Ta Là Chí Tôn

Chương 1176: Ngươi muốn mang đi bao nhiêu cũng được!

Nghe được tổng kết sau cùng của Bình Tiểu Ý, Cam Thiên Nhan tầm rơi lệ, nàng rất muốn lớn tiếng nói: “Phương minh môn chúng ta coi trọng thiên tài, các ngươi đem thiên tài các ngươi không cần cho chúng ta đi, chúng ta coi trọng, chúng ta nhận tất!”

Nhưng lại không thể nói ra miệng, hơn nữa nếu nói ra, Phượng Minh môn có khác gì biến thành nơi thu phế thải của người ta?

Mặc dù bản thân Cam Thiên Nhan tự hỏi, coi như gánh cái xú danh này cũng không sao, thế nhưng mặt mũi, thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ Phượng Minh môn vẫn rất xem trọng a!



- Đây là chủ phong đại diện, đây là chủ phong giáo trường, đây là chủ phong… đây là đệ nhị phong, đệ tam phong…

Bình Tiểu Ý lần lượt giới thiệu, không chút che giấu, thấy Cam Thiên Nhan thần thanh khí thản, nhất là khi đứng trên đỉnh cao nhất, thấy linh khí nồng đập đập thẳng vào mặt, toàn thân trên dưới đầy thoải mái.

- Lạc Lạc, Cửu Tôn phủ này, quả không tồi, thực sự không tồi, ngươi thực có phúc, ánh mắt ngươi lại càng tốt hơn!

Giang Lạc Lạc hạnh phúc gật đầu mỉm cười.

- Đệ tử thiên tài Cửu Tôn phủ, thực sự không ít…

Cam Thiên Nhan vốn đã rục rịch hồi lâu, giờ phút này không nhịn được nữa:

- Vi sư nghe Bình Tiểu Ý nói, Cửu Tôn phủ không quản được nhiều đệ tử như vậy… không bằng để số đệ tử đời này vô vọng, phân lưu ra một chút…

Giang Lạc Lạc khó xử nhăn mày:

- Sư phụ… chuyện này ta không quyết định được, cũng không phải lời ta nên nói…

Thanh âm Quách Noãn Dương từ bên cạnh bình tĩnh truyền đến:

- Kỳ thực tiền bối nói vậy, cũng đã bao hàm rất nhiều thiện ý, nếu có thể làm được, chúng ta cũng vui vẻ giúp đỡ. Chỉ cần đệ tử tiền bối nhìn trúng, lại nguyện ý chuyển qua quý môn, Cam tiền bối có thể mang đi!

Cam Thiên Nhan vui mừng:

- Lời ấy là thật?!

- Thiên chân vạn xác!

Quách Noãn Dương nói:

- Tiền bối là sư tôn của tẩu tử chúng ta, cũng là người nhà bản phủ, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, biết đâu đệ tử bản phủ tới quý môn lại càng thêm có tiền đồ. Chỉ có một điều, tiền bối không thể bức bách, không thể dùng sức mạnh, càng không thể mê hoặc tâm chỉ, phải là đệ tử tự nguyện mới có thể.

Cam Thiên Nhan giải sầu đại khoái, mặt cười như hoa:

- Không biết có hạn chế nhân số không, nếu ta coi trọng mười người hai mươi người, bọn hắn đều nguyện ý bái nhập Phượng Minh môn, quý phủ thực sự bỏ được sao?!

Quách Noãn Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Không dối gạt tiền bối, trong sơn cốc cách đây không xa, bản phủ có tổng cộng 9,736 người như vậy. Vô luận là tiền bối coi trọng bao nhiêu người, chỉ cần các đệ tử này đáp ứng, tiền bối có thể mang đi tất cả số đáp ứng rời đi!

Giọng điệu này, có vẻ rất rộng lương, nhưng… thực sự tự tin như vậy sao?

Cam Thiên Nhan là ai cơ chứ? Sao có thể không đoán được ý Quách Noãn Dương, Quách Noãn Dương đã nói như vậy, tất phải có chỗ yse vào, nhưng lại nhìn nét mặt nghiêm túc như chém đinh chặt sắt kia, lại không thể sinh nửa điềm hoài nghi.

- Tốt, quý phủ đã khẳng khái như vậy, bản tọa cảm kích.

Cam Thiên Nhan thực sự động tâm.

Nếu trước đó nàng chỉ nói đùa muốn chọn mấy người, như vậy hiện tại, nàng khẳng định sẽ biến thành hành động.

Có chút trào phúng cười nói:

- Quý phủ có thể tùy ý bỏ qua đệ tử thiên tài như vậy, quả khiến ta giật mình kinh hãi, khó có thể tin được.

Quách Noãn Dương thản nhiên nói:

- Tiền bối coi trọng tư chất, nhưng bản phủ lại càng coi trọng trung thành. Nếu người hôm nay có thể theo tiền bối rời đi, như vậy tương lai, chưa hẳn sẽ không theo người khác rời đi.

