Ta Là Chí Tôn

Chương 1093: Một đao

Đinh Bất Khả tiếp lời nói:

- Ta tán đồng cách nói của lão Vưu, Vân Dương là thiên tài hạ giới phi thăng, tuyệt đối sẽ không phải người ánh mắt thiển cận bị người ta lợi dụng, còn nữa, hiện tại là Cửu Tôn phủ phá vây trong năm trong môn phái chiến đấu, sáng lập không lâu đã có được tư cách tranh đoạt Thiên Vận Kỳ, tuyệt đối không phải dễ dàng, nhưng trước mắt, cũng không phải là đám người Thiên Tàn Thập Tú có thể làm được!

Ánh mắt Hoắc Vân Phong thâm trầm, thản nhiên nói:

- Nhìn xem... Cửu Tôn phủ thật thú vị, cần phải chú ý chiến dịch này nhiều hơn.

Vưu Bất Năng lặng lẽ nói:

- Quả nhiên Thiên Đạo luân hồi, Thương Thiên không bỏ qua ai, sáu mươi khối cực phẩm, mắt thấy sắp tới tay.

Hoắc Vân Phong nghe xong sắc mặt tối tăm, cũng không còn cao thâm khó dò như trước.

...

Giữa sân.

Cao Đan Vân một tay phủ kiếm, lãnh đạm nói:

- Ta là tiền bối, lão phu sẽ cho người khiêu chiến các ngươi xuất thủ trước!

Lạc Đại Giang cười dài một tiếng, cũng không nói chuyện, một bước đi tới, lúc bước ra một bước, thân thể của hắn cũng tăng vọt.

Thân thể Lạc Đại Giang vốn cao lớn, vóc người cũng không kém hơn Cao Đan Vân, thậm chí còn to lớn hơn Cao Đan Vân rất nhiều, lúc này thân hình hắn lại bành trướng, bước chân di chuyển giống như núi non trùng điệp, ngang nhiên công kích, uy thế tràn trề.

Trong quá trình tiến lên đã phát ra tiếng thanh thúy, kim cô buột tóc trên đầu nổ tung, tóc dài tung bay trên không trung, hắn không ngừng tiến lên, khí thế tăng vọt, đại đao trong tay hóa thành một đạo lôi đình từ trên trời bổ xuống!

Bá đạo!

Cuồng dã!

Khí thế kinh thiên động địa!

Vào lúc này, Cao Đan Vân cảm thấy đáy lòng phát lạnh, thân thể như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương, hầu như thân thể không thể động, thậm chí ngay cả tinh thần cũng không thuộc về mình, toàn thân cứng ngắc.

Hắn cảm giác mình hiện tại như con dê nhỏ trên thảo nguyên, đối diện với mình chính là mãnh thú hồng hoang, lại có thể thi triển lực lượng thỏa thích, điên cuồng chém giết!

Khí thế của đối phương đã triệt để khóa chặt chính mình.

Không thể trốn đi đâu được.

Tránh cũng không thể tránh!

Đao quang như sấm như điện, xem lẫn lôi đình phích lịch, ngang nhiên rơi xuống!

Cao Đan Vân chính là cao thủ mạnh nhất Thương Ngô môn, rốt cục hắn cũng khôi phục thần trí vào thời khắc cuối cùng, hắn rống to một tiếng, cũng dùng toàn lực đưa kiếm lên ngăn cản, càng ngoan cố chống cự, toàn bộ thân thể gấp lại và lui về phía sau, hiển nhiên hắn cũng không lạc quan khi đón đỡ một đao này.

Lúc này, đao của Lạc Đại Giang đã đánh tới, ngang nhiên rơi xuống, đao kiếm va chạm trực tiếp nhất!

Nhưng vào lúc song phương đối mặt, một tiếng vang nhỏ sinh ra…

Kiếm của đệ nhất cao thủ Thương Ngô môn Cao Đan Vân đã không thể chống nổi, trực tiếp phân làm hai đoạn, lưỡi đao không còn vướng víu chém thẳng vào đỉnh đầu của Cao Đan Vân, một đao này từ đỉnh đầu bổ xuống hông, dư thế vẫn không giảm, một đường chém vào mặt đất, lúc này mới phát ra tiếng nổ vang thật lớn, đao kình đáng sợ trùng kích mặt đất.

Toàn bộ dãy núi phát ra âm thanh nổ lớn.

Về phần Cao Đan Vân, thân thể thon gầy của hắn bị chém thành hai nửa, cũng ngã sang hai bên, trong tình huống kia, hắn bị cắt đứt dễ dàng như tờ giấy!

Tốc độ kết thúc chiến đấu nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng, nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người bên ngoài, cũng làm toàn trường im lặng nửa ngày!

Bao quát đám người Hoắc Vân Phong, tất cả mọi người đều mở to mắt.

