Chưởng môn Đại La phái Hà Sơn Tùng ở bên cũng nhìn Vân Dương thật sâu.
Vị phủ tôn Cửu Tôn phủ này, tuy còn trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn lại cực cay độc, quyết định nhanh, một kích trúng.
Các cao tầng môn phái khác cũng nhao nhao hiện thần sắc suy tư.
Tâm tư của vị chưởng môn Cửu Tôn phủ này, thực sự vô cùng linh xảo.
Một phen khiêu khích của Tề Liệt, có thể nói là vẩy một nét mực ngang lên thời khắc vinh diệu nhất của Cửu Tôn phủ, khiến cho huy hoàng vinh diệu thêm một tia tì vết, đây vốn là chuyện cực lúng túng, dù trên dưới Cửu Tôn phủ cùng lên, chém Tề Liệt thành muôn mảnh cũng không làm được gì.
Huống chi, ngay khi mọi người chúc phúc, một khi thất thố nổi giận, tất sẽ càng làm tổn hại giá trị bản thân.
Nhưng Vân Dương chỉ hời hợt nói mấy câu, liền biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Thậm chí, sau hôm nay dù Tề Liệt có nổi giận khiêu khích thế nào, đều sẽ có Phượng Minh môn tự xuất thủ chế tài trước.
Về lâu về dài, chuyện này càng có thể tạo tác dụng khích lệ đời đời đệ tử Cửu Tôn phủ.
Một khi đệ tử Cửu Tôn phủ báo thù thành công, Cửu Tôn phủ sẽ ghi chuyện này vào trong sách sử, vĩnh viễn khích lệ hậu nhân!
Thủ đoạn này, cơ hồ nó thể nói là điểm đá hóa vàng, hóa mục nát thành thần kỳ, khiến người nhìn mà than thở…
Các chưởng môn khác đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bản thân ở vị trí của Vân Dương, tuyệt không thể làm được tốt như vậy.
Vân Dương mỉm cười đáp lễ từng người một, trò chuyện một hồi thật vui, chí ít, ngoài mặt rất hòa hợp.
Tề Liệt còn muốn nói gì đó, lập tức đã bị Cam Thiên Nhan nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt, ném tới phía sau.
Đừng để chúng ta đắc tội với người.
Một bên, Bình Tung Nguyệt thầm nhủ, ánh mắt nhìn Tề Liệt cũng có chút không bình thường.
Nàng đã có một kết luận: Đệ tử này của nàng, triệt để phế!
Xem ra, nàng phải lần nữa cân nhắc bồi dưỡng hạt giống mới rồi?
Đương nhiên, nếu hắn có thể một đường áp chế Cửu Tôn phủ, không nửa đường chết yểu, cuối cùng trổ hết tài năng, ngược lại sẽ càng là nhân tuyển thích hợp. Nhưng nếu…
Hơn nữa… cảm xúc của bản thân quá cực đoan, tâm tính nhỏ nhen, không có tác dụng lớn…
Si tình là chuyện tốt, nhưng quá si tình, thậm chí vì đó mà xúc động táo bạo, tùy thời đều có thể đẩy môn phái vào vực sâu a…
Bát đại chưởng môn đều tới hàn huyên một phen, Vân Dương ứng đối từng người một, nụ cười ấm áp, nho nhã lễ độ, toàn bộ quá trình không kiêu không ti, khí độ ung dung nhàn nhã.
Quả là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Trọc thế giai công tử, cử thế vô song a.
Người siêu dật như vậy, ánh măt Vu sư muội của Đại La phái đã sớm sáng lên, càng nhìn càng yêu thích, nhịn không được mà kẹp chặt hai chân.
Sau một chốc, rốt cục tiến lên một bước, ôn nhu nói:
- Vân chưởng môn có hôn phối chưa a?
Vân Dương ho khan một tiếng, chưởng môn Đại La phái sạm mặt lại, khóe môi co giật, lại không nói gì.
Sở dĩ hắn không lập tức ra mặt, một mặt dù sao đây cũng là sư muội bảo bối của hắn. Thứ hai nếu sư muội đắc thủ, chẳng những sư muội hoàn thành được chuyện đại sự cả đời, mà Đại La phái cũng thêm một trợ lực, không để Phượng Minh môn giành mất danh tiếng, thậm chí còn càng cao hơn một bậc!
Vân Dương mỉm cười:
- Xin hỏi tiền bối là…
Vu sư muội ngắt lời:
- Ai nha, gì mà tiền bối? Ngươi gọi ta là Vu tỷ tỷ là được rồi.
