Tiếp qua mấy giây, Vân Dương lăn lộn trên không trung mấy vòng, lúc này mới tiếp đất, lảo đảo mấy bước liền vững lại.
Trên sân, chỉ còn một mình hắn.
Trận này dù không toàn thắng, nhưng còn hơn toàn thắng, đại hoạch toàn thắng!
Vô luận thắng bằng cách nào, chung quy chính là thắng!
“Khó trách Kim Đỉnh môn dám khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ… riêng chỉ Đỉnh phong chiến này, Khúc Khiếu Phong chín thành thắng Ngô Dự.”
Vân Dương thầm suy nghĩ.
Giờ khắc này, toàn bộ Thất Tinh môn, từ chưởng môn tới đám đệ tử, đều hận không thể trừng rớt tròng mắt.
Thua!
Sao có thể thua?
Rõ ràng mới bắt đầu Đại trưởng lão còn chiếm thượng phong, từ đầu tới cuối giữ ưu thế a, sao lại thua, tại sao lại thua…
- Trận chiến đầu tiên, Đỉnh phong chiến, Cửu Tôn phủ thắng!
Phác Đức Song nói một câu, vừa nói, trái tim hắn vừa run rẩy, chảy máu.
Ai có thể nghĩ tới, Cửu Tôn phủ này lại yêu nghiệt như vậy?
Chênh lệch tới hai giai vị, thế mà còn có thể lật bàn thủ thắng, điều này, biết đi đâu nói lý a?!
Mà thắng lợi trận này, cơ bản thắng hai trận: Ngoại trừ Đỉnh phong chiến, còn có Chưởng môn chiến.
Tin rằng, Đoàn Thiên Xung, tuyệt không đề nghị Chưởng môn chiến mà tìm tai vạ!
Mà thực có tiến hành Chưởng môn chiến, thắng thua không quan trọng, lấy thái độ của Vân Dương với hắn, tuyệt đối sẽ nhân cơ hội đùa chết hắn, chơi chết hắn, tuyệt không có chuyện nương tay lưu tình!
Bóng người giữa sân chớp động.
Ngô Dự khởi tử hồi sinh, khôi phục nguyên thân, lại vẫn đứng trong sân, nhìn Vân Dương đối diện, sắc mặt phức tạp tới cực điểm.
- Ta biết, ta thua. Nhưng ta muốn biết, ngươi sử dụng công pháp gì, sao có thể có uy năng như thế.
Ngô Dự trầm giọng hỏi.
Toàn bộ người ở Tam trọng thiên, nghe Ngô Dự nói vậy, không khỏi xôn xao, Ngô Dự ngươi là Đại trưởng lão Thất Tinh môn, là đỉnh phong chiến lực, lại có thể hỏi ra chuyện ngu xuẩn như này? Công pháp tu hành là tư mật cá nhân, một khi để người biết, chẳng khác nào đem ưu khuyết của bản thân ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng, người ta trả lời ngươi mới lạ!
Quả nhiên…
- Công pháp của ta là bí mật cá nhân của ta, ta ngươi đối địch, sao Đại trưởng lão lại hỏi câu này?
Vân Dương thực sự có chút kinh ngạc:
- Ta cần phải trả lời ngươi sao?
Ngô Dự ngưng mắt nặng nề nói:
- Uy năng ngươi mới thi triển… không thuộc về lĩnh vực Huyền khí.
Vân Dương mờ mịt nói:
- Không thuộc về lĩnh vực Huyền khí? Cái này… ngô tiền bối, ta thực sự không hiểu câu hỏi của ngài, công pháp của ta không thuộc về lĩnh vực Huyền khí, vậy thuộc về lĩnh vực nào? Đến cùng ngài muốn nói gì?? Tại sao ta không hiểu ngài đang có ý gì a!
Ngô Dự lãnh đạm nói:
- Ngươi không muốn nói, cũng được.
Trong mắt hắn ánh lên quang mang sắc bén, gằn từng chữ:
- Nhưng ta hoài nghi… công pháp ngươi vừa thi triển, căn cơ chính là yêu khí!
Vân Dương cười lạnh một tiếng:
- Yêu khí? Khả năng chụp mũ của Đại trưởng lão quá hay, xin hỏi Đại trưởng lão có biết biểu hiện của yêu khí không a? Lại hoặc có bằng chứng nào chứng minh ta dùng yêu khí, lại hoặc có thể nói, ngươi từng thấy yêu khí sao?