- Đệ tử như vậy, bản phủ thực không thèm để ý, chỉ là sóng lớn đãi cát thôi.

Qnd nói:

- Tiền bối cứ việc thuyết phục, ý tiền bối tự cũng có lý, đệ tử ở lại Cửu Tôn phủ, rất nhiều người không thể chiếm được tài nguyên tốt, mà tới môn phái khác, chưa hẳn không thể trở thành hạch tâm, với bọn hắn mà nói, đó mới là chuyện tốt…

Mấy ngày sau đó, vốn từ đầu Cam Thiên Nhan còn cảm thấy ngại lừa gạt đám tiểu gia hỏa kia, khó mà hành động, nhưng theo thời gian trôi qua, càng nhìn càng ưa thích, càng nhìn càng thấy ngứa ngáy trong lòng, khó mà kiềm chế được, rốt cục bắt đầu lặng lẽ hạ thủ.

Những thực sự ngoài dự kiến của Cam Thiên Nhan, nàng liên tục hỏi mấy người, những lời đáp của những đệ tử này, trực tiếp cho Cam Thiên Nhan một kích trùng điệp!

- Ta không muốn rời Cửu Tôn phủ.

- Ta ở đây không đi đâu hết.

- Không đi không đi.

- Ở đây làm đệ tử ngoại môn cũng tốt a, ta không biết ở chỗ khác…

- Đúng a đúng a, làm tạp dịch cũng là ở lại, như vậy tốt bao nhiêu.

Cam Thiên Nhan không tin tà, tiếp tục hỏi mấy chục người, thậm chí còn cố ý tìm một số tiểu gia hỏa tư chất tương đối kém, nhưng kết quả muôn người như một: Không ai nguyện ý đi cùng nàng!

Từng người từng người, lựa chọn như một: Sinh là người Cửu Tôn phủ, chết là quỷ Cửu Tôn phủ!

Đối mặt lời khẳng định chắc chắn này, Cam Thiên Nhan chỉ biết phiền muonj.

Đám tiểu gia hỏa này, đều bị tẩy não a.

Thử qua nhiều lần, Cam Thiên Nhan chỉ có thể ảm đạm thở dài.

Chỉ có thể nói, giờ nàng tới không phải lúc, lời khuyên, thậm chí là lừa dối, mê hoặc của nàng hẳn sẽ có tác dụng với người trưởng thành, bọn hắn sẽ biết cân nhắc lợi ích, làm ra lựa chọn càng có lợi hơn.

Nhưng đối mặt với đám tiểu hài tử này, tất cả các cách, đều chỉ là vô dụng!

Ngươi nói qua bên kia tốt, qua bên kia sẽ thành đệ tử hạch tâm, nhưng bọn hắn nháy mắt đáng yêu, rõ ràng ngay cả đệ tử hạch tâm là gì cũng không biết…

Trong đầu từng đứa, chỉ có bỗn chữ thâm căn cố đế: Cửu Tôn phủ tốt!

Sau đó chính là: Nơi này là tốt nhất, không nơi nào bằng nơi này, ta không đi đâu cả!

Đối mặt với tình huống này, Cam Thiên Nhan đầy phiền muộn, Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương cũng hơi chút im lặng.

Bình tĩnh mà xem xét, đệ tử hiện tại của Cửu Tôn phủ, thực sự quá nhiều!

Thực sự nhiều tới mức không chiếu cố nổi!

Cứ thế mãi, tất sẽ có người bởi vậy mà bị chậm trễ.

Cho nên Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương mới làm chủ đáp ứng Cam Thiên Nhan.

Nhưng đám tiểu gia hỏa kiên quyết tới mức này, cũng khiến hai người cảm thấy ngoài ý muốn,

Cam Thiên Nhan mấy lần lôi kéo thất bại, đành thở dài bất lực.

Hiện tại có nỗ lực thử cũng chỉ là phí công, thậm chí càng thêm mất mặt mất lập trường, chờ một thời gian nữa, Vân Dương trở về, sau đó chưởng môn sư muội tới đây, đến lúc đó hai bên chính chủ hiệp đàm, biết đâu có tiến triển khác.

Những ngày tiếp theo, Cam Thiên Nhan cùng Giang Lạc Lạc cơ bản đều đứng trên giáo trường.

Lúc mới nhìn đám tiểu gia hỏa này luyện công, uốn nắn từng động tác một, giải đáp từng nan đề, nhìn các đệ tử nói chút liền thông, mặc dù vất vả, những cũng vui vẻ chịu đựng…

Thế nhưng trạng thái này tiếp tục kéo dài, Cam Thiên Nhan mới hiểu lời Quách Noãn Dương “Chiếu cố không nổi” là ý gì.