Tiếng thở dốc thô trọng vang lên, đám người lập tức biết: Vân Dương trở về!
- Thực sự quá thuận tiện…
Tiêu Vô Ý tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Quả là thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, nhưng mà chuyện như vậy, nếu không tự mình trải nghiệm, nào có thể tin là thật?!
Đã thấy Vân Dương tủm tỉm bước ra.
- Thế nào?
Tiêu Vô Ý cùng Lãng Phiên Thiên đồng thời mở miệng.
Ánh mắt Tống Trường Cung cũng trở nên nóng bỏng.
Lý Nhất Tâm bên cạnh lại đạm mạc nhất, chỉ là đôi tay vẫn không nhịn được mà xiết lại.
- May mắn không làm nhục mệnh, đại công cáo thành!
Vân Dương cười ha ha một tiếng.
Cực kỳ cẩn thận dùng tay trái chỉ vào tay phải, lại dùng tay phải chỉ vào tay trái, lại cười hì hì một tiếng, một bộ đắc chí vừa lòng.
- Ha ha ha…
Tiêu Vô Ý lập tức giải sầu đại khoái, cười ha ha:
- Vân huynh đệ quả là phúc tướng, tâm tưởng sự thành a.
- Lần này tiến vào, quá trình giao dịch còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của ta, Linh Mộ tiền bối rất hài lòng với Ngọc Tuyết Linh Sâm. Ngài ấy nói sâm này đã đạt tới phạm trù hạ phẩm, thậm chí có thể cân nhắc bồi dưỡng ra dược linh, nên vô cùng vui vẻ… lúc đó ta mới cả gan nói, Tuyết Ngọc Linh Sâm này là may mắn thu được, nhưng cũng là có nguyên nhân khác, là một vị tiền bối cần gấp sinh linh chí khí, cho nên mới lấy Ngọc Tuyết Linh Sâm ra trao đổi…
Hắn cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi nói xem, kết quả thế nào?
Đám người không đáp lời, chỉ cùng nhau hiểu ý cười một tiếng, thầm nghĩ, nếu không phải kết quả tốt, giờ phút này ngươi còn có thể thần thần bí bí ở đây?
Chỉ là nếu đối phương đã muốn thừa nước đục thả câu, vậy bọn hắn cũng thức thời hợp tác, nếu không sao có thể tiếp tục tiến hành?
Thế nhưng bọn hắn đều là người rất có thân phận a…
Trong số những người thương minh ở đây, Phong Quá Hải có chức vị thấp nhất, lúc này không thấy người nào đáp lời, đành phải xung phong làm vai phụ:
- Kết quả như thế nào?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Tiền bối không nói hai lời, thuận miệng đáp ứng, thực sự rộng lượng cao thượng a.
Đám người nhất nổi đầy hắc tuyến.
Kết quả này rộng lượng cái em gái ngươi!
- Lần này giao dịch, tiền bối lại cho ta mười khối Tử Cực Thiên Tinh.
Vân Dương vung tay lên, mười khối Tử Cực Thiên Tinh lập tức xuất hiện trên bàn.
Tử khí óng ánh phản chiếu cả phòng, linh khí trong phòng lập tức nồng nặc gấp đôi.
Đám người theo bản năng mà nuốt nước miếng cái ực.
Với Cửu Tôn phủ, Tử Cực Thiên Tinh cũng không tính là vật hãn hữu, thế nhưng ở bên ngoài lại là vật cực kỳ khan hiếm, có giá mà không có hàng, mười khối Tử Cực Thiên Tinh này cùng nhau xuất hiện, đủ để dẫ động tám thành tu giả trong thiên hạ!
- Lần này, ngoại trừ Sinh Linh chi khí cùng Tử Cực Thiên Tinh, còn có…
Vân Dương cười tủm tỉm.
Lần này không cần Phong Quá Hải chủ động, Lãng Phiên Thiên lập tức nóng ruột:
- Còn có… còn có thứ khác?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Sự thật đúng như ta đoán, tiền bối rất hài lòng với Ngọc Tuyết Linh Sâm, nhất là tuổi của Ngọc Tuyết Linh Sâm còn ngoài dự liệu của hắn, bằng vào năng lực hiện tại của ta, tuyệt không có lý nào lấy được, nhưng kết quả lại vẫn là mang đến cho hắn, cho nên hắn tặng ta thêm một phần.
- Tiền bối thực sự là người thoải mái.
Lãng Phiên Thiên kính ngưỡng nói.
- Căn cứ lời tiền bối, thứ này, so với Sinh Linh chi khí… chỉ sợ còn trân quý hơn mấy phần, nhưng đến cùng trân quý thế nào, đại minh chủ có thể tự mình xem xét.
Vân Dương cười híp mắt lại.
- Là cái gì?
Tiêu Vô Ý cực kỳ thoải mái:
- Ở đây đều là huynh đệ, không có gì không thể nói, mời Vân huynh đệ nói rõ.
Đám người Lãng Phiên Thiên cùng lộ vẻ cảm động.
Nhưng Tiêu Vô Ý lập tức nhận ra, một câu thu mua lòng người của hắn lại khiến hắn cực kỳ hối hận.
- Nếu minh chủ các hạ đã nghĩa khí như vậy, ta cũng không làm tiểu nhân, tất cả đều là do vật tư của quý minh đổi được… ừm, thứ này, chính là… một tia Đại Đạo chi khí! Tia Đại Đạo chi khí này, ngoại trừ có Đại Đạo chi khí bản nguyên, còn có Đại Đạo chi khí cảm ngộ, người dùng có thể thu được thành tựu cao thấp ra sao, tất cả phải chờ vào duyên phận cá nhân.
Lời vừa nói ra, đám người cùng lặng ngắt!
Năm người mười con mắt cùng trừng lên!
Tiêu Vô Ý há hốc miệng, hiện tại chỉ còn một suy nghĩ hối cũng không kịp: Muốn hung hặng tự tạt một bạt tai, đánh vào cái miệng ngu xuẩn!
Nói cho sướng cái miệng vào!
Đại Đạo chi khí a, côi bảo tu giả tha thiết mơ ước, Đại Đạo chi khí a!
Chỉ có một tia!
Lại lộ ra trong mắt năm người!
Càng nguy hiểm hơn, thứ kia đang trong tay Vân Dương, nhất định phải mở phong ấn mới có thể hấp thu lĩnh ngộ Đại Đạo chi khí!
Cho ai?
Không cho?
Dù sao năm người cũng chỉ có thể có một người được
lợi, còn lại đều phải để lỡ cơ duyên!
Tống Trường Cung ho khan một tiếng, mở miệng:
- Trước đó minh chủ đã hứa hẹn, lần này thu được Sinh Linh chi khí nhất định sẽ cho Nhất Tâm, đây đã là đại ân đại đức, Đại Đạo chi khí kia, hai huynh đệ chúng ta không có mặt mũi ngấp nghé. Nhưng lão hủ xin được cậy già lên mặt nói một câu… trong bổn minh, ngoại trừ minh chủ đại nhân, người khác, không có ai thích hợp sử dụng Đại Đạo chi khí này.
Phong Quá Hải tự hỏi tuyệt không có tư cách cạnh tranh, cũng thẳng thắn phụ họa:
- Đúng, đúng.
Lãng Phiên Thiên đỏ bừng cả mặt, hự hự vài tiếng mới nói:
- Đúng đúng, ngoại trừ đại ca… ai dám rình mò ta liều mạng với hắn.
Khuôn mặt Tiêu Vô Ý cũng đỏ lên, không ngừng ho khan, hồi lâu mới nói:
- Đã như vậy, ta… xin nhận lấy. Sau này, nếu Vân huynh đệ còn có thể đổi được Đại Đạo chi khí nữa, như vậy chư vị huynh đệ được hưởng quyền ưu tiên.
Không phải Tiêu Vô Ý không muốn khách sáo.
Nhưng hắn hiểu rõ, hiện tuyệt không thể khách sáo!
Chẳng may có tên nào đó không muốn thể diện, như vậy phải làm thế nào cho phải?
Ví như, hắn vừa nói một câu: Ở đây, Tống lão có tu vi cao nhất, càng thêm đã phản lão hoàn đồng, tâm cảnh thông minh, ta cảm thấy Tống lão càng phù hợp hơn ta.
Một khi nói như vậy, chỉ cần Tống Trường Cung tiếp một câu: Nếu minh chủ đại nhân đã nói vậy, lão phu cũng chỉ đành áy náy nhận lấy, sau đó nhất định sẽ lấy thương minh làm gốc, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Như vậy… mới thực sự là hối cũng không kịp.
Mà khả năng này tuy không lớn, nhưng… chỉ cần có một phần vạn khả năng, Tiêu Vô Ý cũng không dám mạo hiểm.
Lúc này, cái gì mà khí lượng độ lương… hết thảy dẹp sang một bên đi!
Tiêu Vô Ý nói như vậy, đám người không ai lên tiếng, chỉ là bầu không khí đã nghiêm túc hơn nhiều.
Tiêu Vô Ý nhanh chóng đổi tâm tư, thầm thở dài bất đắc dĩ, biết chuyện hôm nay là hắn nhất thời vô ý, tự cho là biểu hiện đại lượng thu phục lòng người, hóa ra lại là mua dây buộc mình, tạo thành vết sạn trong lòng các lão huynh đệ, sau lần này trở về, nhất định phải tận sức hóa giải, thế nhưng phải hóa giải thế nào, thực sự tìm không được đầu mối a…