Mười đội ngũ, như mười mũi tên nhọn, trong màn đêm lao nhanh về mười hướng khác biệt, tiến về mục tiêu của mình.
Vân Dương đứng trước sơn môn, ngẩng đầu nhìn màn đêm, im lặng nửa ngày, sau đó mới trở lại.
Đổng Tề Thiên một mực làm bạn bên cạnh hắn, lúc này cũng chắp tay mà đi, lặng lẽ nói:
- Chín chín đệ tử, sao không chi thành mười một đội ngũ, bản thân ngươi cũng dẫn một đội, như vậy chẳng phải sẽ càng thêm khí thế?
Vân Dương nhàn nhạt đáp lại nói:
- Ta là chưởng môn.
Đổng Tề Thiên cười ha ha, cũng không bình luận.
- Tiền Đa Đa!
- Đến đây đến đây!
- Nhiệm vụ hàng đầu của ngươi là giữ nhà, ngoài ra, số các tổ chức buồn người, trừ bỏ mười mục tiêu của bọn hắn, những tổ chức còn lại, ngươi phải nhanh chóng xác minh nội tình thực lực, ngươi còn một tháng để làm việc này, chuyện này nhất định phải nhanh chóng chấm dứt.
- Đã rõ.
- Hiện ngươi có tư liệu của bao nhiêu tổ chức rồi?
- Một trăm ba bảy!
- Một trăm ba bảy?!
Vân Dương hít một hơi thật sâu, một hơi lạnh.
- Một trăm ba bảy… tổ chức buôn người. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể thu được nhiều tư liệu như thế… Huyền Hoàng giới này, đã từng có bao nhiêu người, bởi một trăm ba bảy tổ chức này mà nhi nữ ly tán, cửa nát nhà tan…
- Ngươi đi đi, cẩn thận sẽ không gây sai lầm, phải cẩn thận.
- Được.
Tiền Đa Đa cũng vô cùng căm hận mấy cái tổ thức buôn người này.
Trước đó, hắn luôn tự cho mình là thương nhân, đối với chuyện buôn người, hắn cũng khjong có cảm giác gì đặc biệt, nhưng từ khi xâm nhập liên hệ với những người hắn, nhìn thấy vô số hành vi khiến người giận sôi, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, tiểu mập mạp đều muốn nhổ sạch mấy tổ chức này, đem thành viên trong từng tổ chức ra mà lăng trì xử tử, tiết hận trong lòng!
Đám gia hỏa này, có tên nào mà không phải kẻ tuyệt diệt nhân tính, táng tận thiên lương!
Cho nên dù Tiền Đa Đa vẫn không ngừng tìm kiếm nhân tài cho Cửu Tôn phủ, một mặt khác cũng không ngừng tìm hiểu nội tình từng tổ chức, chuẩn bị một ngày diệt gọn.
Quyết chí thề thanh trừ số bãi thải ô uế xã hội này!
Không để lại một mống!
Một tên cũng không để lại!
Thiên đao vạn quả, chém tận giết tuyệt!
Bây giờ, môn phái đã bắt đâu ra tay tiêu diệt, tiểu mập mạp cũng thầm thấy khoái ý từ tận đáy lòng.
- Ngươi muốn đi ra ngoài?
Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương, trong mắt hiện lên một tia minh ngộ.
Vân Dương nói:
- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đám Sử Vô Trần không có ở đây, trùng hợp ta cũng có chuyện cần tiến hành,
Đổng Tề Thiên cười hiểu ý:
- Vân Dương, kỳ thực… có chút hy sinh là nhất định. Người mềm lòng, nhất định không thành đại sự.
Vân Dương xạm mặt nói:
- Ta chỉ ra ngoài làm việc cá nhân thôi, cần gì phải nói như thế?!
Đổng Tề Thiên tự mình nói:
- Nhưng ngươi có nghĩ đến hay không, mỗi lần ngươi xuất thủ, phải làm thế nào mới có thể giải quyết tốt hậu quả? Hoặc phải nói… ngươi chuẩn bị đem người hữu duyên đó an bài ở đâu?
Tốt cho một cái gọi là người hữu duyên, tốt cho một cái gọi là an bài, thâm ý trong đó, khiến người tỉnh ngộ!
Sau một chốc, Vân Dương mới khàn giọng nói:
- Đổng lão, nhưng chuyện này… ngươi thực sự khẳng định ta sẽ đi làm?
Đổng Tề Thiên nở nụ cười nhàn nhạt:
- Gặp gì biết nấy, chín chín đệ tử, mười chi đội ngũ, ngươi không dẫn đội ra ngoài, thời cơ đã lộ, sao ta có thể không đoán được. Dù sao với ngươi mà nói, cái gọi là tôn nghiêm của chưởng môn, soa có thể bì được mới huynh đệ kề vai chiến đấu. Ngươi còn khinh thường làm như vậy.
