Ta Là Chí Tôn

Chương 102: Ý khiếu mở, Bạch Bạch tiến giai

Cùng lúc đó, Vân Dương cảm thấy mi tâm đau nhói, sau đó lại ngứa vô cùng, cuối cùng như có vật gì đó nổ tung trên trán.

Trong phút chốc, vô số thanh lưu đột nhiên thông qua nơi này quán thâu toàn thân, chốc lát, xương cốt toàn thân như chợt nhẹ đi ba lạng.

Từng cỗ máu đen bài xuất từ những lỗ chân lông khắp người hắn, nhuộm hắn thành hắc huyết nhân.

- Ý khiếu mở!

Chỗ tốt do Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đột phá đem đến mặc dù trong dự liệu của Vân Dương, nhưng khi chân chính cảm nhận được Ý Khiếu khai thông, vẫn khiến hắn cảm thấy tê dại như bị lôi điện đánh trúng.

Thiên khai bát khiếu!

Thể chất thiên kiêu như vậy, coi như tính cả Thiên Huyền đại lục này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bất quá, Vân Dương nhớ tới Lục ca Lôi Tôn của hắn cũng vì thiên khai bát khiếu mà bị coi là phế vật đuổi đi, hắn nhổ một ngụm nước bọt:

- Huyền Hoàng giới, ngưu bức vậy a…

Theo sinh mệnh lực tràn trề cường thế xông vào kinh mạch, chuyển tới đan điền, sau một chu thiên, lập tức lại tràn ra, một đường thế như chẻ tre, không chút trở ngại xông phá bình chướng huyền khí tam trọng, vọt vào tứ trọng thiên, huyền khí kéo dài, mãnh liệt chảy xiết trong kinh mạch, hát vang tiến mạnh.

Vân Dương thấy thế toàn lực áp chế, thà rằng lãng phí nguồn lực lượng này, cũng không muốn vội vàng tiếp tục tăng trưởng.

Bởi… hắn cảm giác vô cùng rõ ràng, cỗ huyền khí lực lượng này chảy xiết trên tuyến đường tứ trọng, càng lúc càng cường đại, nếu hắn không ngăn lại, như vậy nguồn lực này có thể giúp hắn đột phá đến ngũ trọng thiên cũng không khó khăn gì!

Thậm chí chính là lẽ tự nhiên, nước chảy thành sông, thuận lý thành chương!

Nhưng Vân Dương không muốn nhanh như vậy đã đột phá ngũ trọng sơn

Nhất sơn nhất trọng thiên.

Câu nói này cố nhiên là dùng để hình dung sự gian nan của con đường tu luyện, nhưng cũng ẩn dụ tầm quan trọng của căn cơ!

Vừa rồi hắn mới đột phá tứ trọng sơn, bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới, phong cảnh trong đó còn chưa nếm trải hết, nếu hiện tại liền lập tức đột phá đên ngũ trọng, như vậy tuy có thể khiến thực lực của hắn lập tức tăng gấp mười lần, nhưng lại khiến Võ đạo chi đồ của hắn vĩnh viễn lưu lại một cái thiếu hụt chưa lĩnh hội ý nghĩa của tứ trọng sơn.

Đột phá đến tứ trọng sơn, tu vi tăng trưởng chỉ là một phương diện, còn thể ngộ cảnh sắc tứ trọng sơn mới là quan trọng nhất!

Nếu không thể ngộ, đối với đại đạo chi lộ mà nói thực sự trăm hại mà không có một lợi, điều như vậy, Vân Dương tuyệt không làm!

Mặc dù hắn hiện tại vô cùng cần thiết tăng cao lực lượng, nhưng hắn sẽ không bao giờ lấy tiền đồ tương lai ra đùa giỡn!

Cưỡng ép ức chế nội tức đang vận chuyển trong cơ thể, Vân Dương đem lực chú ý chuyển đến lá sen thứ hai mới xuất hiện, chăm chú nhìn qua, nghĩ đến xem mảnh lá xen thứ hai này có như mảnh thứ nhất, rơi xuống mà hóa thành một lại tuyệt thế bảo vật như Thiên Ý Chi Nhận hay không.