Ngô Dự âm trầm:
- Xác thực ta chưa từng thấy yêu khí, cũng không có chứng cứ chứng minh ngươi, nhưng ngươi rõ ràng đã khí không lực tẫn, lại nháy mắt có thể khôi phục, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy điểm này, ngoại trừ việc ngươi tu luyện công pháp khác loại, há có khả năng thứ hai.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ta còn tưởng Đại trưởng lão có kiến giải cao minh thế nào, hóa ra là đoán bừa, ngươi cho rằng không thể, liền nói ra có yêu khí? Là Yêu tộc? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng lời nói của ngươi?
Ngô Dự lạnh lùng nói:
- Sự thật như vậy, rất có thể là thế!
Trên đài cao, Hoắc Vân Phong cười lạnh:
- Ngô Dự, ngươi từng chiến đấu với Yêu tộc chưa? Ngươi biết yêu khí thế nào sao? Không biết thì ngậm cái mồm thối của ngươi lại! Thánh vương tam phẩm đỉnh phong, lại chưa từng chiến đấu với Yêu tộc, còn ở đó phát ngôn bừa bãi, bản lĩnh chụp mũ không nhỏ, bản lĩnh đảo lộn thị phi, che tai che mắt của ngươi cũng không kém hơn tu vi công thể!
Thanh âm nổi giận của Phác Đức Song truyền đến:
- Thua chính là thua, nào có nói nhảm nhiều như vậy? Yêu khí cái gì? Ngươi biết Yêu khí thế nào sao? Ta thấy Ngô Dự ngươi mới là yêu quái, còn không mau cút về cho ta!
Hai vị chấp sự Thánh Tâm điện, khẳng định từng chiến đấu với Yêu tộc, tự nhiên biết Yêu khí là thế nào. Công pháp của Vân Dương lộ rõ quang minh, bàng bạc hùng vĩ, nào có thể là Yêu khí!
Lại nhìn Ngô Dự đánh thua còn phát ngôn bừa bãi, tự nhiên tức muốn giết người, chắc chắn khẳng định Ngô Dự muốn càn quấy.
Giờ phút này, người tức giận nhất không phải là Hoắc Vân Phong, mà là Phác Đức Song!
Ngươi con mẹ nó, đánh thua, ngươi thua thì cũng thôi… nhưng chẳng khác nào chuyển mất một phần ba linh ngọc của lão tử. Lão tử đã không có tâm tình, ngươi còn ở đó mà đùa nghịch, nếu trách móc có lý thì cũng thôi, đằng này còn mở mồm nói bậy, như vậy có ý gì? Mau cút mới là đúng đắn, có tin lão tử đánh chết ngươi luôn không!
Ngô Dự mặt đỏ tía tai, lui trở về sau.
Ánh mắt bốn phía dồn tới cũng lộ vẻ khác thường. Ngay cả Đoàn Thiên Xung cũng thấy nóng mặt.
Lần này, mất mặt lớn a!
Đệ nhất cao thủ của bọn hắn, thế mà chưa từng giao thủ với Yêu tộc, cái này…
A, điều quan trọng nhất hiện tại, là vấn đề thắng bại a?
Vừa nghĩ tới chuyện thắng bại, sắc mặt Đoàn Thiên Xung lập tức trắng bệch!
Thua một trận!
Đã thua một trận!
Cái này… phải làm sao bây giờ?
Bị động!
- Trận chiến thứ hai, Trung kiên chiến!
Trên đài cao, Phác Đức Song đen mặt, hung ác nhìn Thất Tinh môn:
- Thất Tinh môn phái ai ra trận? Mau tới!
Bên này, Vân Dương đã về vị trí.
Một đường đi về, tiện tay lắc một cái, một kiện tử bào lần nữa bao lấy thân thể, bộ dạng ung dung, cao hoa tiêu sái.
Không đợi Vân Dương trở về, Lạc Đại Giang đã vác đại đao, sải bước ra ngoài.
Thân ảnh hùng tráng, giâm bước nào, sân bãi như lay động vì bước đó.
Cho dù cách cả ngàn trượng, chỉ có thể thấy một chấm đen, nhưng cũng có thể cảm nhận được khí tức hùng tráng kia đập thẳng vào mặt!
Phượng Minh môn.
Tề sư huynh hôm qua mới chiến đấu, nay nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hơi biến sắc, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, cắn răng nói:
- Đó là… Thiên Tàn Thập Tú… đá mài đao Lạc Đại Giang?
Cam thiên nhan quay đầu nhìn hắn, không nói chuyện.
Vị Tề sư huynh này nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên quay người hành lễ: