- Lần này ta không hy vọng vật tư giao dịch quá nhiều, nhưng các vị tự mình tới đây, muốn nhất định phải thu được sinh linh chí khí, vậy chúng ta lấy Chín mươi vạn linh ngọc làm hạn mức cao nhất, thế nào?
Lần trước vật tư giao dịch giá trị tới trăm vạn linh ngọc, trong đó có một phần là phí tổn cho Vân Dương.
Mà lần này, lập tức trừ đi mười vạn linh ngọc, danh nghĩa là Vân Dương tự bỏ bớt mười vạn linh ngọc của mình, nhưng thực tế lại là đem vật tư giao dịch giới hạn ổn định ở trăm vạn linh ngọc, so với lần trước, trọn vẹn nâng giá gấp đôi.
Lần trước sáu mươi vạn, phần còn lại là phí tổn của Vân Dương, mà phí tổn này thu lại, lập tức sẽ không bỏ xuống được.
Nhìn thì như nhường mười vạn linh ngọc, thực tế là nâng giá bốn mươi vạn, giảm mười vạn thì vẫn là nâng giá ba mươi vạn. Hơn nữa, chỉ có lần này giảm mười vạn, lần sau vẫn là trăm vạn như thường!
Quả thực là sư tử há mồm.
Đám người Thiên Hạ thương minh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tái lại.
Đây chính là hiệu quả mà Vân Dương muốn đạt được, trước đó hắn đã nói không được vội vàng mở Linh Chi Mộ Địa, mà giờ mới được mấy ngày, Thiên Hạ thương minh đã tìm tới, hơn nữa còn yêu cầu mở liên tiếp nhiều lần, như vậy lập trường Vân Dương hắn ở đâu? Tự nhiên phải muốn vật tư nhiều hơn nữa, điểm này, không thể trách Vân Dương. Giao dịch vốn nên công bằng công chính, nếu để một bên ủy khuất cầu tuần, như vậy bên còn lại sẽ chỉ càng thêm áp lực, càng nghiền ép thêm!
Lãng Phiên Thiên tự nhiên hiểu điểm này, thở dài ho khan một tiếng:
- Việc này tựn do Vân huynh đệ định chuẩn, Thiên Hạ thương minh thực sự quá cấp thiết với Sinh Linh chi khí, thực sự làm khó huynh đệ a.
Với Lãng Phiên Thiên hay là Thiên Hạ thương minh mà nói, từ khi giao dịch đến nay, Vân Dương đã thu được rất nhiều chỗ tốt, lần này yêu cầu của thương minh dù có chút lấy ngọn bỏ gốc, nhưng cũng là suy tính vì đại cục, cho nên thỏa hiệp một chút, sẽ chỉ càng khiến quan hệ hai bên thêm chặt chẽ, nhất là lần trước Vân Dương thu được nhiều chỗ tốt, nếu lần này không thu thì tốt quá rồi, bọn hắn tiếp kiệm được một chút.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Dương chẳng những không có bất kỳ nhượng bộ nào hết, thậm chí còn đặt hạn định vật tư giao dịch, cơ bản chẳng khác nào âm Thiên Hạ thương minh một quân.
Ý Vân Dương bao hàm hai tầng hàm nghĩa, thứ nhất là chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, nên đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Còn thứ hai, nội dung giao dịch thế nào, các ngươi muốn giao dịch bao lần trong bao lâu, có thể, nhưng vật tư giao dịch phải do ta định đoạt, tuyệt không thể nhiều hơn!
Hàm ý trong đó cũng nói rõ một điều, chính là nếu hiện tại tập nập mang đại thủ bút đến giao dịch, sau này hắn không còn vật tư nhiều như thế để giao dịch thì biết phải làm sao?
Thậm chí, trong này còn có ý trào phúng Thiên Hạ thương minh chỉ biết nhìn cái trước mắt, ép hắn làm việc không chính cống.
Mấy người Lãng Phiên Thiên đều là lão giang hồ, nào có thể không hiểu chân ý trong đó, thế nhưng bọn hắn lại không thể làm gì Vân Dương, dù sao hiện tại là bọn hắn nhờ Vân Dương, chỉ có thể như người câm ăm mướp đắng.
Khóe miệng Lãng Phiên Thiên hơi giật một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Quyết định lần này của Thiên Hạ thương minh kỳ thực còn một phần suy tính khác, chính là muốn thăm dò ảnh hưởng bất lợi cho Vân Dương khi mở Linh Chi Mộ Địa, đây chính là một cửa lớn cần vượt.
Nếu lấy tình huống hiện tại mà nói, với thái độ cường ngạnh của Vân Dương, việc này chín phần là thật, lần thăm dò này của bọn hắn tuyệt không chỉ là lỗ vốn, mà còn hung hăng đắc tội Vân Dương!
Ít nhất, quan hệ song phương tuyệt không thể hòa hợp như trước!
Vân Dương vẫn nhiệt tình nghênh đón đám người Thiên Hạ thương minh vào phòng khác Cửu Tôn phủ.
Lãng Phiên Thiên cùng Bát Đại Kim Cương vừa vào sơn môn Cửu Tôn phủ, lập tức cùng kinh ngạc, ánh mắt lấp lóe tinh quang, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Sau khi sắp xếp cho mấy người Lãng Phiên Thiên, Vân Dương cũng không tiếp tục khách sáo, trực tiếp xin lỗi một tiếng rồi rời đi.
Hiện tại hắn có rất nhiều chuyện để lo, nhất là còn phải để cho mấy người này đủ thời gian không gian để phản ứng trao đổi.
Hành động lần này của thương minh, với Vân Dương mà nói đều là chuyện trong dự liệu, nhưng phản ứng của thương minh thế nào lại còn chưa rõ, cho nên điều hiện tại cần làm, chính là để cho đối phương một không gian thoải mái, suy nghĩ chuyện tiếp sau.
Vân Dương rời đi, đám người Thiên Hạ thương minh lập tức quây thành vòng tròn lớn, đối mặt nhìn nhau, càng nhìn càng không ra chủ thứ.
Lãng Phiên Thiên ở bên, nhíu mày trầm tư, sắc mặt âm trầm.
Tiêu Giang Hồ mở miệng đầu tiên, trầm giọng:
- Dường như, vị Vân phủ chủ này đã nhận ra thân phận của ta?
Lãng Phiên Thiên cười khổ một tiếng:
- Không phải là ta tôn sùng Vân Dương quá đáng, thực sự vị Vân phủ chủ này tuy tuổi trẻ, nhưng vô luận là tâm cơ thủ đoạn, hắn đều là nhân vật vạn năm khó gặp. Phát hiện điểm dị thường của Lão đại ngài, cũng không là chuyện ngoài dự liệu, không nói đâu xa, chỉ riêng việc hắn quyết đoán vừa rồi, há không khiến người chấn động?!
Tiêu Giang Hồ nói:
- Ồ? Ta lại không biết Phiên Thiên ngươi lại đánh giá cao vị Vân phủ chủ này như thế!
Lãng Phiên Thiên hít một hơi, nói:
- Ta vốn nghĩ thương minh đã có điểm phán định với Vân Dương này, hóa ra lại không phải. Lão đại không biết chứ, lần đầu tiên ta gặp Vân Dương, bọn hắn chỉ có hai người, cũng đã tự tạo nên tên tuổi Không Cướp Trời cho mình. Cho đến khi làm ăn với Thiên Hạ thương minh chúng ta, toàn bộ quá trình đều hợt hợt, xuôi gió xuôi nước đạt thành hợp tác.
Tiêu Giang Hồ lặng lẽ nói:
- Điểm nào sao ta không biết, nếu không có thời cơ ngày đó, sao có cơ hội hôm nay!
Lãng Phiên Thiên lắc đầu:
- Sự coi trọng của ta với kẻ này, xa xa không chỉ như thế, trên người hắn nhất định tồn tại vô số bí mật, hơn nữa mỗi bí mật đều là chuyện kinh thiên động địa, mà chúng ta dù có thực lực hơn xa, lại biết giá trị bí mật này, nhưng đều không dám động thủ, nhiều nhất chỉ có thể cẩn thận thăm dò, tìm tỏi nguyên gốc, tuy trong đó còn có nhiều nhân tố khác, nhưng càng nhiều là do bản thân Vân Dương cố ý tạo nên.
Tiêu Giang Hồ gật đầu nói:
- Xác thực là như vậy, trước đó nghe Phiên Thiên ngươi kể lại kẻ này không tầm thường, dù ta cũng nghĩ rằng kẻ này có chỗ hơn người, nhưng đáy lòng cũng thầm giữ một hai điểm khinh thị, hiện tại nhìn lại, kẻ này đích thực cao minh!
- Đến lần gặp thứ hai, Cửu Tôn phủ đã thành hình thức ban đầu. Hiện tại gặp lần thứu ba, Cửu Tôn đã ẩn hiện khí tượng.
- Thời gian giao cách trong đó mới chỉ hai ba tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến người phải ngạc nhiên. Mà hết thảy những điểm ngạc nhiên này, đều đến từ… thành tựu mà hắn đạt được trong thời gian này, bất luận kẻ nào cũng không thể làm được.
- Cho nên ta mới nói, hắn nhìn ra thân phận Lão đại, kỳ thực không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Lãng Phiên Thiên thở dài:
- Ngược lại, nếu hắn không nhìn ra bất thường, ta mới thực phải ngạc nhiên một hồi.