Đôi mắt tròn loạn chuyển như châu, rốt cục nhận ra bản thân vừa gây ra phiền toái lớn:
- Nếu không ta đi tìm mấy tên nhóc lớn tuổi hơn một chút? Đều là đệ tử Cửu Tôn phủ, đổi một chút cũng không quan trọng a..
- Ngươi cho rằng Cửu Tôn phủ là trò chơi của con nít hả?
Vân Dương phi một tiếng, mưa xuân bắn tới tấp, tiểu mập mạp muốn mở mắt cũng không được:
- Chưởng môn sư tôn như ta, chưởng phủ Thủ Tôn, cảm thấy đệ tử của mình không ổn, liền đi đổi với người khác? Thể diện của ta đâu? Ngươi không biết xấu hổ, ta vẫn còn cần cái mặt mo này a?!
- Sau này còn quản lý môn phái thế nào?
Tiểu mập mạp mê mang trợn mắt:
- Vậy phải làm sao? Thế nào cũng phải giải quyết vấn đề này a?!
- Làm sao? Làm sao là làm sao!
Vân Dương tức giận trợn mắt một cái, thầm nghĩ lần này bị con hàng mập mạp này hại thảm rồi a.
Tiểu mập mạp giữ lại đám nhỏ có tư chất tốt nhất, cố nhiên là có ý tốt, nhưng nhóm đệ tử này quá nhỏ so với số khác… trong thời gian ngắn khó phát huy được tác dụng, điều này mới thực sự muốn cái mạng già của hắn a!
Hàng vạn môn phái tụ hội, nhà khác mang theo đệ tử nhân cao mã đại, còn bản thân hắn lại mang theo một đám nhi đồng…
Đệ tử nhà người khác đại triển quyền cước, còn đệ tử của hắn lại chỉ có thể ở bên đứng xem…
Tình thế lúc đó, nghĩ thôi cũng muốn chửi bậy a!
Mà chuyện như vậy, trong ba năm tới khó mà cải thiện được, dù sao mười chín đệ tử của hắn, người lớn tuổi nhất cũng mới chín tuổi a!
Một đám la lỵ chính cống.
- Ai!
Vân Dương thở dài, ngoại trừ thở dài, hắn thực không biết nói gì cho tốt.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bất mãn của Đổng Tề Thiên:
- Tiểu tử ngươi thở dài cái gì? Nếu ngươi không hài lòng, không muốn thu mấy tiểu gia hỏa này, như vậy cứ chuyển cho ta là được, lão phu không chê tư chất… tuổi tác bọn hắn không đủ.
Đổng Tề Thiên vốn muốn nói tư chất không tốt, thế nhưng tự vấn lương tâm, không thể nào trợn mắt bịa đặt được, cuối cùng vẫn đưa điểm mấu chốt vào tuổi tác.
Vân Dương kém chút muốn phun máu:
- Đại lão, ngài ghét bỏ bọn nó tuổi không đủ a… ừm, mặc dù đúng là tuổi còn nhỏ, thế nhưng muốn giải quyết vấn đề không phải là chuyện ngài thu đồ là xong a!
Đổng Tề Thiên hừ một tiếng, tràn đầy ý vị khinh thường.
…
Mười chín đứa nhỏ bên ngoài, giờ đã sớm không còn vẻ hưng phấn như lúc đầu nữa, chỉ còn lại thấp thỏm không yên, vì sao chưởng môn sư tôn vừa đi ra đã lại quay vào? Có vẻ như còn không được vui nữa?
Chẳng lẽ không hài lòng với chúng ta…
Nhưng chúng ta được đại tổng quản chọn ra a, coi như có một hai người không tốt, chẳng lẽ tất cả mọi người đều không tốt? Đều không lọt vào mắt Thủ Tôn?
Ngay khi đám nhỏ đang lo sợ bất an, đã thấy chưởng môn sư tôn chậm rãi bước ra, tuấn dung tu nghi, một bộ khí độ quân lâm thiên hạ, khiến đám tiểu gia hỏa thầm dâng lòng kính sợ.
- Từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử ký danh của chủ phong.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Sau đó, bản tôn sẽ thống nhất truyền thụ công pháp, đối xử như nhau.
Đám nhỏ lắng nghe, không dám nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Vân Dương.
- Sau này, mười ngày một trận nhỏ. Đánh theo quy tắc định Cửu Tôn, xếp vị trí cho mười chín người các ngươi. Hai tháng sau, mười người xếp hạng trước, sẽ trở thành đệ tử nhập thất của bản tôn.
- Ngoài chuyện đọ sức, các quy tắc khác rất đơn giản.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Bản tôn sẽ không tận lực nhắc nhở các ngươi tu luyện. Hết thảy tiến bộ thế nào, đều do các ngươi tự giác tự nguyện.
Vân Dương nói đơn giản một câu.
Thần sắc đám nhỏ càng trở nên nghiêm túc, nghiêm túc chưa từng có.
Ý Chưởng môn Thủ Tôn thế nào, đám bọn hắn đều có thể hiểu được.
Môn hạ Cửu Tôn phủ, cường giả vi tôn, không có thực lực đương nhiên cũng sẽ không có địa vị tương xứng.