Vân Dương cười khổ.
Đối mặt với lão hồ ly này, hắn muốn giữ bí mật, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Bản thân mới lộ có chút tâm tư, vậy mà đã bị lão yếu quái này nhìn không bỏ sót, chẳng lẽ năng lực diễn kịch của hắn lại đã lui đến bước này rồi?!
Đổng Tề Thiên nói:
- Tâm tư của ngươi, ta không hề thấy ngoài ý muốn, điểm khiến ta hiếu kỳ, thực ra chính là việc ngươi chỉ có một người, sao có thể trông chừng được toàn bộ?
Vân Dương:
- Ừm?
- Kỳ thực điểm chú ý của ta cũng không phải là việc ngươi có thể coi chừng hay không, sự chú ý của ta… đây có thể chính là chuyện thứ hai mà ngươi cần ta làm.
Đổng Tề Thiên hơi cười, nói ra suy nghĩ từ trong đáy lòng.
“…”
Vân Dương hơi suy nghĩ, tâm tình đột nhiên trở nên tốt:
- Đổng lão muốn tìm truyền nhân trong Cửu Tôn phủ?
Đổng Tề Thiên tức giận không vui:
- Đệ tử môn phái các ngươi, tu vi nông cạn, nền tảng hời hợt, có mấy người đáng để mắt xanh của ta chiếu cố?
Vân Dương cười hắc hắc:
- Như vậy là tốt, chuẩn ý Đổng lão, ngươi đông ta tây, thế nào.
Đổng Tề Thiên hừ một tiếng:
- Hiện tại đã chịu thừa nhận rồi sao?
- Lão già!
Vân Dương thẹn quá hóa giận:
- Ngươi nói một câu, đi hay không đi!
Đổng Tề Thiên cười ha ha, lòng đầy vui thích.
- Lần này, mọi hoạt động đều phải bí mật tiếng hành, nhất định không thể để các đệ tử phát hiện.
- Chuyện này là đương nhiên, ta còn rõ hơn ngươi.
Đổng Tề Thiên trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Ta chuẩn bị… mượn cơ hội rời núi này, về nhà một lần.
Vân Dương trầm mặc một chút:
- Ta hiểu ý Đổng lão, vậy mời Đổng lão hoàn thành chuyện này, sau đó mang theo mấy tiểu tử ngươi cứu được về đây.
Đổng Tề Thiên nhìn hắn một chút:
- Ta còn không có yếu ớt như vậy.
- Đổng lão nghĩ nhiều rồi, ta chỉ mong ngươi coi chừng đệ tử của ta thôi, chỉ thế thôi.
Vân Dương thản nhiên nói.
Đổng Tề Thiên khô khốc cười ha ha, cũng không nói thêm nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Một đường về phía đông, không bao lâu đã bước tới một vùng hoang dã, khắp nơi đều là cảnh tượng tiêu điều thê lương, Đổng Tề Thiên lại càng thấy một cỗ ấm áp trong lòng.
Tiểu tử này, tâm tư… thực quá thuận lòng người.
…
Đoàn người Quách Noãn Dương đã tới bên ngoài Tinh Hà thành.
Mười tiểu gia hỏa mà hắn mang theo, tính cả đại đệ tử Vân Tú Tâm, nhị đệ tử Trình Giai Giai, tam đệ tử Hồ Tiểu Phàm của Vân Dương… mười người đều là môn hạ của Vân Dương, cũng chính là chưởng môn đội.
Đập vào mắt, cuối màn đêm là một toàn phòng lớn, phòng ngói liên miên.
- Tình báo cho thấy, trong tòa đại trạch này tổng có bốn mươi lăm người, phòng xá ba hai tòa. Nhưng dưới đất hẳn phải còn có phòng tối, người bị bắt tới đây, cơ bản đều được nhốt trong phòng tối, thời thời khắc khắc đều có người trông coi.
- Chiến lực của đối phương, Thiên Huyền cảnh có mười người, Chí Tôn cấp năm người, Tôn giả cảnh một người, mà thực lực đám còn lại đều sẽ không thấp hơn Huyền giai, có điều phân bố cực thưa thớt, có khe hở có thể lợi dụng.
Chớ thấy Quách Noãn Dương nói chậm rãi, có vẻ như không để đối phương vào trong mắt, càng đã điểm phá nội tình thực lực thậm chí là điểm sơ hở của đám buôn người, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm bồn chồn.
Mẹ nó…
Đội ngũ trong tay hắn, thực sự là đến để tiêu diệt người ta chứ? Không phải là đến đưa đồ ăn sao?