Nếu chỉ có Vân Dương ở bên trong, nói không chừng hắn sẽ có chút lo lắng cho Vân Dương sẽ bị ăn thiệt thòi, dù sao đối phương cũng chính là hoàng tử.
Nhưng... Hiện tại, điều duy nhất mà Phương Mặc Phi cảm thấy, chính là buồn cười.
Hắn thẳng thắn quay đầu bẩm báo:
- Lão gia, công tử, bên ngoài có người của Tứ hoàng tử cầu kiến.
Vị cẩm y đại hán kia nghe được hai chữ “Cầu kiến”, sắc mặt nhất thời phát ra hàn khí.
Cầu kiến?
Con mẹ nó, các ngươi nghĩ các ngươi là ai?
Vân Dương trợn mắt một cái, xuống xe ngựa, nói:
- Hỏi một chút xem có chuyện gì?
Cẩm y đại hán nghi ngờ nhìn thanh niên tuấn tú trước mắt, hồ nghi hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có thể làm chủ a? Vẫn là gọi lão đầu bên trong kia ra đi.
Vân Dương vốn định đi ra phát hỏa một trận, trực tiếp khiến mấy tên này tan tác mà về, nhưng nghe thấy câu sau của đại hán này, nhãn châu lập tức xoay động, quay đầu nói:
- Lăng lão, xem ra người này đến là vì ngài, cho nên vẫn mời ngài xuất mã cho phải a.
Nói xong liền quay người, chui lại vào trong xe.
Bên trong.
Lăng Tiêu Túy vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vân Dương chui lại vào trong, cười khổ, cách không điểm trán Vân Dương một cái, mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi xấu xa tới mức chảy mủ!
Vân Dương buông tay:
- Không khác ngài mấy a, có thể nói lý một chút được không, người ta rõ ràng là đến vì ngài, ta không có việc dính vào làm gì? Có quan hệ mao tiền với ta sao?
Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng.
Sau một khắc, Vân Dương chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, Lăng Tiêu Túy đã biến mất khỏi buồng xe, chợt bên ngoài truyền đến thanh âm đạm mạc của Lăng Tiêu Túy:
- Gia chủ của các ngươi muốn tìm ta làm gì?
Tên cẩm y đại hán nói:
- Lão trượng, mấy ngày nay ngươi không quản ngày đêm vẫn luôn câu cá ở Bách Trượng hồ, điều này chúng ta đều biết. Nhưng đến trưa nay, ngươi lại thu cần sớm, chắc là đã có thu hoạch a? Nghe nói, ngươi bắt được mấy con cá màu sắc sặc sỡ?
Hắn thận trọng cười cười:
- Tứ hoàng tử điện hạ sai ta đến hỏi lão một chút, muốn ngài đem cá kia chuyển nhượng cho chúng ta, thế nào?
Sau khi Lăng Tiêu Túy nghe vậy, nhất thời cũng ngơ ngác.
Câu được cá, là tiểu tử Vân Dương kia câu được a? Sao các ngươi lại đến tìm ta, sao lại có chuyện quái dị như vậy?
Mấu chốt nhất là, ai nói chúng ta có thua hoạch? Số cá kia rõ ràng đều được phóng sinh a?!
Nếu các ngươi đã biết hết, há có thể không rõ chuyện này?
- Cho các ngươi một chút?
Ngay lập tức, Lăng Tiêu Túy bị câu nói này hấp dẫn:
- Không cho.
- Lão gia hỏa!
Cẩm y trung niên tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm gằn:
- Tốt nhất là ngươi nghĩ cho kỹ, lời này là Tú hoàng tử điện hạ bảo ta truyền lại cho ngươi.
Đung!
Không ai nhìn thấy Lăng Tiêu Túy động thủ, nhưng đại hán kia đã sớm phun máu bay ra ngoài.
