Nếu bên hắn mà không có mấy đệ tử này, lấy cá tính của hắn, phân nửa đã sớm đi ra. Nhưng hiện tại, lại không cho phép hắn xúc động, càng không thể tùy tiện rước họa tới cửa.
Bản thân hắn đương nhiên sẽ không sợ, với chư tướng thần thông, dù Yêu tộc muốn giết hắn cũng cực khó. Nhưng hắn không chỉ có một mình, cho nên không thể mạo hiểm.
Sau nửa đêm, tiếng vang mới biến mất.
Thiên địa quy về một mảnh tĩnh mịch, thoáng như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Sau một chốc, đám nhỏ Vân Tú Tâm mới mở to mắt, kinh nghi bất định nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tất cả tập trung luyện công cho ta!
Vân Dương không mở mặt, đạm mạc nói:
- Tiếng động bên ngoài có quan hệ gì với các ngươi? Lòng hiếu kỳ nặng… sẽ chết người đấy.
- Sau này hành tẩu giang hồ, nhớ lấy, hiếu kỳ, tuyệt đối không thể có.
- Ngủ đi.
…
Rạng sáng.
Đám người tiếp tục lên đường, gấp gáp trở về, đi qua một cánh rừng, lỗ tai Vân Dương đột nhiên khẽ động, bỗng nhiên quay đầu.
Chỉ thấy từ trong rừng rậm, xuất hiện một đám người, trầm tĩnh nhìn bọn hắn.
Mấy người Vân Dương cùng dừng bước, ánh mắt tập trung lên người tới.
Người này thân cao, mặt mũi ngay ngắn, không phải ai, chính là Hoắc Vân Phong mới bị Vân Dương hắn mượn danh.
Nhưng giờ phút này, mặt mũi Hoắc Vân Phong đầy vết thương, sắc mặt đầy tái nhợt, không chút khí độ phong phạm như trước. Mặc dù đã cố tình bảo trì khí độ trước đó, nhưng cũng có chút không đủ lực.
- Vân chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt.
Vân Dương bước nhanh tiến lên:
- Hoắc chấp sự? Sao ngài lại ở đây?
Hoắc Vân Phong nở nụ cười nhàn nhạt:
- Hổ lạc đồng bằng mà thôi, chuyện tiếp đó, phải nhờ Vân chương môn hỗ trợ.
Sử Vô Trần ở bên, sắc mặt biến đổi:
- Hoắc chấp sự… ngài thụ thương rất nặng sao?
Hoắc Vân Phong cười lành lạnh:
- Không sai, thụ thương rất nặng.
Vân Dương đột nhiên khẽ động, điệu bộ này của Hoắc Vân Phong, lòng phòng bị của hắn càng thêm nặng. Đã có việc cầu người, thái độ vẫn chưa đổi bao nhiêu.
- Vân chưởng môn, ta cần ngươi, hộ tống ta về Thánh Tâm điện!
Hoắc Vân Phong âm trầm nhìn Vân Dương:
- Can hệ trọng đại, tình huống khẩn cấp!
Vân Dương chỉ trầm ngâm một chút, liền quyết định thật nhanh:
- Vô Trần, các ngươi cùng các đệ tử về Cửu Tôn phủ theo kế hoạch, sao đó phải tập trung tiềm tu ít nhất một tháng, sau đó để bọn nó ra ngoài lịch luyện, thời gian lịch luyện không được quá ba tháng, còn lại các ngươi cứ tùy nghi ứng biến, rõ chưa?
Lạc Đại Giang tiến lên một bước, nói:
- Lão đại, ta và ngươi cùng đi.
- Không cần, ai cũng không cần, một mình ta tương trợ Hoắc chấp sự, chỉ cần lo lắng cho bản thân là được, có chuyện gì cũng có thể linh hoạt ứng biến.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi đi theo, mục tiêu quá lớn, coi như hai người có thể đồng tâm hiệp lực, cũng không bằng một người mà không gặp phải chuyện.
- Hơn nữa, tương lai Cửu Tôn phủ còn đặt trên người các ngươi!
Vân Dương đứnglên:
- Trở về các ngươi cũng không được phép nhàn rỗi. Các đệ tử ra ngoài lịch luyện, các ngươi cũng phải ra ngoài xông xáo giang hồ.
- Đã rõ.
Lạc Đại Giang lập tức hiểu ý Vân Dương, một đám nhỏ ra ngoài, không có ai xem không được.
- Các ngươi mau về đi.
Vân Dương nói:
- Đi! Lập tức đi!