Mặc dù chưởng môn sư tôn không nói rõ, ngoại trừ số được thu làm đệ tử nhập thất, số đệ tử còn lại sẽ ra sao, nhưng dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được, tài nguyên bồi dưỡng sau đó, tuyệt đối không được tốt đẹp.
Nhưng mà, điểm mấu chốt quyết định kết quả này, phải dự vào cố gắng của bản thân!
Lập tức, Vân Dương không nói rườm rà, bắt đầu truyền thụ công pháp. Dựa theo quy tắc Huyền Hoàng giới, công pháp cơ sở căn bản không có khác biệt gì nhiều, chân chính muốn tìm công pháp có đặc sắc riêng, như vậy chí ít cũng phải đạt tới Thiên huyền cảnh, mà cũng ít nhất phải là cấp bậc kia, bồi dưỡng mới có ý nghĩa.
Đệ tử mới nhập môn, không những không thích hợp học tập công pháp cao thâm, đồng thời cũng dễ tiết lộ độc môn tâm pháp, tu vi càng yếu, càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vô luận là bị cướp, bị sư môn đào thải… đều có thể tạo thành tình trạng công pháp truyền ra ngoài…
Cho nên, công pháp thượng tầng thực sự, đều phải là đệ tử có thành tựu nhất định mới có thể truyền thụ.
Nhưng Cửu Tôn phủ, Vân Dương lại không giống thế.
Mặc dù cũng là truyền thụ công pháp cơ bản, thế nhưng trước khi chọn công pháp, Vân Dương đều sẽ kiểm tra cẩn thận cho mỗi đứa nhỏ, sau đó từ trong đống bí tịch kia mà tìm ra công pháp phù hợp nhất cho từng đứa, mười chín đứa nhỏ, Vân Dương chọn ra bảy loại công pháp.
Nhất là công pháp giữa nam và nữa, càng có sự khác biệt.
- Từ giờ trở đi, bọn hắn thế nào thì cứ dạy như thế, tùy tài mà dạy?!
Đổng Tề Thiên ở bên nhìn Vân Dương làm việc, tâm cảnh đột nhiên thình thịch một cái, rung động khó hiểu.
Bốn chữ tùy tài mà dạy, nói thì dễ, nhưng muốn làm được lại không tầm thường.
Căn cốt, kinh mạch, thiên chất, tư chất, tính cách… của mỗi người đều không giống nhau, muốn nắm được điểm tinh chuẩn, nói thì dễ a?
Nhưng ngay lần đầu gặp mặt đám nhóc này, Vân Dương đã thầm quyết định như vậy. Có thể nói là đại thủ bút, đại quyết đoán.
- Ta muốn xem xem, cái mà ngươi gọi là tùy tài mà dạy, đến cùng là an bài lung tung, hay thực sự chân chính làm được bốn chữ này.
…
Sau đó, Vân Dương lại dùng ròng rã một ngày, truyền thụ công pháp cơ bản cùng một bộ thân pháp, một bộ bộ pháp, một bộ chưởng pháp, một bộ quyền pháp, một bộ kiếm pháp, một bộ đao pháp.
Đương nhiên, ngoại trừ thâp pháp bộ pháp chính thống nhất ra, chưởng pháp quyền pháp kiếm pháp.
Đương nhiên, ngoại trừ thân pháp bộ pháp có tính thống nhất nhất, chưởng pháp quyền pháp kiếm phát đao pháp, đều lựa chọn cẩn tận.
Cứ vậy sau một ngày một đêm, lại nhìn đám nhỏ này, có thể thấy được mỗi đứa đều tu luyện rất chăm chỉ.
Mặc dù chỉ là hình thức bên ngoài, không có một chút nội hàm nào đáng nói.
Thế nhưng kết quả này lại khiến Đổng Tề Thiên cùng Tiền Đa Đa đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Luyện công luyện công, mỗi một bộ thân pháp kiếm pháp hay quyền pháp… đều tồn tại đặc điểm riêng, mỗi chiêu mỗi thức đều yêu cầu sự tinh chuẩn, tất cả đều là tổng kết tri thức cả ngàn vạn năm mà được, cơ hồ không có bất cứ chỗ trống nào để có thể tiếp tục cải biến.
Cổ tay đưa cao đưa thấp một tấc, bước chân dài ngắn một phân, bả vai cao thấp một chút, ánh mắt hướng này hướng kia lệch một tia… đều sẽ có thể dẫn đến khó có thể phát huy chiêu thức được hoàn mỹ, sai một ly đi cả nghìn dặm.
Cho nên luyện võ tu hành đều cần phải có thiên phú, thiên phú này, không phải ai cũng có được.
Khả năng ghi nhớ, linh hoạt, cân đối, khóng chế… đều là nhứng yếu tố cực kỳ thiết yếu.
Thế nhưng, đám nhỏ ở đây, chỉ trong một đêm liền có thể luyện đến thuần thục, càng đồng thời học được thân pháp, bộ pháp, chưởng pháp, kiếm pháp, đao pháp, quả thực là tuyệt thế thiên tài.
Cho dù là trong số đệ tử của những môn phái sở hữu đỉnh cấp Thiên Vận kỳ, muốn nhìn thấy đệ tử có thiên phú như vậy, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng đám đệ tử đầu tiên này của Vân Dương, mười chín người không ai ngoại lệ, tất cả đều làm được.
Bản thân điều này chính là kỳ tích cực kỳ khó được.