Cao thủ trong phủ Tú hoàng tử đi theo đại hán thấy lão nhân này dám động thủ, lập tức gầm thét một tiếng, năm bóng người đông thời phi thân tới.
Sau đó, ba ba ba... Thanh âm liên tiếp vang lên, năm người đông thời bay ra ngoài.
Sau người tuần tự bay ra ngoài, nằm song song trên mặt đất, người người đều như bị tê liệt toàn thân, một ngón tay cũng không thể cử động. Mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn lão đầu tiên phong đạo cốt đứng chắp tay trước mặt, ai nấy đều như thấy não mình bị quấy thành bột nhão, không còn suy nghĩ được gì.
Lão đầu này... Là yêu nghiệt sao?
Sao ta không chút cảm giác, liền bị đánh ngã?
Nhất là vị cao thủ dẫn đầu kia, càng thêm kinh hãi khó hiểu.
Bản thăn hắn chính là cao thủ đã đạt đến thất trọng thiên, cũng chính là đệ nhất cao thủ trong phủ Tứ hoàng tử.
Vậy mà, trước mặt lão đầu này... Không có chút lực hoàn thủ!
Không, há có thể dùng từ không có lực hoàn thủ, căn bản là lão đầu kia xuất thủ như thế nào cũng không thấy, hoàn toàn không chút cảm giác.
Lão nhân này, là ai?
Sao có thể khủng bố đến thế?!
Lăng Tiêu Túy vỗ vỗ tay, vung ống tay áo lên, một cơn gió lớn thổi qua, cuốn sáu người này sang vệ đường, chợt lại lên xe.
- Đi.
Xe ngựa lộc cộc đi qua.
Sáu người vẫn nằm song song trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, dưới ánh mắt kì quái của mọi người, từng tên khôi phục chút khí lực, bò dậy từ dưới đất, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặt mũi ai nấy đều vàng như đất.
- Chuyện này, về báo lại với Tứ hoàng tử đi.
Cẩm y đại hán nhe răng toét miệng, nhìn một tên bị đánh tới sưng phồng mặt đứng phía sau lưng mình. Trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo:
- Người của chúng ta có theo sau không?
- Có.
- Ừm, tra rõ xem lão đầu kia đến cùng là người nhà ai, xe ngựa đi đâu.
Khuôn mặt cẩm y đại hán tràn đầy vẻ âm tàn:
- Chỉ cần hắn còn ở trong Thiên Đường thành này, dù hắn có võ lực kinh thiên, nhưng lại có thể làm được gì?
Vị võ sĩ cao thủ dẫn đầu khẽ giật khóe miệng, cảm thấy trên mặt nóng rát, lại không nói gì nữa.
Hắn vốn muốn nói, có chút nhân vật cao cấp trên giang hồ, thực không phải chỉ một tên hoàng tử có thể trêu trọc được. Chớ nói chi nhà người chỉ là cậu của Tứ hoàng tử...
...
- Lão đầu, ngươi không phải người tốt a.
Vân Dương cực kỳ bất mãn nhìn Lăng Tiêu Túy.
- Hửm?
Lăng Tiêu Túy đảo mí mắt hỏi ngược lại.
- Sao ngươi không trừ ác vụ tận?
Vân Dương cả giận:
- Trực tiếp giết hết không phải tốt sao? Sau đó báo ra danh hào của ngươi, nghênh ngang rời đi, ai dám loạn động? Như thế thần thoại trong truyền thuyết như ngươi, lại lưu thêm một thiên truyền kỳ, cách làm bây giờ của ngươi, lại là trêu trọc thêm một cái đại phiền toái, sau đó lại phủi mông rời đi, đem hậu hoạn lưu lại cho ta... Làm gì có người nào làm việc như ngươi?