Vân Dương cầu cứu nhìn Đại La phái Hà Sơn Tùng, đã thấy vị chưởng môn này run rẩy quay đầu đi.
- Tiểu đệ… đã có hôn phối.
Vân Dương khô cằn đáp lời.
- Có a, không sao, ngươi có mấy người rồi?
Vu sư muội lại hỏi một câu ngoài ý liệu của đám người.
- Hai người…
Vân Dương ho khan một tiếng.
- Hai sao?
Vu sư muội nói:
- Nếu đã có hai… vậy thêm một cũng không phải chuyện lớn… ừm… ngươi thấy ta thế nào?
Lời vừa nói ra, đám người cùng trợn mắt hốc mồm, tiếng ho khan kéo dài không ngớt.
Chuyện này, thực sự đúng là lần đầu nhìn thấy, quá hiếm hấy, con mẹ nó cũng dám nói?!
Chợt nghe lời ấy, Vân Dương cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Trời! Ông trời của ta!
- Khụ khụ, chuyện này không thích hợp lắm a…
Vân Dương thở dài:
- Hai thê tử của ta, đều là nữ nhi của sư phụ ta, ai… sư phụ ta… nếu ta còn tìm thêm một, chỉ sợ hôm nay, tiểu đệ sẽ phải ngã xuống a…
Vu sư muội:
- Sư phụ ngươi? Sư phụ ngươi thì sao, tu vi của sư phụ người đạt tới mức nào? Lại bá đạo như thế!
Vân Dương ho khan một tiếng:
- Sư phụ ta… khụ khụ, cái này…
Lại nghe Vu sư muội truy hỏi, ánh mắt đám người cùng phát sáng.
Vị Vân chương môn này có lai lịch thần bí, giờ nghe được tin tức sư phụ này, hiển nhiên có thể gián tiếp để hiểu bản thân hắn, rất có ích.
Cũng không biết, tồn tại kinh thiên động địa cỡ nào, mới có thể dạy được đệ tử xuất sắc như thế?
Là Huyền Hoàng đại năng, hay là cao nhân ẩn thế?
Đám người cùng cảm thấy hứng thú,
Vân Dương nói khẽ:
- Ân tình của sư phụ với ta, tựa như trời cao biển rộng. Chỉ bốn năm ngắn ngủi, cho ta đạt tới thành tựu hôm nay, ta sao có thể cô phụ nữ nhi của hắn?
Đám người nghe được câu này, không ngoài dự tính, đều đột nhiên chấn động, sắc mặt hãi nhiên!
Ngắn ngủi bốn năm!
Đám người nghe được bốn chữ ngắn ngủi, chính là bốn chữ mấu chốt nhất!
Vẻn vẹn chỉ bốn năm, liền dạy ra đệ tử yêu nghiệt như Vân Dương?
Bởi giới hạn của Ngũ trọng sơn, nên đám người không thể nhìn được tu vi chân thật của Vân Dương, thế nhưng từ việc hắn có thể thắng Ngô Dự của Thất Tinh môn, vậy tu vi chí ít phải đạt tới Thánh vương tam phẩm!
Lại nhìn các đệ tử Cửu Tôn phủ, mỗi người đều mặt búng ra sữa. Đoán chừng tuổi tác đều rất có hạn, nhưng một thân tu vi này, tối thiểu cũng phải tới Tôn giả a?
Thậm chí, cái này còn chưa đủ lạ, phải biết, Cửu Tôn phủ mới sáng lập không lâu, có vẻ như còn chưa tới một năm, chẳng lẽ thời gian dạy dỗ các đệ tử này cũng chưa tới một năm, cái này… thực sự khiến người nghe mà kinh sợ?!
Riêng chỉ nhìn mặt này, không khó để tưởng tượng, sư phụ của Vân Dương đáng sợ đến mức nào.
- Xin hỏi Cửu Tôn phủ, là do tôn sư chủ trì tọa trấn a?
Hà Sơn Tùng cẩn thận hỏi một câu.
Tu đồ, ngoại trừ cố gắng kiên trì, chú ý cẩn thận cũng là nhân tốt quyết định không nhỏ, đối với chuyện không biết, dù tận lực đề cao cũng không đủ, cho nên Hà Sơn Tùng, bản năng đem thân phận mình giảm xuống, đặt bản thân xuống hàng tiểu bối!
- Cao tầng Cửu Tôn phủ chỉ có chúng ta, sư tôn nhiều lắm chỉ ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo, lão nhân gia trời sinh tính lười nhác, không thích tục sự, nhất là còn có một núi riêng, có đôi khi, hắn có thể ngồi nhìn một đóa hoa từ khi nảy mầm tới khi hoa nở…