Ta Là Chí Tôn

Chương 188: Thủ đoạn độc ác

Vân Dương lấy ra Anh Hùng Huyết làm mồi nhử, vừa mới lướt qua thì dừng lại, đối với đám lão binh nghiện rượu này, quả thật không có bao nhiêu lực kháng cự.

Lại nói, bọn họ còn muốn ở đây mười ngày nữa a, còn có nhiều kế hoạch vụng trộm cần áp dụng nữa, vì vậy nếu thực sự làm quá lên với tên hướng dẫn viên du lịch này cũng không tốt.

Vân Dương nhà ngươi không phải muốn diễn kịch sao? Diễn kịch, ai mà không biết a...

Bất quá lá mặt lá trái, chính là sở trường của chúng ta!

- Tốt tốt tốt, Vân công tử quả là sảng khoái.

Một tên tướng quân râu quai nón hào hứng cười nói:

- Có rượu như vậy, vẫn là phải lấy thêm hai vò mới đúng.

- Cái này có là gì đâu, một ngàn năm trăm lượng một vò, muốn lấy bao nhiêu vò a?

Vân Dương hào sảng nói:

- Người nào tính sổ sách?

“...”

Vị tướng quân có bộ râu quai nón kia mở lớn hai mắt, sửng sốt tới nửa ngày cũng không nói được gì.

Không phải vừa rồi ngươi nói mời khách sao?

Vân Dương trừng mắt thanh tịnh, chính nghĩa lẫm nhiên, quang minh chính đại, một bộ đương nhiên nói:

- Ta nói mời các ngươi mấy vò rượu, cái này là đương nhiên, nhưng cũng chỉ là vài hũ thôi a, các ngươi xác định vài hũ đủ cho từng này người uống? Số còn lại đâu? Chẳng nhẽ còn muốn ta trả tiền? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy!

Đối mặt với lý lẽ hùng hồn như vậy, ai có thể chống lại?

Tướng quân có bộ râu quai nón kia buồn bực nửa ngày, cuối cùng cũng không dám xé da mặt với Vân Dương, dù sao so vô sỉ, cả đám tướng lĩnh ở đây cùng lên cũng không phải đối thủ của tiểu tử này, huống chỉ chỉ có một mình hắn, vẫn là không tự rước nhục thì hơn.

- Ta trả!

Vị tướng quân này liền móc ngân phiếu ra, lúc móc vẫn còn nghiến răng nghiến lợi không thôi.

Vừa ra tay cái, liền tranh thanh toán!

- Cụ thể mua bao nhiêu? Số người chúng ta ở đây không ít, cũng khoảng chừng hai trăm người a.

Vân Dương nhiệt tình hởi:

- 100 vò a? 100 vò có đủ không?

Gia hỏa này vẫn kìm nén bực bội, cắn răng:

- Một vò 20 cân, 100 vò chính là 2000 cân, người ở đây sao có thể uống nhiều như vậy? Tới... Lấy 100 vò!

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của chúng tướng, vị tướng quân có bộ râu quai nón này rốt cục hào khí vung tay.

Gánh không nổi người này a.

- Tướng quân quả là hào sảng, tuyệt đối là một người rộng rãi, hào phóng!

Vân Dương nhận lấy ngân phiếu, cười ha ha một tiếng:

- Ta đi an bài người đi mua rượu, ân, còn có đồ nhắm... Chủ quán, chủ quán! Tới, lấy tất cả đồ ăn nổi tiếng của các ngươi lên đây, lấy 20 bàn... Nhìn thấy vị tướng quân hào sảng kia không? Tìm hắn thanh toán là được rồi, tuyệt đối không thiếu nửa xu!

Vân Dương hớn hở đi ra ngoài:

- Ta đi lấy rượu, rất nhanh rất nhanh, đi một chút sẽ trở lại.

Lời còn chưa dứt, vèo một cái đã biến mất.

Vị tướng quân kia trừng lớn hai mắt, đột nhiên ngơ ngác!

Hỗn đản này!

Thể nào mà cả tiền đồ ăn cũng ném cho ta...

Ta... Ta mới mang có chút bạc a?

Số bạc này... Còn muốn mua rượu về cho các huynh đệ a...

Nhưng nhìn bộ dạng này, chỉ sợ ăn xong bữa này, hắn phải tuyên bố phá sản?

Mấy vị tướng quân đứng bên hắn, yên lặng đứng lên:

- Bữa này, Đại Nguyên chúng ta trả.

Trong mắt Hàn Sơn Hà đột nhiên lóe lên một tia tinh quang.

Tướng lĩnh Đại Nguyên, có vẻ như cũng rất đoàn kết a.