Đây là đệ nhất cao thủ của hai môn phái đối chiến sao?

Cho dù tất cả mọi người không cho rằng có thể nhìn thấy long tranh hổ đấu, tối thiểu cũng phải giao thủ ba năm hiệp, sau đó một phương lại bị một phương khác sử dụng tuyệt chiêu kinh diễm đánh bại, kém nhất cũng sử dụng bí thuật kỳ mưu, quỷ dị khó lường, xuất kỳ bất ý…

Kết quả...

Mặc dù cũng là xuất kỳ bất ý, còn không tính là một chiêu đã kết thúc!

Thế nhưng mà, việc này là trò đùa sao?

Cùng nhìn thấy việc này, người bên phía Thương Ngô môn đồng loạt đứng lên, sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa sân giống như gặp quỷ.

Vừa rồi còn nghe thái sư thúc rất phong độ nói: Ngươi xuất chiêu trước đi.

Sau đó đối phương xuất chiêu, sau đó thái sư thúc liền bị đối phương chém thành hai mảnh.

Vào lúc này, không chỉ người quan chiến kinh ngạc, ngay Lạc Đại Giang là người tham chiến cũng ngây ngẩn cả người.

Trên lưỡi đao còn rỉ máu, nhưng sắc mặt Lạc Đại Giang lại đầy khó tin.

Từ khi chiến đấu tới bây giờ, đại khái đã nói là đệ nhất cao thủ chiến, từ đó tạo thành áp lực rất lớn trong lòng Lạc Đại Giang. Hơn nữa còn không có biện pháp dò xét thực lực của đối phương.

Lại thêm đối phương vừa xuất hiện đã bài ra phong phạm ta là cao thủ, hơn nữa còn tràn đầy tự tin bảo mình xuất chiêu trước, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Việc đó càng làm áp lực tâm lý trong lòng Lạc Đại Giang lớn hơn. Cho nên khi vừa ra tay đã toàn lực ứng phó, hết sức đánh cược một lần mà thôi!

Nhưng tuyệt đối nghĩ không ra, cao thủ một phái phong phạm đệ nhất cao thủ lại bị một đao của hắn chém chết…

Dường như trong đó có tính toán sai lầm!

Vào lúc các huynh đệ cùng các đệ tử sau lưng reo hò kinh thiên động địa. Lạc Đại Giang vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngô, hắn không kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì, vô ý thức gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:

- Vậy là... vậy là kết thúc?

Phía trên, giọng nói Hoắc Vân Phong giống như táo bón truyền tới:

- Trận thi đấu khiêu chiến thứ hai, Cửu Tôn phủ thắng!

Thời điểm nói xong câu này, tâm can Hoắc Vân Phong đang run rẩy.

Mẹ nó, một trăm hai mươi khối linh ngọc cực phẩm của ta... Dường như chúng đã bay mất…

Đây... Đây là thật sao, dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra!

Lúc này, cái ghế dưới mông Hoắc Vân Phong đã bị huyền khí hùng hậu chấn nát. hiện tại mặc dù còn hình hoàn chỉnh, đó là bởi vì có huyền khí của Hoắc Vân Phong chèo chống, một khi Hoắc Vân Phong đứng lên hoặc rút huyền khí về, cái ghế sẽ sụp đổ hóa thành tro bụi.

Tâm lý của Hoắc Vân Phong lúc này tràn đầy phẫn nộ!

Thương Ngô môn a Thương Ngô môn, các ngươi chính là môn phái Thiên Vận Kỳ truyền thừa ngàn năm đấy.

Hơn nghìn năm đến nay, ngoại trừ Cuồng Đao môn ra, không còn bất cứ thế lực nào có thể dao động cái ghế của các ngươi?

Mẹ nó!

Tại sao lại không ra sức như vậy!

Các ngươi cố ý muốn ta thua đúng không?

Một tia sáng hiện lên.

Giữa sân, hai mảnh thi thể Cao Đan Vân bỗng nhiên biến mất, sau đó Cao Đan Vân khôi phục như ban đầu, lại xuất hiện ở trong sân. Sau khi hắn khôi phục vẫn đứng đó với trạng thái ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ngây ngốc.

Sau một lúc lâu, thân thể cứng ngắc của hắn mới run rẩy một chút, trên đầu đổ mồ hôi ròng ròng!

Cho đến bây giờ, trong đầu của hắn vẫn tràn ngập hình ảnh một đao kinh thiên động địa kia!

Đó là một đao kinh thiên phách tuyệt thiên địa!

Đó là... một đao quyết tuyệt không thể địch nổi, không gì sánh bằng.

Hắn cũng trải qua cảm giác tử vong cực hạn.

Đối mặt một đao như vậy, chính mình không có khả năng chống lại!

Trận chiến này, bị bại không uổng!

Sau một hồi lâu, Cao Đan Vân buồn vô cớ thở dài:

- Ta thua...