Nhưng hắn nhìn tới hai mắt đều cảm thấy chua xót, lá sen kia vẫn chưa rơi xuống.

Dây leo của Lục Lục vung vẩy, quấn quanh người Vân Dương, không ngừng nũng nịu, rõ ràng, Lục Lục vô cùng vui vẻ!

Vui vẻ tới nói năng lộn xộn, không còn gì hơn.

Mà sự si mê quấn quýt kia cũng làm cho Vân Dương cảm thấy tê dại.

Nhưng trong lòng Vân Dương lúc này vẫn quanh quẩn một loại cảm giác đáng sợ. Cái Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cùng với Sinh Sinh Tạo Hóa Liên này thực sự không thể xem nhẹ. Lần thứ nhất tiến giai cần giết mười người. Lần thứ hai tiến giai lại cần giết chỉ sợ lên tới một trăm người.

Trong thời gian vừa rồi, số lượng cặn bã mà hắn giết khoảng chừng 120 người. Nhất là tối hôm nay, một lần giết gần bốn mươi người.

Sau đó, Sinh Sinh Tạo Hóa Liên mới xuất hiện trạng thái thăng cấp, còn Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cũng vì thế mà đột phá đến tầng thứ hai sơ giai!

Mười cái, một trăm cái…

Như vậy, có phải hay không, lần thăng cấp tiếp theo, cần giết một ngàn người?

Như vậy, tầng thứ tư không phải là mười ngàn người? Tầng thứ năm là mười vạn người? Tầng thứ sáu… cho đến khi Sinh Sinh Tạo Hóa Liên hoàn toàn trưởng thành, chẳng phải muốn giết hơn một tỉ người?

- Thế nhưng, trên đời này làm gì có nhiều ác nhân như vậy?!

Vân Dương nhìn Lục Lục, có chút bất đắc dĩ nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi trưởng thành cần nhiều bất bình chi khí như vậy? Ta bắt đầu cảm thấy vô vọng a!

Lục Lục chỉ nha nha ô ô quấn quang người Vân Dương mà nũng nịu.

- Chuyện này… quả thực rất khó để ngươi hoàn toàn tiến giai a. Nói vô vọng là còn tự an ủi mình, kỳ thực phải nói tuyệt vọng mới đúng…

Vân Dương thở dài một hơi.

Hắn cảm thấy huyền khí bạo liệt trong cơ thể mình vẫn không ngừng chảy xiết, giờ khắc này, Vân Dương không khỏi có một loại cảm giác không gì không làm được, cảm giác vi diệu tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.

Chỗ tốt do Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đột phá đem lại không chỉ khiến tu vi của hắn tăng trưởng, mà theo đó còn kéo theo thq, Huyền Phong quyết và Vân Vụ quyết đồng thời tiến bộ nhanh chóng. Nếu không phải Vân Dương cưỡng ép ức chế huyền khí tăng trưởng, không cho nó đột phá, lúc này, chỉ sợ tu vi sớm đã đột phá ngũ trọng, đạt đến lục trọng sơn.

Khi đó các loại công pháp như Huyền Phong quyết, Vân Vụ quyết cũng theo đó mà tiêu thăng lên tới tầng thứ năm.

Cho dù chỗ tốt mỹ diệu hiện ra trước mắt Vân Dương, nhưng hắn vẫn quả quyết từ bỏ.

- Lầu cao vạn trượng còn phải xây từ đất, đại thụ che trời còn phải nhờ gốc mà lên!

- Căn cơ, đối với một võ giả mà nói, luôn là thứ trọng yếu nhất.



Thiên Ý Đao Pháp, cùng với sự đột phá của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cũng lại rục rịch lần nữa, bất quá, đối với Vân Dương mà nói, chỗ tốt này cũng chỉ như vậy, không đáng để ý.

Bởi… cho đến bây giờ, đao thứ nhất trong Thiên Ý Đao pháp hắn còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ.

