Thế nhưng người khiêu chiến tiếp sau vẫn nối liền không dứt như cũ, người nào cũng mang tâm lý may mắn, vạn nhất Vân Dương Sử Vô Trần chính là cao thủ duy nhất của Cửu Tôn phủ, vạn nhất bọn họ hiện tại đã sức cùng lực kiệt, cũng không còn dũng mãnh gan dạ thì sao?
Nhưng đám người Lạc Đại Giang sau đó cũng bắt chước làm theo, tất cả chỉ dùng hai ba chiêu là hủy diệt môn phái khiêu chiến.
Trong thời gian ngắn, Cửu Tôn phủ chiến thắng liên tiếp!
Vân Dương hơi nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong lều vải không nói một lời, dường như đang suy nghĩ viển vông, vật ngã lưỡng vong, kì thực hắn đang cảm nhận nhân quả chi khí không ngừng bay vào trong không gian thần thức, nội tâm suy nghĩ càng nhiều.
Nhân quả chi khí trước mắt tích lũy, đã nồng đậm và mãnh liệt chưa từng có.
Người giang hồ bình thường ở bên ngoài, số lượng nhìn thì rất nhiều, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bằng một trăm ác nhân phổ thông trên Thiên Huyền đại lục mà thôi, nhưng địa giới này, phân lượng rõ ràng còn vượt qua rất nhiều!
- Xem ra đám gia hoả này thành lập môn phái, đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý, Huyền Hoàng thiên luật vẫn có hạn chế, hoặc là vô số năm tháng đến nay, người trong tông môn sớm có biện pháp ứng phó lẩn tránh...
Vân Dương nhìn từng đoàn từng đoàn nhân quả chi khí bay ra bay vào, Lục Lục ở trong không gian không ngừng thu nạp, còn không ngừng kêu lên đầy vui sướng.
Hôm nay là ngày gì vậy... Tại sao lại có thu hoạch phong phú như thế oa ấy da da…
...
Sự thật chứng minh Vân Dương nói không sai chút nào, từ khi bắt đầu diễn ra tranh đấu Thiên Vận Kỳ, màn đêm vẫn thâm trầm, gần như không nhìn thấy cái gì. Sau khi đánh bại mười mấy môn phái liên tiếp, sắc trời mới dần dần sáng lên.
Đương nhiên, đây cũng là đám người Vân Dương Sử Vô Trần ra sức quá mức, chỉ dùng vài chiêu là giải quyết đối thủ, cho nên tốn thời gian không dài.
Nhưng qua mười vòng chiến, Cửu Tôn phủ không có ai bị thương, mỗi lần chiến đấu dễ dàng giải quyết đối thủ, kẻ đến sau thấy rõ tình huống cũng không còn ôm tâm lý may mắn, ngược lại sinh ra suy nghĩ chờ người khác lên trước, chính mình chờ một lúc lại nói!
Dù sao bên cạnh trụ sở Cửu Tôn phủ còn có thi thể chồng chất như núi nhìn mà giật mình, bọn họ sao không kiêng kị!
Mặc dù trước đó tất cả mọi người cho rằng Cửu Tôn phủ rất cuồng vọng, chắc hẳn cũng có chút tài năng, nhưng không có ai nghĩ Cửu Tôn phủ lại mạnh như thế!
Lúc này mọi người đều có hai lòng, không có người nào dám can đảm trực diện khiêu chiến, Cửu Tôn phủ ra mặt ứng chiến đổi thành tiểu đệ tử Cửu Tôn phủ, tất cả đều là một đám tiểu nha đầu tiểu chính thái, gương mặt non tới mức bấm ra nước, lá gan của bọn họ dần lớn lên.
Ra trận đầu tiên là Vân Tú Tâm cùng Lộ Trường Mạn, đệ nhất nhân cùng người đứng cuối cùng trong thập đại đệ tử. Hai người lần đầu đối mặt với cục diện lấy ít địch nhiều như hiện tại, cho nên biểu hiện từ đầu đều hết sức cẩn thận, đều có giữ lại, phòng ngừa vạn toàn, nhưng sau khi đánh lại phát hiện…
Người của các môn phái đều quá yếu ớt, cho dù thu thập không phải dễ như trở bàn tay, nhưng cũng rất đơn giản!
Cái gọi là cao tầng trưởng lão chưởng môn của môn phái đối diện... Chỉ sợ còn kém hơn các sư đệ sư muội vừa mới nhập môn một hai bậc, cần gì lo lắng.
Hai người liếc nhau, sau khi xác minh suy nghĩ trong lòng, lòng tin lập tức tăng nhiều, sau đó bọn họ cũng không giữ lại, bắt đầu đại khai sát giới!
Chưởng môn sư tôn nói qua, không lưu người sống!
Trận chiến của hai người, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ diễn ra trong nửa khắc, môn phái đối đầu đều bị thanh lý sạch sẽ.