Bởi theo hắn biết, tính khí của vị tướng có bộ râu quai nón này khá là nóng nảy, quan hệ với đồng liêu cũng không được tốt lắm. Nhưng trong lúc này, những người khác chẳng những không ném đá xuống giếng, ngược lại vứt bỏ ân oán cá nhân, lấy danh nghĩa Đại Nguyên, đỡ lấy một trận này.

Cho dù một chiêu sắc bén của Vân Dương tựa như thần lai chi bút, nhưng lúc này chia cho 50 người gánh, áp lực cũng nhỏ đi nhiều, cho dù có hại, cũng không đến mức thương cân động cốt.

...

Ban đêm, Tiếp Thiên lâu đèn đuốc sáng trưng, phi thường ồn ào, Vân Dương bưng chén không ngừng mời.

- Tới tới tới, làm chén đi!

- Thêm một chén nữa!

- Chúng ta cùng uống một cái!

- Mọi người quả là hào sảng, cạn!

- Không hổ là nam nhi quân đội, lại cạn lại cạn!

- Rượu này đúng là không tệ, uống đến nhiệt huyết sôi trào, tới tới tới, cùng uống một chén!

Uống vào, uống vào, không ít tướng quân không vui.

- Mỗi người chúng ta uống một chén, ngươi mới nhấp có một ngụm, rốt cục là có ý gì?

- Ngươi cùng uống với mấy chục người chúng ta, thế mà một bát uống xong vẫn còn một nửa a?

- Tiểu tử ngươi chơi ăn gian.

Lập tức có mấy người xông lên.

Hừ!

Vân Dương uống một hớp:

- Đến, giờ chúng ta uống thật!

Đám người choáng váng, hóa ra vừa rồi ngươi đều uống giả?

Bất quá tửu lượng của Vân Dương cũng tính là tốt, uống cạn từng bát, mặt không đổi sắc.

Uống đến nửa đêm, đám tướng lĩnh sớm đã ngã trái ngã phải, mấy người còn chui thẳng xuống gầm bàn.

Nhưng ánh mắt Vân Dương sắc bén cỡ nào, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn chú ý tới từng chi tiết nhỏ.

Rất nhiều người uống say nằm tại chỗ, nhưng ít nhất có ba bốn người rời lúc nửa chừng, không biết đi đâu...

Lại uống một hồi, chếnh choáng càng sâu, nhưng lại thiếu đi bảy tám người...

Nếu là người khác, còn có thể hoài nghi đám gia hỏa này uống nhiều, nhưng còn có thể khống chế, tìm nơi nào đó để ngủ. Nhưng Vân Dương tuyệt đối không cho là như vậy.

Đám gia hỏa này mang theo mưu đồ mà đến, há có thể bỏ lỡ cơ hội?

Hắn đã tận lực bố trí ra cơ hội này... Đối phương có thể bỏ qua không nắm lấy sao?

Những người mất tích kia, chín thành chín là đều đi Cửu Tôn phủ.

Ánh mắt Vân Dương sáng lên, lớn tiếng nhảy bịch cái lên bàn:

- Còn có ai? Còn có ai là nam nhân? Đến, uống với ta! Ta... Hôm nay ta uống chết các ngươi...

Lại điên cuồng rót, đập vào mắt, lại thiếu 17~18 người...

Vân Dương quan sát rất rõ ràng, người biến mất, đều là đám tùy tùng hộ vệ của mấy vị tướng quân...

Còn đại tướng chân chính, không thiếu một cái...

Đi thôi, đi càng nhiều càng tốt...

Vân Dương rốt cục cảm thấy không sai biệt lắm, thất tha thất thểu đi tới chỗ Hàn Sơn Hà:

- Hàn đại Nguyên soái... Ách, ách... Ách ách ách... Ta kính ngươi một bát... Đến a, cạn!

Giơ chén rượu lên, ngước cổ nuốt cái ực.

Rượu đỏ thuận thế rơi xuống, đại đa số đều rơi vào cổ họng...

Sau đó, Vân đại thiếu trợn mắt cười ngây ngô một cái:

- Rượu ngon, rượu ngon! Thật con mẹ nó vui vẻ...

Lời còn chưa hết, người nào đó đã nhắm nghiền hai mắt, cứ vậy mà ngã xuống.

Khẽ đảo một cái, may mắn thế nào mà lại rơi đúng trong ngực Hàn Sơn Hà, trong chốc lát, tiếng ngáy như lôi minh vang lên, một bên ngủ, một bên ngáy, trong miệng còn đang ừng ực chảy dãi...

Uống say?

Hàn Sơn Hà đối với biến cố này không kịp trở tay, mắt thấy gia hỏa Vân Dương này ngủ thiếp trong ngực mình, tướng ngủ còn hiếm thấy như thế. Không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười...