Nói xong, liền cõng Hoắc Vân Phong, một đường nhanh chóng chạy tới hướng khác, trong chớp mắt, đã lập tức biến mất.
- Chúng ta đi mau!
Sử Vô Trần xuất thần nhìn hướng Vân Dương rời đi, lập tức hạ lệnh.
Thúc dục các đệ tử còn đang lưu luyến nhìn theo, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
…
- Không sai. Vân chưởng môn này quả là một nhân vật không thường, có quyết đoán, có quyết đoán!
Hoắc Vân Phong nằm trên lưng Vân Dương, khen không dứt miệng.
- Vân chưởng môn, tin rằng ngươi cũng nhìn ra, lúc này ta đã tói mức dầu hết đèn tắt. Càng ý thức được nguy hiểm cận kề. Cho nên ngươi quyết đoán, lập tức chọn tách ra, thậm chí nhắn nhủ cũng không chịu nhiều thêm một lời. Quyết đoán như vậy, quả không hổ là tôn sư nhất phái.
Vân Dương lặng lẽ nói:
- Ngay cả người như Hoắc chấp sự còn bị đánh tới trọng thương, đám tiểu nhân vật Cửu Tôn phủ chúng ta sao có thể chống đỡ được đối phương, tự nhiên phải tính cho sớm, sống sót mới là ưu tiên hàng đầu.
Hoắc Vân Phong ho khan một tiếng, miệng phun máu tươi, máu lại có màu vàng.
Máu phun ra sền sệt, nhưng vừa rơi xuống cổ Vân Dương, lập tức cố hóa lại.
Vân Dương xưa nay thích sạch sẽ, thấy biến cố lập tức đưa tay hất xuống, thế mà lấy ra một khối kim khối thật lớn.
Cứng rắn nặng trĩu, tuyệt đối là hoàng kim!
- Cái này…
Vân Dương kinh ngạc hỏi.
- Ta trúng Hoàng Kim trảo của Kim Điêu vương.
Hoắc Vân Phong cười hì hì:
- Kim Điêu vương là loại dị tộc trong Yêu tộc, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong các loại Yêu thú phi hành, một ngày vượt vạn dặm. Tốc độ nhanh tới mức không cần nhiều lời, mà công pháp truyền thừa của nó còn có năng lực hóa kim. Uy năng của nó tiếp xúc với bất cứ vật nào, đều có thể kim hóa, nếu tiếp xúc lên cơ thể người, như vậy dù người trúng chiêu có công thể bất phàm, cũng chỉ có thể chống nhiều lắm ba ngày, qua ba ngày, toàn thân xương cốt thậm chí là máu tươi, đều sẽ hóa thành hoàng kim.
Vân Dương lấy làm kinh hãi:
- Hôm nay là ngày đầu tiên?
- Ngày đầu tiên!
Hoắc Vân Phong nhàn nhạt cười, lạnh nhạt nói:
- Mệnh ta còn chừng một ngày rưỡi nữa.
Vân Dương trầm mặc.
- Hai vị chấp sự khác…
Hoắc Vân Phong cười cười:
- Ta thấy chuyện không thể tiếp, cho nên cùng hai vị huynh đệ khác chi nhau ra đào tẩu, tránh bị một mẹ hốt gọn.
- Nếu đã tách ra chạy, lấy bản sự của Hoắc chấp sự, không nên bị Kim Điêu vương đuổi kịp mới phải a.
Vân Dương giương lông mày.
Hoắc Vân Phong trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:
- Tốc độ, tu vi, tâm nhãn của ta đều hơn các huynh đệ khác.
Vân Dương lộ ý kính nể:
- Cho nên sau khi Hoắc chấp sự phân tán, chủ động tới tìm Kim Điêu vương?
Cười ha ha một tiếng, Hoắc Vân Phong nói:
- Cũng không phải ta nghĩa khí thế, chỉ là để lại chút vết tích, Kim Điêu vương muốn đuổi ta cũng dễ hơn một chút thôi.
Hắn xuất thần nhìn về phương xa, mặt lộ thần sắc phức tạp:
- Hai người bọn hắn rất ngốc, sau này chắc hẳn sẽ ra sức báo thù cho ta. Vân Dương, nếu ta không còn gặp bọn hắn… ngươi nhất định phải truyền một câu của ta cho bọn hắn!
- Mời nói.
- Ta hy vọng, huynh đệ của ta, có thể đem nội đan của Kim Điêu vương, đến tế điện trước một ta, nhất định phải còn sống đến tế bái ta, nếu hồn đến cửu tuyền.