Lăng Tiêu Túy trợn trắng mắt:
- Ngươi nói cái gì? Để ta giết hết bọn hắn, còn muốn báo tên tuổi của ta? Còn muốn truyền kỳ có tên tuổi hai ta? Muốn từ nay về sau, ngươi lấy tên tuổi ta giả danh bịp bợm, muốn làm gì thì làm sao? Đây mới là kết quả ngươi muốn nhất a?
Vân Dương lẽ thẳng khí hùng nói:
- Lão bằng hữu, chẳng nhẽ đây khong phải chuyện ngươi nên làm sao?
Câu nói này, khiến Phương Mặc Phi bên ngoài vô cùng xấu hổ.
“Da mặt có thể dày đến trình độ này, thiên hạ cũng chỉ có mình công tử a.”
“Nhưng lời công tử cũng có đạo lý, chõ dựa như vậy, ta cũng muốn muốn a!”
Đi khoảng nửa canh giờ, xe ngựa cũng đã về tới Vân phủ.
Người của Tứ hoàng tử đi theo cũng lặng lẽ trở về, trở về báo cáo.
Mà Lăng Tiêu Túy cùng Phương Mặc Phi đối với chuyện này cũng không ngăn cản. Báo cáo thì báo cáo thôi, có gì ghê gớm đâu?
- Tối nay bày rượu thiết yến, chúng ta muốn chiêu đãi thần thoại chốn nhân gian như lão.
Vân Dương ân cần mời Lăng Tiêu Túy xuống xe, nói:
- Hôm nay không say không về.
Lăng Tiêu Túy quăng ánh mắt kỳ dị nhìn Vân Dương, chợt bật cười lớn, cất bước vào cửa.
“Ở cùng với tiểu tử này, quả nhiên có chút cảm giác kỳ diệu a. Bằng vào thân phận của ta, bất kể đi đến nơi nào, cho dù là chưởng môn, người chủ trì đại bang đại phái, thậm chí là quân vương một nước, hay người chấp chưởng danh mộn đại phái, đều không khỏi cung cung kính kính, khách khí hữu lễ.”
“Những mà, tiểu tử với tu vi chỉ như sâu kiến trước mắt, thân phận địa vị bối cảnh so với mình cũng cách biệt trời đất, hết lần này tới lần khác, một người như thế, trước mặt lão vẫn không kiêu ngạo cũng không tự ti, huy sái hết sức tự nhiên.”
“Mấu chốt nhát, cũng là trọng yếu nhất, con hàng này không phải là giả bộ, trực chỉ bản tâm, không chút che giấu!”
“Điều này, cũng thực kỳ...”
“Nhìn tiểu tử này làm việc ngay ngắn rõ ràng, thận trọng từng bước, tâm tư cẩn mật, trí tuệ vô cùng cao minh, cũng không phải loại người gan lớn đến không tim không phổi...”
“Ngoài ra, cho đến bây giờ, tiểu tử này cũng không hề che giấu ý tưởng chân thật: Ta mời người ở lại, chính là muốn lợi dụng ngươi. Lợi dụng võ lực, lợi dụng thanh danh, lợi dụng hết thảy của ngươi, để giúp ta làm việc!”
Nhưng, hết thảy đều làm một cách thẳng thắn, quang minh chính đại!
Chuyện như vậy, không khỏi khiến Lăng Tiêu Túy sinh ra sự tò mò mành liệt đối với Vân Dương.
“Tiểu tử này đến cùng có gì để tự tin như vậy? Có gì để khiến người có thể bình khởi bình tọa với ta?”
Trăng lên giữa trời.
Dưới giàn hoa, hai người đối ẩm.
Một người thong dong tiêu sái, một người nhàn nhã thoải mái.
Nội dung nói chuyện, cũng là đủ chuyện trên trởi dưới đất, thiêm mã hành không.
Chuyện này khiến Phương Mặc Phi cùng Lão Mai ở bên hầu hạ, cũng phát run từng chập.
“Công tử a, ngài nói chuyện thật đúng là...”