Hàn Sơn Hà thử thêm mấy lần, xác nhận tiểu tử này đã thực sự bất tỉnh nhân sự, không khỏi thở dài, hỗn đản này đúng là biết tìm người, nếu hắn tùy tiện đảo hướng ai đó, chỉ sợ đều bị ăn một cước sang bên, nhưng lại đổ đúng trong ngực lão, trên đầu lão còn có danh hiệu đại lục đệ nhất quân thần, dù lão có muốn đạp, lại không thể làm ra chuyện như vậy...

Nhưng, chẳng nhẽ cứ ôm hắn đi ngủ?

Hàn Sơn Hà nghĩ nghĩ, cảm giác rùng mình tự nhiên xông lên...

- Đưa hắn vào phòng nghỉ đi.

...

Nhìn Vân Dương bị đưa đi, ánh mắt Hàn Sơn Hà chuyển thành vẻ thâm thúy, bên người, hắc y thiếu niên kia dùng ánh mắt nhìn Hàn Sơn Hà, lộ vẻ hỏi thăm.

- Đừng đi.

Hàn Sơn Hà hít sâu một hơi:

- Hành động nhằm vào Cửu Tôn phủ, từ bỏ.

“...?”

Thiếu niên áo đen lộ vẻ không hiểu.

- Nếu những người rời đi có thể trở về, vậy ngày mai ngươi đi cũng không muộn.

Hàn Sơn Hà thấp giọng:

- Nếu những người kia không về được, ta hy vọng ngươi bỏ ý niệm này đi.

Thiếu niên áo đen cúi đầu, yên lặng gật đầu.

- Ngươi thấy... Vị Vân công tử kia... Thế nào?

Hàn Sơn Hà đột nhiên chuyển đề tài.

- Bất quá chỉ là một tên hoàn khố, còn có thể thế nào?

Thiếu niên áo đen bĩu môi khinh thường.

- Còn có thể thế nào?!

Hàn Sơn Hà hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng thanh minh:

- Người này... Chính là một nhân vật cao minh vô cùng đáng sợ! Điểm này, tuyệt đối không sai lầm!

- Nhân vật vô cùng đáng sợ? Liền chút đức hạnh ngã xuống trong ngực ngươi mà không chút phòng bị? Vô cùng đáng sợ có thể liên quan đến hắn sao?!

Thiếu niên áo đen trợn trắng mắt:

- Hơn nữa, coi như hắn thực sự đáng sợ, sau này cũng không thể có uy hiếp gì đáng nói!

Hàn Sơn Hà nói:

- Ừm? Người làm gì?

- Ta vừa thí nghiệm, xem hắn có phải say thật hay không, dùng một mai Tỏa Thần châm.

Trong mắt thiếu niên áo đen lộ ra một tia sát khí:

- Độc trên kim, sẽ phát tác sau nửa tháng... Ta đã xác nhận, độc lực của Tỏa Thần châm, đã hóa thành một đạo lam quang hòa tan vào trong huyết mạch của hắn.

- Cho nên, người này dù từng có bản lãnh thông thiên... Thì bây giờ cũng đã xong.

Thiếu niên áo đen nói.

Hàn Sơn Hà nhíu mày:

- Có nắm chắc a?

- Tỏa Thần châm, căn bản là không có giải dược.

Trong mắt thiếu niên áo đen tràn đầy vẻ lạnh lẽo:

- Giống như... Loại độc kia vậy...

Hàn Sơn Hà khẽ thở dài, nhíu nhíu mày, tựa hồ không đồng ý với cách làm này lắm, nhưng càng về sau lại càng không nói gì, chỉ thản nhiên cảm thán:

- Lão phu đã già...

Thiếu niên áo đen nói:

- Nguyên soái đang trong thời kỳ cường thịnh, sao có thể nói là già?!

Lập tức không nói gì nữa, dìu Hàn Sơn Hà về phòng nghỉ ngơi.

...

Trong phòng khách.

Vân Dương chổng vó nằm trên giường lớn, tiếng ngáy rung trời, ngủ như lợn chết, nhưng tay phải hắn lại bám chặt lấy bẹn đùi.

Tiếng ngáy của Vân Dương rất có tiết tấu, nhắm mắt lại, mi mắt không hề nhúc nhích. Trong miệng lại ngẫu nhiên nỉ non, ngẫu nhiên lại phun ra vài ngụm rượu...

Bộ dạng này, bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng không thể nghi ngờ con hàng này giả vờ ngủ say.

Nhưng, trên đùi, tay phải hắn nhanh chóng nhúc nhích, trên đùi, một đạo lam quang nhàn nhạt bỗng nhiên hiện lên, một cây châm mảnh như lông trâu đã xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn.

Trong nháy mắt, cây châm nhỏ kia đã biến mất không thấy.

Trong lòng Vân Dương lúc này lại là một mảnh thanh minh.

- Lại là Tỏa Hồn châm!

- Thủ đoạn thực độc ác!

-------------

Phóng tác: xonevictory