Tình huống của những đứa nhỏ được cứu ra cũng không được tốt lắm, có điều đại đa số vẫn còn toàn vệ, ngoài ra cũng có một số gãy tay gãy chân, những người như vậy thường tư chất không được tốt, không có tiềm năng bồi dưỡng, không thể mua bán bình thường, chỉ có thể dùng để đẩy ra ngoài đường ăn xin. Ngoài ra, bảy đệ tử còn tìm thấy một nhóm trẻ nhỏ bị nhét vào trong bình, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Những đứa trẻ này chính được dùng để bồi dưỡng người lùn cùng người khuyết tật. Trước hết để thân thể bọn nó phát dục trong bình, sau đó huấn luyện các kỹ năng xiếc ảo thuật, dự bị đem tới các gánh xiếc kiếm ăn.
Trong số trẻ nhỏ được cứu vớt, không ít tiểu cô nương tướng mạo thanh tú, hiển nhiên trong quá trình bắt nhốt ở đây không phải nhận bất cứ ngược đãi nào. Những tiểu cô nương này, mặc dù tạm thời không phải chịu tội, nhưng trong quá trình trưởng thành mà dẫn tới biến đổi, ví như xuất hiện sẹo trên mặt, tăng cân, tàn phế… như vậy lập tức sẽ bị đánh về Địa Ngục, tuyệt không nhân nhượng…
Bảy đệ tử nhìn cảnh này mà cùng trầm thống.
- Tìm kiếm kỹ vào! Tất cả tài sản ở đây đều là của chúng ta!
Quách Noãn Dương lãnh đạm nói:
- Hiện tại đã hoàn thành ủy thác, thu tiền đoạt mệnh, không tồn tại cái gọi là cướp mệnh không cướp tiền. Cho nên không cho phép bỏ qua bất luận một chút tài phú!
- Bảy người tách ra hành động, lấy thu hoạch để luận công tích!
Dưới mệnh lệnh của Quách Noãn Dương, bảy người nhanh chóng phân tán, tự mình hành động.
Quách Noãn Dương nhìn thấy bảy đứa nhỏ tứ tán đi, lúc này mới phi thân lao ra, trên mặt đầy vẻ trầm thống.
Thi thể ba đệ tử bất hạnh kia, tất cả đều phải thu lại a. Lần này ra ngoài, thương thế là chuyện nhỏ, nhưng chết ba người, thực sự không biết phải bàn giao với phủ chủ thế nào a…
Quách Noãn Dương tìm kiếm một vòng, sau khi xác nhận tình huống lại lập tức trố mắt nhìn quanh.
Bởi dưới sự tìm kiếm của hắn, lại chỉ tìm được một bộ thi thể…
Hai bộ thi thể khác đâu?
Chạy đâu mất rồi?
Tìm tới tìm lui, cũng chỉ tìm thấy thi thể nam đệ tử bị đánh tới nát be nát bét. Hai người khác, rõ ràng Quách Noãn Dương đều xác nhận đã chết, Trình Giai Giai bị trường kiếm xuyên ngực, Huyền khí bộc phát, ngực bị nổ một cái động lớn, trọng thương như thế, sao có thể không chết?!
Về phần một nam đệ tử khác, cũng bị trường kiếm xuyên ngực, một kiếm toái tâm, tuyệt không thể cứu vãn.
Coi như là Thánh Tôn xuất hiện, muốn chữa thương cũng khó có khả năng mà cứu sống.
Nhưng hai bộ thân thể này, tại sao lại đột nhiên biến mất?
Quách Noãn Dương nhíu mày thật sâu.
Một góc sân nhỏ, bốn năm mươi đứa trẻ được cứu ra đang run lẩy bẩy, co người lại một góc, tự như đám chim non đang đứng trong gió lạnh.
Mấy đứa nhỏ gãy chân, còn có bốn năm đứa bị nhét vào trong bình, tứ chi cơ bản đã bị phế đi được cả đám vây lại ở giữa.
Hối hận vì vừa rồi để đám cặn bã kia chết thoải mái như thế, đáng lý nên đánh trọng thương, sau đó từng đao từng đao lăng trì toái thịt, để bọn hắn sống không bằng chết, ngày ngày chịu tra tấn mới phải!
Mãi cho đến khi không thể lăng trì nữa thì lại xuất thủ cứu lại, tiếp tục giày vò!
Như thế mới sơ sơ coi như giải được nợ.
Nhìn đám nhỏ đáng thương, Quách Noãn Dương lấy ra mấy bình ngọc, mỗi người một hạt, những đan dược này chính là thánh dược chữa thương mà Đổng Tề Thiên luyện chế, cực kỳ hiệu quả với với ngoại thương, đối với mấy đứa nhỏ này, đặc biệt là những đứa nhỏ bị đánh tàn tật hay là bị nhốt trong bình kia lại càng như thần dược.
Quách Noãn Dương dùng tốc độ cực nhanh điều chỉnh lại xương cốt đám nhỏ kia, sau đó cho bọn nó sử dụng thêm một viên liệu thương, đảm bảo dược lực đầy đủ, về phần mấy đứa bị nhét vào trong bình, tứ chi đã thành dị dạng, Quách Noãn Dương hạ ngoan tâm, trực tiếp xuất thủ đánh nát xương tứ chi đám nhỏ, sau đó lại nắn lại, truyền chân nguyên giúp bảo mệnh, mỗi người bốn khỏa đan dược, tái tạo cơ xương.
Chuyện sau đó, phải nhở linh lực Cửu Tôn phủ hun đúc…
Sau một phen cứu chữa, Quách Noãn Dương lại đợi một hồi, mới thấy mấy đệ tử kéo rương lớn đi ra.
