Ta Là Chí Tôn

Chương 206: Bị tập kích trên đường về

Điểm mơ hồ trong đó, sao Vân Dương có thể thừa nhận?

Vân Dương cau mày một cái:

- Đầm rồng hang hổ? Sao có thể như thế? Hà Hán Thanh kia họa loạn triều cương, đảo loạn trắng đen, chính là chủ mưu trong gây rối trong bản án tướng môn vừa rồi, tội ác tày trời, người người đều có thể tru diệt, ta hao tổn bao tâm sức mới có thể biết được điều cơ mật này, mà kẻ này đối với giới văn nhân lại có uy vọng quá lớn, chỉ cần hắn muốn gây sự, chỉ cần hơi nghĩ là có thể làm được, cho nên ta mới có ý nghĩ muốn trừ diệt hắn.

- Âu cũng là vì muốn thay trời hành đạo, trừ hại cho dân cho quốc, cũng chẳng hề có ân oán cá nhân, thậm chí việc mời người xuất thủ, cũng chỉ vì trước mắt ngươi có thân phận hộ vệ cho Hàn Sơn Hà, tiện đường che mắt đối phương, không hề có dụng ý sâu sắc nào hơn, từ trước đến nay, lấy thực lực của ngươi có thể tùy tiện làm cũng thành công, đồng thời có thể khiến Hàn Sơn Hà gánh lấy trách nhiệm này, có điều nghe cách nói của ngươi, việc này... Lại xảy ra biến cố lớn sao?!

Bạch Y Tuyết lại phun ra một ngụm máu, bi phẫn nói:

- Chẳng nhẽ ngươi không biết thực lực chân chính của người ngươi muốn đối phó sao?!

Vân Dương nghiêm túc nói:

- Ta chỉ biết, người này nguy hại rất lớn đối với Ngọc Đường, không thể không trừ, nếu không ta cần gì phí sức, bố trí tầng tầng lớp lớp nhằm vào hắn?

Bạch Y Tuyết nhất thời không còn gì để nói.

Vân Dương nhà người ta đã thẳng thắn đến thế, kế hoạch từ đầu chí cuối cũng có thể nói cho người, ngươi còn có gì để trách móc? Có thể trách móc thế nào?!

Nghe như thế, có chút hơi hướng vị Vân công tử này chính là đại hào kiệt, đại anh hùng vì dân vì nước mà trừ hại...

Chỉ là... Ta bị hố đến thảm như vậy... Đến cùng là chuyện gì a?

Vân Dương thở dài:

- Không cần nói nữa, trước tiên xử lý thương thế của ngươi rồi tính!

Bạch Y Tuyết cười khổ:

- Ngươi xác định nơi này có thể bảo hộ ta chu toàn?

Vân Dương thở dài:

Có thể bảo vệ thì sao mà không bảo vệ được thì thế nào?! Ngươi biết rõ tuyệt không nên chạy đến nơi này, chạy đến đây chính là tự thú nội tình, đem ta ra chắn trước mặt, nhưng vẫn tới, có thể thấy được trước mắt ngươi đã rơi vào tình trạng cùng đường mạt lộ, nhưng lại không can tâm cứ thế chết đi! Yên tâm yên tâm, ngươi bất nhân nhưng ta không bất nghĩa, vô luận ngươi chọc phải người nào, có quan hệ với chuyện ta ủy thác ngươi hay không, chỉ cần ngươi đã tới đây, ta sẽ không vô duyên vô cớ mà giao ngươi ra ngoài. Tình huống trước mắt, ngươi chưa hoàn thành chuyện ta ủy thác. Chính vì vậy, ước định lúc trước còn chưa xong, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy...

Bạch Y Tuyết suýt nữa hôn mê:

- Ngươi... Ngươi rõ là không tin ta... Ta không... Ta ngất, ngươi còn muốn ta đi giết lão...

