Sau khi nghe Quách Noãn Dương nói xong, đám người cùng ngạc nhiên, cùng lộ vẻ xấu hổ, cả nửa ngày không ai mở lời, rõ ràng ngạc nhiên với lựa chọn của Quách Noãn Dương. Nhưng đúng như lời Quách Noãn Dương, trận chiến xếp hạng Cửu Tôn nhìn như công bằng nhưng lại có tai hại trời sinh với kẻ chuyên ám sát như Quách Noãn Dương.
Đối với chuyện này, Quách Noãn Dương chẳng những không nhụt chí, ngược lại mở miệng hỏi:
- Vân lão đại, sau này Cửu Tôn phủ chúng ta liệu có bố trí một nhánh chuyên ám sát không?
- Vậy làm sao giờ, chém giết chính diện quả thật không phải sở trường của ta…
Vân Dương nói:
- Ta quả thật không có ý định thiết lập một nhánh chuyên ám sát. Nhưng Cửu Tôn phủ trong dự định của ta dưới trướng có Ám Đường Âm Ti. Mà nhìn quanh toàn bộ Cửu Tôn phủ, không ai thích hợp nhậm chức đường chủ Ám Đường hơn ngươi!
Quách Noãn Dương ngạc nhiên nhảy dựng lên:
- Ta thích nhất là làm việc này, từ giờ trở đi ta chính là đường chủ Ám Đường, không cho ai cướp với ta!
Đám người cùng sửng sốt, lại cười vang, không còn bầu không khí lúng túng lúc trước.
Có ngu mới cướp với ngươi.
Trận sau, Lan Nhược Quân đấu với Ngô Mộng Huyễn.
Lan Nhược Quân danh xưng Hoàng Y Sương Kiếm, Ngô Mộng Huyễn danh xưng Tử Bào Kim Châm. Sau ba trận quan chiến, Vân Dương cũng khá mong chờ hai người bọn họ, rất muốn biết ngoại hiệu của họ có đúng với thực không, sẽ kinh tài tuyệt diễm cỡ nào.
Thế nhưng ngay từ khi chiến đấu bắt đầu, đám người lại cùng ngây ngốc, yên lặng cả nửa ngày.
Lan Nhược Quân vẫn mặc bộ áo vàng như ngày thường, sương kiếm cũng có, coi như danh xứng với thực. Thế nhưng ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, sương kiếm bị hắn coi như ám khí ném ra ngoài, thay vào đó là từng mũi châm dài màu vàng, trong tay nắm hai cây châm dài hơi to, hành động xuất quỷ nhập thần, chợt tiến chợt lui, biến ảo khó lường.
Trái lại Ngô Mộng Huyễn thân mặc áo tím không sai, vừa ra tay đã phóng kim châm như vũ bão tập kích, cũng có vẻ đúng như danh hiệu, người hệt như tên. Thế nhưng sau trận mưa châm kia, tên này khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay, nhân kiếm hợp nhất bất ngờ lao tới, trình độ kiếm pháp dường như không dưới Sử Vô Trần cùng Nhậm Khinh Cuồng...
Vân Dương bất giác che mắt, thật không thể nhìn nổi.
Hai người các ngươi, rốt cuộc ai dùng kiếm? Ai dùng châm?
Đã nói danh xứng với thực, người cũng như tên cơ mà?
Rõ ràng phải đổi cả quần áo mới phù hợp với ngoại hiệu chứ...
Kết quả trận chiến này là Ngô Mộng Huyễn thắng hiểm một chiêu. Lan Nhược Quân hừ một tiếng, chờ đợi trận chiến tiếp theo.
Đến lúc này, bốn người thắng theo thứ tựu là Sử Vô Trần, Ngô Mộng Huyễn, Nhậm Khinh Cuồng, Thiết Kình Thương, trong đó có ba người trong kiếm đạo.
Sau đó, hai người tổ cuối cùng ra sân.
Độc Tâm Đại Phu Bình Tiểu ý cùng Tinh Hồn Đao Khách Lạc Đại Giang.
Bình Tiểu Ý vừa gầy vừa nhỏ, dáng vẻ như khỉ. Lạc Đại Giang thân cao dáng lớn, lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, dáng dấp so ra còn cao hưn Đổng Tề Thiên. Hai người vừa vào sân, đứng đối diện nhau, khiến toàn trường cười vang.
Đổng Tề Thiên toét miệng:
- Thế này có vẻ giống xiếc khỉ nhỉ…
Lạc Đại Giang tay nắm một thanh đao, cắm đao xuống đất còn cao hơn Bình Tiểu Ý một chút, sắc mặt bất đắc dĩ:
- Tiểu Ý, ngươi nhận thua là được. Đánh với ngươi ta quả thật không vận nổi sức.
Bình Tiểu Ý cười híp mắt:
- Ngươi không vận nổi sức là việc của ngươi, ta đánh với ngươi vẫn rất đủ lực đấy.
Lạc Đại Giang thở dài, đưa tay rút đao.
Trường đao chỉ ma sát với vỏ đao giây lát nhưng nghe như tiếng rồng ngâm hoor gầm. Trường đao rời vỏ, hàn quang lấp loé.
