này cách Hàn trạch một khoảng xa a?!
Sau một hồi tìm kiếm mà không có kết quả, lại tới trong nhà Hàn Vô Phi, ngoài ý muốn còn phát hiện cái đầu lăn lốc trên mặt đất của Hàn Vô Phi, rất may còn không bị ngọn lửa nuốt gọn.
- Quả nhiên là bị cắn xuống...
Một người cau mày:
- Chuyện này thực kỳ quái...
- Xem này, trong nhà rõ ràng là bị đánh cướp...
- Toàn bộ thị vệ đều bị đánh chết, xem ra là diệt môn a...
- Thế mà không lưu lại chút dấu vết, điều này khiến chúng ta không thể tra ra hung thủ a...
- Trong nhà Hàn Vô Phi hẳn là có mật thất...
- Chính ở bên đó, cửa đá bị phá, há còn có thể lưu lại đồ đạc?
- Điều tra một chút, chúng ta sang bên kia, bên kia càng quan trọng hơn!
- Đó là đương nhiên!
- Cẩn thận hung thủ có thể còn ở gần!
Hai người kinh nghi bất định quan sát hiện trường, tỉ mỉ tìm tòi, không bỏ qua bất luận dấu vết dị thường. Vận mười hai phần chú ý. Một cố khí tức uy nghiêm ẩn ẩn phát ra.
Vào lúc này.
- Meo ô...
Một tiếng mèo kêu run rẩy yếu ớt vang lên.
Hai người nhìn lại theo bản năng, lại thấy trên đại thụ đang có một con mèo co rúm người trên tàng cây, dường như bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy. Móng vuốt nhỏ thăm dò cứ duỗi rồi lại thu, hình như vì cây cao quá mà không dám nhảy xuống...
Thực làm người cảm thấy yêu thương.
- Con mèo này chắc do Hàn Vô Phi nuôi?
Một người hồ nghi nói.
Người còn lại vung tay lên, một cỗ kình phong xuất hiện “Hô” một cái. Mèo con thấy biến cố liền giật mình kêu lên một tiếng, nhảy xuống đất.
Hai người lóe lên theo bản năng. Mèo trắng nhỏ không biết vô tình hay hữu ý rơi vào giữa hai người, ngẩng đầu nhìn, trong mắt chất đầy vẻ ngây thơ...
- Con mèo này thực đáng yêu... Chỉ tiếc chỉ là một con mèo nhà bình thường, chỉ là đồ chơi, không có tác dụng...
Một người nói, phất tay định đuổi mèo con đi, ra tay cũng đặc biệt nhu hòa, hiển nhiên cũng bị sự đáng yêu của mèo nhỏ tác động không nhẹ.
Mèo con như bị dọa đến phát sợ, nháy mắt xù lông lên, đột nhiên meo ô một tiếng, hai cái móng vuốt lộ ra khỏi ngón thịt, lần lượt cào mạnh lên đùi hai người!
- Ta xxx! Đáng chết!
Hai người giật nảy cả mình.
Bất thình lình bị một vuốt cào đứt áo choàng, thậm chí trên da thịt cũng xuất hiện mấy vết máu. Lập tức thở hổn hển, một chút thương tiếc sớm đã ném lên chín tầng mây, hận không thể bắt mèo con lại, làm một bát canh tiểu hổ!
Nhưng mèo con kêu một tiếng trầm thấp, nhanh như thiểm điện lao vào chỗ tối tăm, xoát một cái liền biến mất không còn tăm tích.
Tốc độ này đúng là nhanh đến ngoài ý liệu, không thể tưởng tượng nổi!
Vết thương trên đùi hai người bắt đầu chảy máu!
Chỉ là một con mèo nhỏ, lại có thể tạo thành tổn thương như thế?