Bạch Y Tuyết muốn cãi lại vài câu, lại không kịp nói ra, liền đã liếc mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hắn vốn đã trọng thương, có thể chống đỡ đến đây đã là chuyện không dễ dàng, sau khi đến nơi an toàn, tinh thần thả lỏng, rốt cục không thể duy trì được nữa, hôn mê bất tỉnh, đương nhiên trong đó cũng có yếu tố muốn trốn tránh hiện thực, mượn cơ hội bức bách Vân Dương một chút, nếu có thể hủy bỏ nhiệm vụ này mới là tốt nhất.

Vân Dương nghĩ không tới tính tình gia hỏa này lại nóng thế, không khỏi cười hắc hắc:

- Để vị Bạch gia này ở lại nhà chúng ta một chút. Nếu Tần Quảng Vương tìm tới, nói hắn trực tiếp tìm ta, ta tự có cách nói với hắn.

Nhìn Bạch Y Tuyết ngất đi, Vân Dương lộ ra một tia cười ý vị thâm trường: con hàng này, thế mà còn muốn đánh bài tình cảm với ta...

...

Lúc này, chúng tướng ngoại quốc đều đã đi, bao gồm cả mấy người Hàn Sơn Hà cũng đã rời khỏi.

Vân Dương mặc một bộ tử bào, đứng dưới hoa thụ, trên mặt lộ ra một tia trầm tư nhàn nhạt.

Lấy chuyện lúc trước, chuyện Bạch Y Tuyết ám sát, chỉ có thể coi như hoàn thành một nửa.

Từ đầu Vân Dương cũng không dám có hy vọng xa vời rằng Bạch Y Tuyết có thể thực sự giết Hà Hán Thanh. Lấy nội tình của Hà Hán Thanh mà nói, dù Bạch Y Tuyết có mạnh hơn nữa, cũng không thể đánh lại đối phương.

Đây vốn là một chuyện không thể hoàn thành.

Mục đích thực sự của Vân Dương, chính là kích thích Tứ Quý lâu mâu thuẫn vưới Hàn Sơn Hà, chỉ thế mà thôi.

Nếu hai nhóm này đối đầu với nhau, tiến tới lại đối lập, đó mới là khung cảnh mà Vân Dương muốn nhìn thấy nhất.

...

Sự kiện chúng tướng tụ tại Thiên Đường thành đã kết thúc, Vân Dương đương nhiên lại đưa sự chú ý chuyển về trên người Xuân Hàn Tôn Chủ. Trong tâm tưởng của hắn, cũng chỉ có suy nghĩ làm thế nào để ám sát Hà Hán Thanh!

Về phần Bạch Y Tuyết, Vân Dương cũng không có suy tính cụ thể nào.

Vô luận hắn làm gì trong quá trình này, Vân Dương đều không muốn can thiệp quá nhiều.

Mà tình huống bây giờ, lại khá khác biệt với ý định của hắn.

Theo kế hoạch ban đầu... Sau khi Hàn Sơn Hà rời đi, Bạch Y Tuyết mới thực hiệt hoạt động ám sát. Vô luận Bạch Y Tuyết thu được kết quả thế nào, chạy thoát cũng được, chiến tử cũng xong. Nói tóm lại, Hàn Sơn Hà đã rời đi, cái nồi đen này nhất định chụp lên người hắn.

Đến lúc đó, lửa giận của Hà Hán Thanh tuyệt đối thịnh vượng hơn bây giờ nhiều lần, bởi hắn đã mất đi đối tượng để phát tiết.

Nhưng bây giờ, Hàn Sơn Hà chưa rời đi, Bạch Y Tuyết đã hành động, sau đó hai người kia lại trực tiếp đối mặt.

Coi như không thể giải thích cho nhau, nhưng kết quả cũng không lạc quan!

Hai người kia đều là lão hồ ly, khó tránh khỏi trường hợp sẽ giải bỏ hiểu lầm.