Bộ đao pháp này bác đại tinh thâm, tuy làm cho Vân Dương vô hạn kinh hỷ, nhưng càng tu luyện, lại càng thấy thâm sâu khó dò, thoáng qua như vô bờ vô bén, chí ít, đối với Vân Dương trước mắt mà nói, xa xa không thể nói tới hiểu thấu đáo…

Cho nên, tâm pháp tầng thứ hai sắp tới tay, hắn cũng muốn tạm thời gác lại.

- Điều trọng yếu nhất hiện tại, là tìm ra nội gian!

Vân Dương hừ hừ trong lòng.

Hắn mới đứng dậy, đột nhiên sững sờ.

- Chuyện này…

Vân Dương nhất thời như thấy toàn thân mọc lông trắng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn tiểu gia hỏa toàn thân đỏ bừng trần trùng trục đang chôn thân trong đám lông trắng này, từng tên cuộn thành một đoàn, đang ngủ say…

Vân Dương thấy thế không khỏi ngây người, nhưng lập tức liền tỉnh ngộ lại.

Xem ra Lục Lục tiến giai, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đột phá, người được lợi không chỉ là Vân Dương hắn, mà đám tiểu gia hỏa dựa vào trên người hắn cũng thu được chỗ tốt to lớn!

Đúng là đang thay lông tập thể, hơn nữa nhìn đống lớn trước mắt này, xem ra không chỉ thay lông một lần?

Vân Dương không khỏi cảm thấy mong đợi.

Tiếng meo ô đầu tiên vang lên, chính là tiểu gia hỏa được phái làm nhiệm vụ, lão đại đám Thôn Thiên báo, Đại Bạch Bạch.

Vấn đề này cần nói rõ một chút, Vân Dương đặt cho bốn tiểu gia hỏa Thôn Thiên báo và Thiểm Điện miêu bốn cái tên rất phong cách.

Tiểu gia hỏa được phái ra gọi là Đại Bạch Bạch, tiếp đó thứ tự là Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, sau đó thuận lý thành chương, Thiểm Điện miêu chính là trở thành Ngũ Bạch Bạch…

Trình độ đặt tên của Vân đại thiếu… thật phong cách, từ góc độ nào đó mà nó… thực con mẹ nó có trình độ.

Đại Bạch Bạch vốn đang ngủ say, đột nhiên mông lung mơ màng mở hai mắt, nhìn trên người mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại ngoẹo đầu, có chút ngơ ngác ngây thơ, khiến Vân Dương nhìn thấy mà bật cười.

Tiểu gia hỏa nhảy lên, khẽ run run thây thể, lông trắng dính trên người, lập tức rơi xuống từng mảnh, thân thể đỏ rực lộ ra, tựa như bị đặt trong nồi nấu, toàn thân không có một cọng lông, nhìn xấu vô cùng!

- Meo ô…

Đại Bạch Bạch rất ủy khuất nhìn thân thể trần trùng trục của mình, ngẩng đầu nhìn Vân Dương, lại kêu một tiếng, hai con mắt chìm trong hơi nước mịt mờ.

Ý nói chính là: “Meo ô… Xấu quá…”

- Ngốc a, lông này… không phải mấy ngày nữa sẽ mọc ra sao?

Vân Dương tức xạm mặt lại:

- Ngươi tới mấy cấp rồi?

Đại Bạch Bạch không ngừng dùng đầu lưỡi liếm láp thân thể mình, bận bịu quên trời quên đất.

Trên thân, thình lình có sương trắng bừng bừng bốc lên.

Sau một hồi, sương trắng tán đi, Vân Dương kinh ngạc phát hiện, lông trắng đã đột nhiên mọc khắp toàn thân Đại Bạch Bạch, hơn nữa so với trước kai càng thêm óng ánh, mềm mại.

Đại Bạch Bạch lúc lắc cái đuôi, đứng lên, thân thể kiêu ngạo rung rung, hai lỗ mũi nhỏ phì phì hai tiếng, ưu nhã bước chân… như mèo, vèo một tiếng xuyên qua cửa sổ mà đi.

Trước khi đi, thế mà còn khinh bỉ trợn mắt nìn Vân Dương một cái.

“…”

Vân Dương gãi gãi đầu.

- Gia hỏa ngay thơ này không phải đột phá đến lục giai đi?

