Ngươi không phải chờ bọn họ thắng lợi rồi sau đó đi ra đoạt thứ nhất đấy chứ? Nói chính mình đại nghĩa cỡ nào, còn không phải chính mình có tính toán nhỏ nhặt hay sao.
...
Mặc dù các loại ngôn luận sau lưng này rất nhỏ, nhưng ẩn ẩn có nghe thấy.
Thế nhưng Vân Dương lại không thèm quan tâm các loại lời lẽ ghen tị và ao ước này, hắn vẫn bước lên phía trước.
Sau đó Sử Vô Trần mặt không thay đổi tiến lên phía trước, ngược lại đám người Thiết Kình Thương lại nói chuyện với môn hạ đệ tử của bọn họ.
- Không cần để ý những thứ này. Mọi việc trên đời này vốn là như thế. Ngươi thành công, hơn nữa còn dùng phương thức vượt qua người khác thu lấy thành công, sẽ dẫn tới rất nhiều ước ao ghen tị. Nhất là, những người đã bị chúng ta vượt qua.
- Đây là việc không thể tránh được.
- Các ngươi cần làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất ném những ngôn luận này ra khỏi đầu, cũng mặc kệ nó!
- Ném càng nhanh càng tốt! Ném càng xa càng tốt! Bọn họ sẽ không xuất hiệ trong tầm mắt của các ngươi nữa!
- Chỉ cần xuất hiện loại người này, liền tranh thủ thời gian chính mình cố gắng tinh tiến, từ đó vượt qua thật xa... Nếu như đạt tới tầng thứ mới, còn có kiểu người này xuất hiện, vậy thì tiếp tục cố gắng, tiếp tục bỏ lại đằng sau!
- Xin nghe theo sư phụ dạy bảo!
Hoắc Vân Phong ở phía trước, vừa nghe người Cửu Tôn phủ dạy bảo đệ tử, vừa đi lên phía trước, tâm tư trong lòng suy nghĩ miên man bất định.
Ngôn luận của Cửu Tôn phủ thật sự là lời lẽ chí lý, khiến người ta tỉnh ngộ!
Chỉ cần nhìn vẻ mặ của đám tiểu gia hỏa này, liền biết lời này tuyệt đối hữu hiệu, đơn giản như thể hồ quán đỉnh, cảnh tỉnh người nghe!
- Vân chưởng môn, Cửu Tôn phủ các ngươi vẫn luôn dạy bảo đệ tử như thế?
- Đúng vậy, có điều chỉ là thiển kiến, nghĩ sao nói vậy, có lẽ sau đó sẽ quên đi.
- Ha ha, Cửu Tôn phủ hôm nay quật khởi quả nhiên không phải là thành công một ngày…
- Hoắc chấp sự quá khen, Cửu Tôn phủ sáng lập không lâu, thổi phồng quá cao, rơi xuống càng đau.
- Vân chưởng môn quá khiêm tốn, hôm nay chúng ta gặp nhau, tất nhiên là duyên phận. Nếu ngày sau có rãnh, không ngại đến Thánh Tâm điện ngồi một chút.
- Khi đó nhất định phải quấy rầy.
- Ừm, lão hủ cả đời này không có bao nhiêu bằng hữu, Vân chưởng môn xem như bạn vong niên của ta. Lão phu rất vui vẻ.
- Không dám, Hoắc chấp sự nói quá lời.
- Ai, Vân tiểu hữu ngươi ta mới quen đã thân.
Vân Dương càng nói càng gần với Hoắc chấp sự, càng nói càng thân thiện, về sau giống như hai bằng hữu bình thường nói chuyện với nhau.
Đá, người Sử Vô Trần tự coi bản thân là người câm điếc, chỉ đi theo phía sau mà không nói gì.
Với địa vị của Vân Dương hiện nay, làm gì có khả năng trở thành bằng hữu của chấp sự Thánh Tâm điện? Thân phận địa vị kém nhau xa lắm.
Nhưng Hoắc Vân Phong lúc này nhất định nói như vậy, hiển nhiên đã nhìn trúng tiềm lực phát triển của Cửu Tôn phủ, chủ động kết thiện duyên.
Hiển nhiên đã công nhận tốc độ phát triển của Cửu Tôn phủ, tiềm lực này quá đáng sợ.
Nếu đối phương muốn kết thiện duyên, Vân Dương cũng thuận nước đẩy thuyền.
Tiếp tục giao lưu, Vân Dương càng biết nghe lời phải:
- Hoắc đại ca, tiểu đệ không hiểu nhiều về thực lực của môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, cũng không hiểu rõ những việc trong đó... Mong rằng Hoắc đại ca giải hoặc một hai. Không sợ đại ca chê cười, ta cảm thấy trở thành môn phái cuối cùng trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm, không hiểu ra sao, bởi vì Kim Đỉnh môn ý muốn tiến thêm một bước mới thúc đẩy tâm ta tiến lên, chính mình thật chó ngáp phải ruồi, nên phải sớm có tính toán…
Hoắc Vân Phong híp mắt nở nụ cười, vị Vân Dương tiểu huynh đệ này rất thông minh.