Chiến đấu của hai tiểu gia hỏa hoàn tất, biểu hiện sau đó rất khó nhìn, bởi vì không quan tâm thanh lý chiến trường, hiện tại đã bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hai người bọn họ còn quá trẻ, vừa rồi chuyên tâm chiến đấu còn tốt, tận mắt nhìn mình chế tạo núi thây biển máu, bọn họ có lo lắng, những người vừa rồi còn sống sờ sờ…
Loại trùng kích thị giác cùng tâm lý này là vô cùng nghiêm trọng, khiến cho hai tiểu gia hỏa nôn đến thiên hôn địa ám.
Sau khi trận đấu thứ hai kết thúc, Bạch Dạ Hành cùng Đoan Mộc Phong đánh xong trở về, hai người vẫn còn nôn.
Bạch Dạ Hành cùng Đoan Mộc Phong phản ứng tốt hơn hai người Vân Tú Tâm nhiều, sắc mặt chỉ có chút tái nhợt, không còn gì khác.
Trận thứ ba, hai người Hồ Tiểu Phàm cùng Mộng Thiên Sơn đánh xong trở về, sắc mặt Mộng Thiên Sơn cũng tái nhợt, Hồ Tiểu Phàm lại điềm nhiên như không có việc gì. Giống như hắn đang làm chuyện rất bình thường, không quan trọng gì...
Một vòng chiến sự mới lại kết thúc, cho đến sáng sớm, nói chung vào thời gian ăn điểm tâm ngày thường, Cửu Tôn phủ đã đánh tan hủy diệt hai mươi ba đợt môn phái khiêu chiến, hơn nữa phe mình không có người nào tổn thương.
Phần chiến tích này chỉ là phụ, mấu chốt là hiệu suất diệt địch quá kinh người, đập vào mắt quá kinh người, thật kinh người động phách.
Ân, kỳ thật nói Cửu Tôn phủ cũng không có người nào bị thương là nói quá, bởi vì thập đại đệ tử đánh lâu: Vân Tú Tâm, Lộ Trường Mạn, Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai không ngừng nôn mửa, cho nên tay chân bủn rủn, chiến lực không còn hoàn mỹ, cho nên mới hơi bị thương.
Vân Dương cau mày, hắn an bài chiến đấu càng bất cận nhân tình.
Nhìn môn phái tới khiêu chiến, Vân Dương trực tiếp hạ lệnh cho hai người Vân Tú Tâm cùng Lộ Trường Mạn ra trận lần nữa. Cũng nói rõ, trận chiến này đánh xong không có nghỉ ngơi, đợt sau đó cũng do hai người chiến đấu.
Lúc nào không còn nôn nữa, lúc đó trở về nghỉ ngơi.
Đương nhiên, nếu như các ngươi bị địch nhân giết, tự nhiên sẽ được nghỉ ngơi vĩnh viễn.
Đây là phương pháp lấy độc công độc, kết quả thật hữu hiệu, hiệu quả nhanh chóng, hiệu quả rõ rệt.
Sau ba đợt chiến đấu, mặc dù sắc mặt Vân Tú Tâm cùng Lộ Trường Mạn trắng bệch, mồ hôi lạnh đầu đầy, bụng dạ càng khó chịu, theo thời gian trôi qua cũng đã khắc phục được cảm giác mặt trái, đã không nôn!
Vân Dương nhìn thấy trạng thái hai người chuyển biến tốt đẹp, lại thay đổi hai người Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu ra trận.
Tố chất tâm lý của Trình Giai Giai Lâm Tiểu Nhu còn kém Vân Tú Tâm cùng Lộ Trường Mạn một bậc, trải qua bốn vòng chiến đấu, các nàng vẫn nôn mửa, thời điểm nỗ lực tái chiến vòng thứ năm, mặc dù chiến thắng, bọn họ cũng biểu hiện luống cuống tay chân, thế nhưng Vân Dương vẫn bảo hai người ác chiến, hai vòng sau đó, đám người nhìn thấy hai nữ đệ tử hiểm tượng hoàn sinh, thậm chí bị thương nhẹ, Vân Dương vẫn thờ ơ, kiên trì dự tính ban đầu, thậm chí ngay cả Khổng Lạc Nguyệt ra tay cứu viện cũng bị Vân Dương trực tiếp chặn lại.
- Không cho phép ai nhúng tay vào!
- Cho rằng lời ta nói chỉ cho có sao?
- Hoặc là giết hết địch nhân, khải hoàn trở về, không cho phép nôn mửa. Hoặc là bị người ta giết chết, an nghỉ vĩnh viễn, chúng ta sẽ nhặt xác!
- Chỉ có hai con đường này.
- Nếu bởi vì mềm lòng mà xuất hiện sai lầm bị người ta giết, đó là vận mệnh của các ngươi như vậy, đừng trách người khác!