- Nói không giữ lời, làm việc không đáng tin cậy, thực sự là chuyện xấu a!

Vân Dương thở dài.

Mà trong tình huống đó, Bạch Y Tuyết lại trực tiếp tìm tới đây, hắn biết mình đang bị trọng thương, còn ở ngoài kia thì nhất định phải chết không thể ngờ, cho nên lấy danh nghĩa hưng sư vấn tội mà đến, kỳ thực chính là muốn tìm một nơi tránh họa dưỡng thương...

Chút tâm tư ấy của Bạch Y Tuyết, Vân Dương hoàn toàn có thể nhìn thấu.

Có điều, nhìn quanh cái Thiên Đường thành này, Thiên Ngoại Vân phủ thực sự đúng là nơi duy nhất có thể giúp Bạch Y Tuyết tránh được tử kiếp!

Không riêng gì thế lực của Hà Hán Thanh sẽ không dám tới xâm phạm, cho dù là Nhất Điện Tần Quảng Vương tới đây, cũng có hy vọng thương lượng!

Đây chính là may mắn của Bạch Y Tuyết, may mắn này, trừ Vân Dương ra, không người nào có thể hiểu rõ!

- Có điều, ngươi đã tới đây, còn có nhược điểm rơi vào tay ta... Như vậy lúc muốn rời đi, e là không còn dễ như vậy.

Vân Dương cười hì hì một cách vô lương.

Trong lòng hắn đang thầm tính toán, liệu có khả năng triệt để thu phục vị kiếm khách thứ sáu này hay không!

Đại khái sau quá trình tướng môn phong ba cùng với hướng dẫn cho chư tướng, trình độ hậu hắc học của người nào đó đã tiến lên một tầng cao mới, bây giờ nó đã đen như mực, đen đến không thể đen hơn nữa, dù ăn nói bừa bãi, cũng có thể khiến người tin phục!

- Công tử, cái kia...

Phương Mặc Phi như có điều muốn nói lại thôi.

- Có chuyện gì?

Vân Dương hỏi.

- Cái này... Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch...

Phương Mặc Phi có chút lo nghĩ:

- ... Mấy ngày nay không nhìn thấy bọn chúng, không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn a?!

Phương Mặc Phi biết rõ thân phận chân thật của chúng đều là siêu giai Huyền thú, đương nhiên luôn chú ý đến chúng.

Vân Dương mỉm cười:

- Không có việc gì không có việc gì, bọn chúng lại ra ngoài chơi đùa mà thôi... Thực sự không có chuyện gì, chờ chúng làm xong sẽ lại trở về thôi.

- Chơi đùa? Làm xong...

Phương Mặc Phi ngơ ngác xuất thần, đến cùng là muốn chơi đùa hay là làm việc? Chơi đùa há có thể đánh đồng với làm việc? Công tử có biết mình đang nói gì không a?

- Nếu đã có thời gian suy nghĩ tung tích của mấy đầu Huyền thú, không bằng bỏ thời gian ra suy nghĩ xem tiến cảnh của bản thân thế nào đi?!

Vân Dương đổi chủ đề.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai nhất thời không biết nói gì, càng không biết trả lời thế nào: cái gì gọi là trong thời gian này? Mười ngày trước ngài mới hỏi tu vi tiến cảnh của chúng ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong mười này... Là có thể thu được tiến cảnh rõ ràng? Thậm chí còn lên một cấp sau?

- Chút nữa thông tri cho bốn tên gia hỏa Xuân Hạ Thu Đông, nói bọn hắn chạy tới đây a.

Vân Dương phân phó.

- Vâng!

...

Một nơi khách, chúng tướng Tử U quốc một đường chạy gấp, đã tiếp cận biên cảnh Ngọc Đường với Tử U, trên đường thuận buồm xuôi gió, cảm giác bất an trong lòng chư tướng cũng dần trầm tĩnh lại.