- Vân tiểu hữu khách khí. Dù ta không nói với ngươi những việc này, sau khi ngươi đi lên cũng biết, thực sự không nên nói giải hoặc gì đó.
Hoắc Vân Phong tìm cho mình một lý do rất đàng hoàng.
Vân Dương gật đầu nói phải.
Nhưng Vân Dương làm sao không biết, sớm biết trước và muộn biết trước là hai khái niệm khác nhau.
Hiện tại biết, có thể sớm chuẩn bị một bước. đến lúc đó mới biết, khó tránh khỏi lâm vào bị động, một người thuận thế mà làm, một người nỗ lực ứng phó, khác biệt trong đó như một trời một vực.
- Môn phái sau cùng trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm gọi là Thất Tinh môn, nhắc tới cũng trùng hợp, Cửu Tôn phủ có phần giống với Thất Tinh môn, ví dụ trong sơn môn Thất Tinh môn phân bố bảy ngọn núi, sắp xếp dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh... Mà bảy ngọn núi của Thất Tinh môn đều có một vị phong chủ. Nói cách khác, Thất Tinh môn ít nhất có bảy vị cấp bậc cường giả Thánh Vương.
- Nhưng mà bảy người này không phải cường giả đỉnh phong chân chính của Thất Tinh môn. Bằng vào hiểu biết của ta, trên bảy phong chủ còn có hai người bối phận cao hơn. Thậm chí lại hướng lên, còn có hai trưởng bối cao cấp hơn vẫn còn khỏe mạnh.
- Mà chuyện này chỉ là chiến lực bày ra ngoài sáng.
- Vân tiểu hữu thiên phú dị bẩm, tuổi không lớn lắm đã đạt tới cảnh giới trước mắt, tự nhiên đáng quý, nhưng mà tu giả thiên phú hơi kém một chút, chân chính trèo lên Thánh Giả, thậm chí cấp độ đẳng cấp Thánh Giả trở lên, chí ít cần mấy trăm năm thời gian, từ đó suy ra, dựa vào tuổi thọ của võ giả cao cấp, đến lúc nào mới có thể trở thành quản lý cấp trong Thất Tinh môn? Mà tiền bối bối phận cao hơn hai ba đời... Tu vi bản thân sẽ mạnh tới mức nào? Những chuyện này, đều là vấn đề Vân tiểu hữu cần suy nghĩ tỉ mỉ.
- Bình tĩnh mà xem xét, Cửu Tôn phủ các ngươi hiện tại có võ lực không tầm thường, nhưng so với Thất Tinh môn vẫn còn kém xa. Thậm chí còn không bằng Kim Đỉnh môn.
- Hoặc là các ngươi thật sự phải cảm tạ Ngự Thú tông. Bởi vì Ngự Thú tông không từ thủ đoạn, ép các ngươi phải mang Huyền thú ra sân thi đấu. Việc này càng tăng chiến lực tổng hợp của các ngươi lên cao hơn.
Hoắc Vân Phong hời hợt nói:
- Nhưng nếu chỉ dựa vào phần ưu thế này, đối đầu với Thất Tinh môn, các ngươi không có nắm chắc rất lớn, chí ít sẽ không nắm chắc thắng lợi trong ta như trước, phần thắng rất nhỏ bé.
- Bằng vào ta phỏng đoán, cao thủ mạnh nhất Thất Tinh môn hẳn đã có thực lực Thánh Vương tam phẩm...
Hoắc Vân Phong nhìn Vân Dương, nói từng chữ:
- Hơn nữa khả năng rất lớn là tam phẩm đỉnh phong! Chỉ còn kém một chút là bước vào hàng ngũ tứ phẩm.
Vân Dương nhíu mày, nói:
- Còn xin Hoắc huynh chỉ điểm một hai.
Hoắc Vân Phong cười cười, sờ râu ria, đây là Vân Dương đưa nhân tình tới cửa. Chỉ cần mình giải thích, xem như kết thiện duyên cùng Cửu Tôn phủ.
Dù sao không phải giải thích bình thường, quan hệ tới thắng bại trực tiếp, làm sao có thể như bình thường!
Với cách làm của Vân Dương, hiển nhiên hắn thật sự muốn kết giao tình với mình, bằng không, sẽ không tiện tay đưa tặng nhân tình...
- Ừm, chờ ta suy nghĩ đã.
Hoắc Vân Phong nói:
- Hiện tại chỉ ở trên đường, nói với các ngươi thứ gì cũng không tính là phá hư quy củ, nhưng một khi đi lên, ta không thể nói, nói nhiều một câu cũng không thể.
Vân Dương cảm kích nói ra:
- Đa tạ Hoắc huynh! Ân tình Hoắc huynh tương trợ hôm nay, Cửu Tôn phủ chúng ta sẽ ghi nhớ! Không dám quên một ngày!
Hoắc Vân Phong hài lòng cười.
- Các ngươi đối đầu Thất Tinh môn, cần phải suy tính chính là chiến lực cao cấp, như trung kiên chiến, chưởng môn chiến, đỉnh phong chiến, tự chủ chiến, cần điều phối chiến lực mấy trận này. Còn đệ tử chiến và trận chiến, các ngươi có Huyền thú Thánh Vương trợ chiến, vẫn có thể thủ vững thắng lợi trong tay.