Vân Dương đối với tiến cảnh kinh người của tiểu gia hỏa này có chút không thể lý giải.

Hắn mới tăng lên bao nhiêu?

Lại nói, sau khi tiểu tử này tiến giai, sao vóc người lại hoàn toàn không chút biến hóa a?

Vẫn tinh xảo đẹp đẽ như vậy, bề ngoài như này, có chút không hợp tình hợp lý nha…

Sau một lát, Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch lần lượt tỉnh lại, từng tên đều trải qua quá trình không khác Đại Bạch Bạch trước đó là mấy, nhưng sau một lát, ba cái tiểu nhung cầu lại lăn đi lăn lại trên mặt đất, vui vẻ cực kỳ.

Hơn nữa, rõ ràng có thể thấy được, trạng thái tinh thần cùng khí thế àm mấy tiểu gia hỏa này tản ra, cùng với lúc trước, khác biệt một trời một vực!

Rất hiển nhiên, mấy tiểu gia hỏa này chiếm được lợi ích cực kỳ to lớn, chỉ là, chỗ tốt này đến cùng lớn bao nhiê… hiện tại Vân Dương dùng hai mắt khong thể nhìn ra.

Điều có thể xác định duy nhất là hình thể không biến lớn, điểm này cũng không tệ!

Lúc này chỉ có đầu Thiểm Điện miêu Ngũ Bạch Bạch kia còn đang say giấc.

Ngũ Bạch Bạch mặc dù vẫn luôn hòa lẫn cùng đám Thôn Thiên báo,nhưng thực tế nói vẫn chỉ là Thiểm Điện miêu, xuất thân khác biệt, dẫn đến biểu hiện lúc này của nó cùng đám Nhị Bạch Bạch khác biệt.

Dùng mắt trần, Vân Dương cũng có thể nhìn thấy, trên thân Thiểm Điện miêu không ngừng sinh trưởng lông trắng, sau đó lại nhanh chóng rụng đi, sau đó lại sinh trưởng lần nữa…

Ba con Thôn Thiên báo đều vui vẻ chăm chú nhìn Thiểm Điện miêu đang nằm sấp, nhưng chúng cũng không đi quấy rầy, hoặc, bọn chúng còn hiểu rõ tình huống của Thiểm Điện miêu hơn cả Vân Dương.

Rốt cục…

Sau khi thay lông lần thứ tám, Thiểm Điện miêu rốt cục đứng lên, một thân lông trắng, mềm mại như tơ, chỉ là thân thể lúc này của nó, sơ với lúc trước lớn hơn năm sáu vòng…

Chỉ nhìn ước lượng, tiểu gia hỏa này tối thiểu cũng phải tầm mười cân trở lên…

Hoặc là phải nói là đại gia hỏa, mèo to!

Nhưng, nhìn bề ngoài vẫn là bộ dạng lung linh đáng yêu.

- Meo ô~~

Thiểm Điện miêu lười biếng kêu lên một tiếng.

Vân Dương rốt cục cảm nhận thấy được một sự khác biệt, Thôn Thiên báo kêu là: “Meo ô!”, còn Thiểm Điện miêu lại kêu là “Meo ô~~”, khác nhau ở chỗ, phía sau hai tiếng meo ô, Thiểm Điện miêu còn kèm theo một cái thanh âm rung động mềm mại…

Bất quá, vóc dáng trước mắt đầu Thiểm Điện miêu này không chỉ lớn hơn mấy đầu Thôn Thiên báo bốn năm lần!

Hiện tại, ba đầu Thôn Thiên báo cùng với Thiểm Điện miêu ở cùng một chỗ, càng giống như một đầu mèo to, mang theo ba chú mèo con mới sinh…

Trong mắt Vân Dương nhìn tới như muốn rớt ra.

Mèo biến lớn, báo lại nhỏ như cũ.

Vân Dương cảm thấy bản thân có thể ra ngoài đường kiêu ngạo, đồng thời có thể đánh cược:

- Mèo nhà ta nuôi, so với báo còn lớn gấp bốn năm lần, ngươi tin không?

- Không tin? Chúng ta đánh cược?



-------------