“Người đối diện ngài, chính là truyền kỳ đệ nhất thiên hạ a! Là thần thoại nhân gian hàng thật giá thật nha!”
“Trước mặt thần thoại trong truyền thuyết, ngài như vậy cũng... Quá tùy ý a?”
- Kỳ thực, trước khi được gặp lão nhân gia, đối với ngài ta có rất nhiều suy đoán. Bất quá, sau khi nhìn thấy ngươi, ta phát hiện, người thật cùng truyền ngôn thật khác biệt.
Vân Dương thuận miệng nói.
- Có gì không khác biệt?
Lăng Tiêu Túy uống một ngụm rượu, cười híp mắt hỏi, trong mắt đầy sự hiếu kỳ.
- Trong truyền thuyết nói ngươi ghét ác như cừu, cao thượng không thể với tới, còn nói ngài độc lãm giang sơn, trên cáo khói tránh khỏi rét lạnh vân vân, nhất là nói người thiên hạ đệ nhát, còn có...
Vân Dương nắm chặt ngón tay, thuộc như nằm lòng.
Lăng Tiêu Túy đại diêu kỳ đầu:
- Truyền thuyết cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết, khẳng định có phần khoa trương, nói thẳng sau khi gặp ta, ngươi có cảm giác gì?
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều dâng trái tim lên cổ họng.
Đây chính là thời khắc mấu chốt a.
Công tử phải trả lời cho thật tốt.
- Sau khi nhìn thấy ngài...
Vân Dương nói:
- Nói chung cũng chỉ cảm thấy... Ngươi thẳng thắn, hơn nữa, còn có mang theo chút khí tức của trẻ thơ, tùy tâm sở dục, không chút cố kỵ, nhưng lại tuân thủ nguyên tắc ngầm nào đó... Nói tóm lại, sau khi nhìn thấy ngươi, cảm thấy ba chữ Lăng Tiêu Túy, cũng không phải thần bí như vậy, chí ít, rất khó mà liên hệ với cái gọi là thần thoại trong truyền thuyết.
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đồng thời đổ mồ hôi hội, mồ hôi đã sớm thấm ướt thân.
Ngay thẳng còn được, nhưng thẳng thắn, trở thơ... Những lời này có thể dùng để hình dung Lăng Tiêu Túy sao?
Chán sống a?
Người ta sao lại rất khó để liên hệ với thần thoại trong truyền thuyết a, người ta là người mà cả thế gian công nhận là thiên hạ đệ nhất a, đó không phải là thần thoại trong truyền thuyết sao?!
- Nếu ta đoán không sai, như vậy... Chủ tu công pháp của Lăng lão, hẳn là có quan hệ với phương diện tâm tính a...
Lăng Tiêu Túy trầm ngâm một chút, đột nhiên lắc đầu bật cười:
- Muốn nói cứ nói, ân, chính là Xích Tử Thiêm Tâm công pháp, về sau mặc dù ta có cải biến, phối hợp với thể chất bản thân, tạo thành Thủy Hồn Thiên Băng, bất quá, vẫn là một đường với bộ kia.
Vân Dương bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế, quả là thế.
Xích Tử Thiên Tâm, vĩnh viễn bảo trì tâm tính trẻ con, tùy tâm sở dục, ta muốn làm gì thì làm đó, vô câu vô thúc, một trái tim vĩnh viễn hoạt hoạt bát bát...
Đối với loại người như vậy, nếu đùa bỡn tâm kế, tất cả đều chỉ là chuyện cực kỳ buồn cười, càng có thể dẫn đến hậu quả thật đáng buồn.
Ngươi chơi với ta, liền chơi cho đàng hoàng, nếu chơi tâm kế, ra rút chân liền đi, để ngươi tự chơi.
Nghiêm trọng hơn chút, ta muốn giết liền giết, muốn đồ liền đồ.
Cho nên, thực dễ dẫn đến một tình huống đáng buồn xuất hiện!