Tài vật chất đầy cả một gian, thứ gì cũng có.
- Hừ! Tất cả đều chờ về đi!
Quách Noãn Dương nhìn tài bảo chất đống như núi, lòng càng thêm hận, hận muốn thổ huyết. Phải hại bao nhiêu đứa nhỏ như này mới có thể tích lũy được nhiều tài phú như thế…
Lông mày hắn nhíu chặt.
Trở về, phải nói thế nào a…
Nói là thương vong vốn trong dự liệu, không có gì đáng trách sao?
Nhưng… tình huống giờ, tỉ lệ thương vong quá lớn a!
Một trận vẫn lạc ba người!
Tỉ lệ tổn thất tới ba thành, thực sự quá lớn!
Thậm chí, hai trong ba còn mất cả thi thể, điều này… thực sự khó mà ăn nói.
Ánh mắt Vân Tú Tâm lộ vẻ rời rạc. Ánh mắt đầy bi ý, đồng thời cũng lại có chút thoải mái đến lạ lùng, đó là một thứ tâm cảnh tỉnh táo đến tiếp cận với lạnh lùng thoải mái.
- Di thể Giai Giai cùng Tiểu Thất… không thấy.
Vân Tú Tâm liên tục tìm kiếm bốn phía, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói.
Quách Noãn Dương nhẹ nhàng hít một hơi, chú mục nhìn Vân Tú Tâm, sự tỉnh táo của tiểu nha đầu này, khiến hắn thực sự ngoài ý muốn.
Thái độ này, vô luận là tỉnh táo hay lạnh nhạt đều được, nhưng tuyệt đối không nên là máu lạnh a!
Vân Tú Tâm còn đang tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm từng chút một, từng chút xác nhận.
- Tú Tâm, chẳng lẽ ngươi không thấy đau lòng sao?
Nhìn sáu đệ tử còn lại đang khóc tới rối tinh rối mù, Quách Noãn Dương không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Đau lòng a, sao có thể không đau lòng?!
Vân Tú Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ quật cường:
- Nhưng trước khi đi, sư phụ đã từng trịnh trọng nói, chúng ta sớm muộn cũng phải trải qua chuyện này. Bọn Giai Giai cũng chỉ là đi trước một bước. Chỉ có trải qua sinh tử, mới được coi là trải nghiệm giang hồ.
Quách Noãn Dương rung động không thôi.
- Giang hồ không phải là thứ trong truyền thuyết, không phải chỉ có vinh quang. Thứ thường thấy nhất trên giang hồ, chính là sinh ly tử biệt, là ngươi lừa ta gạt, càng là máu tanh cùng tàn khốc.
Vân Tú Tâm ngừng lại một chút lại nói:
- Chỉ có thực sự hành tẩu giang hồ, tự mình trải nghiệm cái gọi là sinh tử, mới thực sự biết được thế giới lý tưởng ban đầu hướng tới, căn bản không phải giang hồ.
Quách Noãn Dương: “…”
Vân Dương Lão đại, bình thường ngươi dạy đệ tử mấy thứ này sao… quả thực…
- Tất cả ngưng khóc cho ta!
Vân Tú Tâm mang theo phong phạm đại tỷ, khiển trách:
- Khóc cái gì? Khóc có tác dụng sao? Khóc có thể cứu được mấy người Giai Giai trở về sao? Cuối cùng cũng có một ngày các ngươi cũng sẽ chết! Tất cả đều không được khóc, ai còn khóc, ta sẽ động thủ, đánh chết mới thôi!
Sáu người nghe vậy cùng giật mình, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, như thấy Diêm La La Sát.
- Ngươi, không phải ngươi vẫn luôn hướng tới một giang hồ mà tiền tiêu không hết, có hương xa bảo mã, tuyệt thế mỹ nhân sao? Hiện tại còn muốn hay không? Còn muốn hay không? Trả lời ta!
Vân Tú Tâm dữ dằn chỉ vào ngực một bé trai.
- Ngươi, còn có ngươi nữa, không phải các ngươi vẫn luôn tưởng tượng, trong giang hồ có vô số cao nhân đại hiệp, một bước đi gặp ba lần kỳ ngộ, sơn trân hải vị ăn không hết… hiện tại còn muốn hay không?
- Ngươi, ngươi, còn có ngươi…
- Không biết ngày thường nghĩ cái gì… hết lần này tới lần khác hô hào bốn biển là nhà, hừ! Hiện tại còn coi đây là nhà nữa hay không? Sao câm hết vậy, nói đi, tiếp tục nói đi!
Sáu đứa nhỏ rũ cụp cái đầu, vành mắt đỏ ửng, nước mắt còn tích táp, thanh âm thút thít vang lên không dứt, nhưng không đứa nào dám khóc thành tiếng.
Rốt cục có một đứa không phục lầm bầm:
- Không phải trước đó ngươi cũng như vậy sao, hôm trước còn nói, trong giang hồ cúi đầu có thể thấy tiên đan, khẽ vươn tay liền có thể chạm vào bí tịch, nhân duyên tới, lập tức lên trời…
- Ngươi còn nói!
Vân Tú Tâm giận tím mặt:
- Ngươi cả gan ngắt lời bản sư tỷ, về quét dọn hầm cầu nửa tháng cho ta!
Bé trai thảm thiết kêu lên:
- Đừng a…
Quách Noãn Dương thấy vậy, lông mày nhảy lên từng đợt.
Đám đệ tử mà hắn dẫn đội đều là đệ tử của Vân Dương, dù hắn không xác định được các đội khác đang thế nào, thế nhưng hắn có thể khẳng định: Các đội khác, tuyệt không thể bình tĩnh được như vậy!