- Vượt qua đại sơn trước mắt, lại xuyên qua một cánh rừng rậm, chính là địa giới Tử U ta, coi như Ngọc Đường muốn bố trí thiên la địa võng, cũng khó mà thực hiện.

Tử Nguyên soái, Tử Nguyên Long vung roi chỉ về phía trước.

- Cuối cùng cũng về.

Các vị tướng quân nhìn đội kỵ mã sau lưng, có rất nhiều Anh Hùng Huyết được trở về, đều cảm thấy hưng phấn:

- Quân nhân tửu này, cũng coi như không phụ sự kỳ vọng của các huynh đệ.

- Lần này có thể liên hệ với mật thám mà các ngươi cài vào Ngọc Đường hay không?

Râu bạc của Tử Nguyên Long bay bay, trầm giọng hỏi.

- Chỉ có thể liên lạc một bộ phận, rất nhiều ám tuyến không hề đáp lại, rất có khả năng đã bị Ngọc Đường nhổ lên.

Một tên tướng quân nói.

- Cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần có người còn ẩn núp, bố trí của chúng ta nhất định có thể hoàn thành.

Tử Nguyên Long thở dài:

- Nhớ tăng trợ cấp cho gia quyến người hy sinh.

- Vâng.

Một tên tướng quân cười nói:

- Bất quá chuyến đi Ngọc Đường này, đúng là như Nguyên soái dự đoán, phục binh của chúng ta không hề cần dùng tới... Thế mà thực sự để chúng ta đi vào, lại để chúng ta an toàn đi ra, không có nửa điểm phục kích.

Tử Nguyên Long nói:

- Dân phong Ngọc Đường cường thịnh, tính anh hùng nồng hậu hơn xa chư quốc, bọn hắn khinh thường làm mấy chuyện bẩn thỉu. Đây cũng là căn bản giúp Ngọc Đường cường thịnh như vậy.

Lão Nguyên soái toát ra một tia thổn thức.

- Không sai, người Ngọc Đường làm như thế, cố nhiên là khiến người kính nể. Nhưng cũng khó tránh khiến người tiếc nuối cho sự cổ hủ đó.

Một vị tướng quân thổn thức nói:

- Đây vốn là cơ hội to lớn, nếu thừa cơ xuất thủ, sẽ có thể trọng thương cao tầng quân đội chư quốc...

Tử Nguyên Long thản nhiên nói:

- Tiêu Chi Ngộ, chẳng nhẽ đối phương không tập kích ngươi, không làm thịt ngươi, lại khiến ngươi cảm thấy thất lạc?!

Vị tướng quân tên Tiêu Chi Ngộ này lập tức há hốc mồm, quẫn bách cười một tiếng:

- Đại soái nói đùa, cũng chỉ là cảm khái nhất thời mà thôi, lo sợ không đâu, lo sợ không đau...

- Ha ha ha...

Chúng tướng nghe hắn tự giễu cùng cười ha ha.

Trong tiếng cười nói, mọi người tiến vào trong rừng rậm.

Nơi này chính là địa bàn Tử U quốc. Đến tận đây, mọi người đã triệt để thả lỏng, nhưng mới đi một hồi, trong tiếng cười vui, đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên.

Một đạo bóng trắng vụt qua như tia chớp, trự tiếp bắn thẳng tới Tử Nguyên Long!

Hết thảy phát sinh trong nháy mắt, nguy cơ đến sát nách!

Thậm chí Tử Nguyên Long còn không phát giác biến cố đã tới, vẫn đang uốn éo đàm tiếu với người khác, hộ vệ trước người hắn đã phát hiện dị biến, quát to một tiếng, dùng tiếng quát để cảnh báo.

- Cẩn thận!

Vừa hô lớn, thân thể hộ vệ kia đã bay lên không, liều mạng muốn ngăn trước ngựa Tử Nguyên Long.

Phốc!

Đầu vị hộ vệ này đã bị đánh nát nhừ.