Giờ khắc này, ngay cả Đổng Tề Thiên cũng không nhịn nổi rung động.
Lạc Đại Giang lúc này chỉ đơn thuần dứng đó, khiến người ta có cảm giác vi diệu như liên lết cùng trời cùng đất cùng đao cùng người!
Toàn thân như một ngọn núi cao chập chùng do trường đao đúc thành, nối liền thiên địa. Đao ý vô tận theo hai chân hắn lan tràn ra ngoài, không ngừng lan toả.
Trường đao chậm rãi hạ xuống, chỉ thẳng phía trước.
Một luồng khí tức bá đạo không thể tranh phong cuốn thẳng tới, bụi đất bên dưới bay khắp toàn trường.
Đối mặt với khí thế như vậy Bình Tiểu Ý theo bản năng lui lại một bước.
Khí thế uy mãnh như vậy khiến người ta vừa tiếp xúc đã nảy sinh ý khiếp sợ không thể địch nổi.
Bình Tiểu Ý sao không biết điểm này, quát lên một tiếng chói tai, thân thể đột nhiên ưỡn thẳng, hình thể vốn thon gầy thẳng tắp lên, tiện tay vẫy một cái, một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện trong tay, thân kiếm rung động, vang lên ong ong.
Bình Tiểu Ý không lập tức xuất kiếm, tay trái trống không giương lên, một luồng sương mù màu xanh đen lan toả.
Chỉ nghe hắn cười âm hiểm:
- Đại Giang, nếu hôm nay ta không dùng độc chiếm tiên cơ, chỉ sợ ngay đánh cũng không cần. Nhưng ta đã dùng độc, phần thắng của ngươi quá xa vời rồi!
Lạc Đại Giang mắt khép hờ, thản nhiên nói:
- Thật sao?
Hắn lấy tay sờ vào trong ngực, lấy từ trong ngực ra một viên đan dược màu trắng toả ra mùi hương nồng đậm, bỏ vào miệng rồi nhe răng cười nói:
- Tới đi.
Bình Tiểu Ý thấy vậy ngây dại, há hốc mồm không nói được một lời!
Lại sửng sốt một chút, mới nhảy dựng lên như bị người khác đánh vào mông, kêu la ầm ĩ:
- Ngươi ngươi ngươi … ngươi ngươi ngươi… Lạc Đại Giang! Ngươi vô sỉ, ngươi hèn hạ, ngươi là tên lưu manh từ trong ra ngoài…
Lạc Đại Giang hừ một tiếng:
- Sao ta lại là lưu manh?
Bình Tiểu Ý tức tới xì khói nhảy trên tránh dưới:
- Ngươi ngươi… ngươi còn dám nói mình không phải lưu manh? Ngươi không phải lưu manh, sao lại dùng Vạn Tiêu Đan ngay lúc đối đầu với ta… Ừm, ngươi lấy đâu ra Vạn Tiêu Đan?
Bên trên, một âm thanh đương đương đắc ý vang lên:
- Ta cho đấy, sao nào?
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Giang Lạc Lạc duyên dáng yêu kiều đứng trên chỗ cao, gương mặt đương đương tự đắc.
Bình Tiểu Ý hồn bay phách lạc, lẩm bẩm:
- Các ngươi… các ngươi liên thủ bắt nạt ta, sao còn có người như các ngươi cơ chứ…
Lạc Đại Giang hét dài một tiếng, đắc chí thừa thắng xông tới nói:
- Liệu trước tiên cơ, dùng sách lược nhắm vào là thiết yếu khi đối địch. Muốn trách thì chỉ trách ngươi, sao tới giờ còn không kiếm được vợ! Vợ ta cho ta đương nhiên là của ta! Ngươi rốt cuộc có đánh hay không đây? Mau tới chiến nào!
Bình Tiểu Ý giẫm chân nói:
- Thế này còn đánh cái rắm, ngươi dùng Vạn Tiêu Đan đối ứng, độc lực bình thường không còn tác dụng với ngươi, nhưng loại kỳ độc ác độ lại không nỡ dùng trên người ngươi, ta còn đánh cái rắm! Đúng là tự tìm tai vạ mà…
Đám người bên trên thấy cảnh này sớm đã cười lăn cười bò.
Vạn Tiêu Đan, tên như ỹ nghĩa, danh xưng có thể giải được vạn loại độc dược!
Thuốc này là một trong những kỳ đan diệu dược tại Huyền Hoàng giới, giá trị liên thành. Sau khi ăn vào, trong vòng ba năm vạn độc bất xâm.
Đương nhiên hiệu năng của thuốc này không phải tuyệt đối, khả năng chống cự đối với những loại độc tố độc công kỳ lạ vẫn có cực hạn. Đúng như lời Bình Tiểu Ý nói, nếu hắn thật sự thi triển thủ đoạn cực đoan, Vạn Tiêu Đan cũng chưa chắc dùng được. Nhưng hai người là bạn tri kỷ, sao nỡ hạ sát thủ, trận chiến này coi như chấm dứt!